Tôi Không Lấy Chồng

Chương 1

Nhà trẻ Ngôi Sao ở Đài Nam, là một khu nhà trẻ quý tộc, trong lúc này một nhóm trẻ em đi kèm với các bậc cha mẹ, đang ngoan ngoãn ngồi dưới sân khấu làm khán giả và ở giữa sân khấu đang diễn một vở kich, tên của vở kịch nổi tiếng này là “Cô bé lọ lem”.

Chỉ là nội dung “Cô bé lọ lem” này điều không phải mọi người quen thuộc, những bàn tay, cẳng chân nhỏ nhắn của các bạn nhỏ đang cố gắng diễn xuất.

Mà nữ nhân vật chính đóng vai “Lọ Lem” lại nghiêm mặt đen lại, trên khuôn mặt nho nhỏ viết đầy bất mãn.

“Cuối cùng ta đã tìm thấy nàng! ” giọng nói non nớt của vị hoàng tử trong vai diễn vang lên.

Lúc này trên sân khấu chính là phân đoạn cuối của vở kịch, dựa theo thông thường hoàng tử sẽ đưa ra chiếc giày thủy tinh đã nhặt của Lọ Lem, Hắc Nhược Hoành đóng vai vị hoàng tử lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nghịch ngợm, cậu không hề thích tình tiết truyện như thế này.

Hai người chị gái của Lọ Lem đứng ở phía sau chen lên phía trước đứng, muốn thử chiếc giầy thủy tinh kia, nhưng bàn chân của hai người chị khá to và đầy đặn, đương nhiên không thể mang vừa, mà…

“Thì ra nàng chính là chủ nhân của chiếc giầy.” vị hoàng tử lôi kéo một trong hai người chị của Lọ Lem.

Người đóng vai người chị gái Lọ Lem Hoàng Tử Nguyệt bị hoảng sợ, bởi vì hành động này tuyệt không khớp nội dung giáo viên dặn, nhưng cô bé không khỏi đỏ mặt.

Ở trong lớp, Hắc Nhược Hoành thích ầm ĩ náo loạn, nhưng cũng rất được yêu thích, bởi vì bộ dạng cậu rất tuấn tú, bạn nhỏ Hoàng Tử Nguyệt ngây thơ nghĩ, nếu hoàng tử muốn diễn, cô bé liền cung kính không bằng tuân mệnh đi!

Vì thế cô bé đỏ mặt gật đầu một cái, đột nhiên bên tai nghe được người nào đó hừ lạnh một tiếng, trong lòng bé liền hoảng, một cái quay đầu, liền nhìn đến vẻ mặt Đồng Tử Lâm vô cùng khó chịu, bé có ngốc cũng biết Đồng Tử Lâm không vui khi bị người khác cướp đi danh hiệu nữ nhân vật chính.

Thế nhưng… Bạn nhỏ Hoàng Tử Nguyệt lại không sợ, không có bao nhiêu do dự, đưa tay khoát lên trên cánh tay của Hắc Nhược Hoành.

Đồng Tử Lâm mắt lạnh nhìn ánh mắt thị uy của Hắc Nhược Hoành, bé lạnh lùng cười một tiếng, cậu không cho là cô sẽ đứng tại chỗ khóc lên chứ!

Đồng Tử Lâm theo bản năng nhìn xuống khán đài nơi ba bé đang ngồi, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.

Ba bé bề bộn nhiều việc, bình thường đều không có bao nhiêu thời gian theo bé, ngày hôm nay nghe nói nhà trẻ có hoạt động, còn biết bé là nữ nhân vật chính, liền không do dự nhín chút thời gian, chạy đến nhà trẻ xem cô diễn.

Chỉ là, hết thảy đều rất kỳ quái! Diễn viên rất kỳ quái, nội dung vở kịch cũng rất kỳ quái!

Mà hành vi tiếp theo của Đồng Tử Lâm càng kỳ quái!

Đồng Tử Lâm cắn cắn môi dưới, xông tới, mang theo giọng trẻ con nói rằng: “Hoàng tử, ta mới là Lọ Lem!”

Hắc Nhược Hoành cười trộm một chút, tựa hồ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của cậu, ánh mắt vênh váo hung hăng nhìn bé, “Nàng là Lọ Lem?”

Tựa hồ là dùng hết sự bình tĩnh lớn nhất của mình, Đồng Tử Lâm mới nhịn cơn tức xuống được, “Đúng vậy, hoàng tử, ta mới là Lọ Lem, mời nhìn cho rõ ràng!”

“Thế nhưng......”, Hắc Nhược Hoành khó xử nhìn bé một chút, lại nhìn qua Hoàng Tử Nguyệt, “Lọ Lem của ta không có béo như nàng nha!”

Một câu nói đó chọc cho dưới khán đài các bạn nhỏ và phụ huynh dưới khán đài đều nở nụ cười, thậm chí có người cười đến không dừng được, qua lúc lâu sau, tiếng cười mới dừng lại, lại có không ít người ở dưới xì xào bàn tán.

“Đây là con cái nhà ai?”

“Hình như là một người họ Đồng làm bên kinh doanh!”

“À à!”

Tiếng cười ngừng lại, nhưng Đồng Tử Lâm lớn như vậy chưa từng bị loại khuất nhục này. Viền mắt của bé đều đỏ cả lên, nhìn mặt ba bé dưới khán đài không thay đổi, cô giáo nhìn cũng khẩn trương vô cùng.

Bé biết mình không phải là quá béo, Hắc Nhược Hoành nói bé béo là bởi vì Hoàng Tử Nguyệt quá gầy nên có sự đối lập, bé chỉ có hơi béo tí thôi, bé tuyệt không như cậu ta nói!

Bé chán ghét Hắc Nhược Hoành! Bé chuẩn bị một lần diễn xuất thật tốt nhưng lại bị cậu làm cho thất bại! Hai mắt nhìn cậu như là thấy con gián, cực độ chán ghét nhìn Hắc Nhược Hoành.

Cậu lại không biết thu lại, mỉm cười nói: “Vị tiểu thư này, nàng xem ánh mắt của nàng, sao mà hung ác độc địa như thế, nàng dám nói nàng yêu ta sao?” trên khuôn mặt nho nhỏ lộ vẻ nghịch ngợm có thừa, bắt chước lời người lớn thành thục nói, làm cho mọi người lớn đều nở nụ cười.

Không! Gặp quỷ mới có thể thích cậu, yêu cậu! Đồng Tử Lâm nhắm mắt lại, không ai nói với bé, thời điểm bị người khác khó xử, bé phải làm gì!

Nhưng bé hiểu rõ ràng chính mình giờ phút này nhất định phải giữ vững tinh thần. Đồng Tử Lâm tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Ngươi không có tim không có phổi, kẻ bạc tình, không phải đàn ông! Ngươi căn bản không phải hoàng tử của ta!” Lời thoại hoang đường cứ thế được bé nói ra.

Đồng Phi Vũ dưới khan đài thiếu chút nữa bị đánh bại, cái gì gọi là không phải đàn ông! Con bé nhỏ tuổi như vậy biết cái gì chứ! Con bé bình thường coi mấy phim truyền hình lung tung gì thế nhỉ!

Hắc Nhược Hoành cũng sửng sờ, cậu chỉ đùa giỡn mà thôi, bởi vì chú út của cậu nói cho cậu biết, thích một cô gái nên khiến cho co gái đó có ấn tượng đặc biệt khắc sâu.

Cậu nghĩ, Đồng Tử Lâm này sẽ có ấn tượng đặc biệt khắc sâu với cậu chứ! Chỉ là câu nói không phải đàn ông kia? Hai hàng lông mày đen nhíu lại cùng một chỗ, cậu cố gắng dùng đầu nho nhỏ suy nghĩ câu chưa từng nghe này.

“Ngươi đã thích chị của ta, như vậy ta chúc ngươi hạnh phúc!” khóe miệng Đồng Tử Lâm giương lên một nụ cười thật tươi, tự nhiên phất tay một cái với cậu.

“Chờ…” Hắc Nhược Hoành bắt đầu cảm thấy hối hận, sự tình không nên phát triển như thế này, mặc kệ trong lòng còn bao nhiêu rối rắm, cuối cùng Lọ Lem và hoàng tử sẽ có cuộc sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, cậu chẳng qua là tăng thêm độ khó trong quá trình hoàng tử tìm kiếm Lọ Lem mà thôi!

[

◎◎◎

Đồng Tử Lâm cũng không quay đầu lại, đi về phía hậu trường, bé nhìn thấy ba đang chờ bé để cho một cái ôm ấm áp.

Cô giáo nhìn thấy đúng thời cơ liền chạy lên đoạt lấy microphone, “Vì thế, hoàng tử rốt cuộc tìm được tình yêu, có cuộc sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi với chị gái Lọ Lem…” Mặc dù nội dung vở kịch hoàn toàn sai, nhưng cô giáo vẫn cố gắng xoay chuyển tình thế.

Không kịp kéo lại, Đồng Tử Lâm rời đi, cứ như gió xoáy, cánh tay của Hắc Nhược Hoành trong nháy mắt bị cánh tay ai đó quấn lên, Hoàng Tử Nguyệt hạnh phúc mà rúc vào bên người của cậu.

Cậu cứng đờ cười, lần đầu tiên muốn đẩy người bên cạnh đẩy ra, thế nhưng… Không thể vì vẫn đứng trên sân khấu.

“Tử lâm, ngày hôm nay con diễn xuất giỏi quá!” Đồng Phi Vũ yêu thương nhìn con gái của mình, cho dù là dưới tình huống như vậy, con gái của ông vẫn tiếp tục diễn xuất mà

không bỏ cuộc!

“Ba ba, con làm đúng không?” Đồng Tử Lâm bối rối nhìn ba mình, tối qua vừa xem thấy được phim truyền hình, có nội dung không khác biệt lắm nên bắt chước theo.

“Tất nhiên! Không phải là của mình thì không cần giữ!” Đồng phi vũ nắm bắt thời gian dạy cho con gái biết, “Như vậy gọi là thành toàn.”

“Thành toàn?” phim truyền hình ngày hôm qua cũng là nói như vậy.

“Đúng nha!” Đồng Phi Vũ trìu mến mà vuốt tóc của con gái, còn giúp vội vàng sửa sang lại váy công chúa. Trong đầu thầm nghĩ,cho dù trong phim truyền hình hay trong hiện thực con gái của ông cũng phải giống như nàng công chúa có cuộc sống hạnh phúc bên nhau với hoàng tử.

“Dạ, Tử Lâm đã hiểu!” Đồng Tử Lâm mỉm cười ngọt ngào.

Trên sân khấu đã đến phần chào cảm ơn khán giả, “Đi thôi!” Đồng Phi Vũ đẩy con gái lên, Đồng Tử Lâm gật đầu, ưu nhã đi lên phía trước, như một người thắng trận trở về, chứ không phải một con gà trống bị đấu bại.

Tránh bị nghi ngờ bé không ngại mà đứng ở kế bên Hắc Nhược Hoành, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn của Hắc Nhược Hoành giương lên một nụ cười tươi, nhẹ giọng hỏi: “Lâm Lâm, bạn không có tức giận chứ?”

Đồng Tử Lâm cao ngạo nhìn cậu một cái, “Mình đương nhiên không có tức giận, mình làm chuyện tốt mà!”

“Chuyện gì tốt?” Bé vừa có làm chuyện tốt gì sao? Hắc Nhược Hoành cúi đầu cố gắng nghĩ.

“Ba ba nói, như vậy gọi là thành toàn!”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hắc Nhược Hoành viết đầy khó hiểu, cậu có lẽ không biết, bởi vì mình trong một lúc cao hứng sửa lại nội dung vở kịch, cộng thêm ba Đồng đặc biệt xoi mói, nên sau này đường tình của cậu sẽ rất gian nan.

Từ đó về sau, Đồng Tử Lâm học được chuyện làm thứ nhất trong cuộc sống là “Thành toàn”, khi đó cô còn nhỏ, nên cô không hiểu cái gì gọi thành toàn, thẳng đến khi cô từ từ lớn lên, cô mới nếm thử đến cái gì gọi là thành toàn.

Đơn giản mà nói, không phải của mình, thì cô cũng không cần!

Cũng từ đó về sau, Hắc Nhược Hoành mới nếm thử cái gì gọi là “Đau khổ”, cậu tưởng Đồng Tử Lâm nhiều nhất là tức giận, chứ không phải là không để ý tới cậu.

Mà cậu chỉ cần dựa theo người chú đã nói, để cô ấn tượng khó quên với cậu, như vậy cô nhất định sẽ không quên cậu được.

Nhưng cậu lại làm sai một việc, đó chính là cậu không nên nghe lời người cậu Bạch Mộ Hiên so với chính mình không lớn hơn mấy tuổi lấy kinh nghiệm, bởi vì người chú út và cậu cùng một dạng là ngu ngốc trong tình yêu.

Ở Trung Quốc Hắc Nhược Hoành mỗi tháng đổi một người bạn gái, trong trường không ai không biết cậu là một play boy, thậm chí có người lấy tần suất cậu đổi bạn gái ra cá cược.

Đến lúc cậu học trung học, hoa hoa cỏ cỏ bên người đột nhiên không thấy, cậu thi điền kinh đứng đầu, lấy được huy chương, cậu kiêu ngạo nghe phát thanh trong trường không ngừng mà lan truyền tên cậu.

Bởi vì hai nhà có làm ăn lui tới, nên cậu thường xuất hiện ở nhà họ Đồng, nhưng phát hiện Đồng Tử Lâm nhìn cậu với ánh mắt nghiễm nhiên là xa lạ.

“Này, Lâm Lâm.” Cậu mang theo tươi cười nịnh nọt nhìn dáng người xinh đẹp của cô.

“Xin chào!” Đồng Tử Lâm câu nệ trả lời.

Nụ cười trên khuôn của Hắc Nhược Hoành cứng lại, vừa vặn người lớn hai nhà thương lượng xong việc làm ăn đi ra, ba Hắc cười nói: “Tử Lâm à, con càng ngày càng đẹp!”

“Cảm ơn Bác trai.” Đồng Tử Lâm cười trả lời.

“Lúc nào rảnh rỗi đi chơi với A Hoành nha!” Nhìn con trai nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta, ba Hắc liền nhìn được đầu mối.

“Không cần khách sáo!” ba Đồng đi tới, làm ba tự nhiên nhìn ra con gái không được tự nhiên, “Tử Lâm gần đây tương đối bận rộn.”

Đôi mắt sáng lên rực rỡ của Hắc Nhược Hoành trong nháy mắt ảm đạm lại, ba Hắc hoà giải, “Đúng, đúng, vậy sau này rảnh rỗi nhất định phải đi chơi cùng nha!”

Đồng Tử Lâm cười xã giao nói: “Dạ, bác trai, lúc rảnh rỗi nhất định!”

Đôi mắt Hắc Nhược Hoành lại bỗng chốc sáng ngời, giống như trúng giải thưởng lớn, ba Hắc đứng một bên lắc đầu, thực sự là không được nha! Con trai thật ngu dốt, người ta nói lời xã giao cũng cho là thật!

Câu lúc rảnh rỗi này làm cho Hắc Nhược Hoành đợi nhiều năm, rốt cục cậu cũng hiểu rõ cái gì là nói xạo! Lời Đồng Tử Lâm nói chính là nói xạo!

Hắc Nhược Hoành ngộ ra một cái đạo lý, không có gì bản thân không có được, chỉ có mình muốn hoặc không muốn! Mà Đồng Tử Lâm là người cậu muốn!

Lúc này đây, cậu muốn chủ động ra trận, ngại ngùng, hay dịu dàng gì cũng không cần để ý đến.

◎◎◎

Một hôn lễ lớn đang được cử hành, các nhân vật nổi tiếng đều tụ tập ở đây.

Đồng Tử Lâm mặc một bộ váy ngắn màu hồng tao nhã, và kheo được đôi chân dài thon thả của cô,càng làm cho cô xinh đẹp động lòng người nhưng cũng không cướp đi sự nổi bật của chị hai và em ba.

“Lâm Lâm…” Một dáng người cao lớn sau lưng Đồng Tử Lâm đi vòng qua phía trước của cô.

“Anh Hoành, là anh à!” Đồng Tử Lâm nhìn khuôn mặt đã nhìn nhiều năm kia, không khỏi cảm thán, gương mặt này thực sự nhìn rất đẹp, nếu không rõ tính nết của anh, cô có lẽ sẽ thích anh.

Hôm nay anh mặc một bộ lễ phục dành cho rễ phụ, tuy bộ lễ phục nào cũng như nhau, nhưng anh mặc vào nhìn đặc biệt đẹp trai hơn và quan trọng nhất là khuôn mặt dễ nhìn của anh.

Ánh mắt sâu xa, sống mũi thẳng, môi mỏng, cho dù nhìn chính diện hay là nhìn nghiêng khuôn mặt đều là người đàn ông rất đẹp trai.

“Em chừng nào rảnh rỗi, chúng ta cùng nhau đi du lịch giải sầu một chút?” Hắc Nhược Hoành tích cực mời mọc.

Đồng Tử Lâm nhìn anh một cái, thực ra biết anh không phải người xấu, chỉ là toàn thân anh tản ra cái mùi, cô không thích một chút nào.

Cô không thích anh, không, chính xác mà nói, cô không thích đàn ông lăng nhăng, không thích đàn ông ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Cho dù người đàn ông này rất tốt với cô, từ hồi trung học anh đã luôn làm phiền cô rồi.

Cô thích ăn cái gì, anh liền mua cho cô cái đó; cô đi nơi nào, bọn họ đều rất trùng hợp mà gặp nhau. Cũng không biết nguyên nhân gì, Đồng Tử Lâm thực sự rất khó có ấn tượng tốt với anh, cũng rất khó có sắc mặt tốt với anh.

Bởi vì hành vi của anh thật sự giống như con gián đánh hoài không chết.

Mà cô, thực sự rất không có cảm tình đối với con gián này, “Không có thời gian rảnh!” Từ chối lập tức.

“Vì sao?” Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa thì nổ tung, bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt nên có đánh chết anh cũng nhịn.

Đồng Tử Lâm thở dài một hơi, “Anh Hoành, chúng ta là bạn bè, anh hiểu không? Vĩnh viễn không thể nào trở thành người yêu được!” Nói ra rõ ràng đã thành thói quen, nếu như không nói rõ ràng, càng làm tổn thương người.

Hắc Nhược Hoành nhìn cô không lên tiếng, giống như tảng đá tuôn ra hai chữ, “Không hiểu!”

“Được rồi! Nói đơn giản một chút, em có bạn trai rồi!” Như vậy đã hiểu chứ!

Hắc Nhược Hoành cười nhạo một tiếng, “Em nói đùa cái quái gì thế, không buồn cười chút nào!”.

Cô biết chuyện sẽ lại xảy ra như thế này, Đồng Tử Lâm nhìn mọi người một vòng, tầm nhìn tập trung vào người nào đó, khéo miệng nở nụ cười, “Anh chờ một chút.” Cô nhẹ nhàng vòng qua anh, đi về phía một người đàn ông.

Hai mắt Hắc Nhược Hoành đăm đăm nhìn cô nắm tay một người đàn ông đi về phía anh i, anh lặng lẽ nắm chặc nắm tay, coi hành động của cô là trò đùa.

Cô có cần phải ngây thơ thế không? Cho dù không thích anh, cũng không cần thiết tìm đại một người diễn trò chứ!

“Này, anh Sầm Triết, anh giải nghĩa rõ ràng với anh ấy đi!”.

“Chào, anh Hoành.” Mạc Sầm Triết ưu nhã nhìn Hắc Nhược Hoành, hai mắt nhìn anh không sợ lửa giận đang bùng phát, “Tôi là bạn trai của Tử Lâm.”

Hắc Nhược Hoành đưa ánh mắt đặt trên người Đồng Tử Lâm, cặp mắt trở nên lạnh lùng, “Đồng Tử Lâm, em đùa gì thế, em qua lại với người đàn ông lớn hơn em mười tuổi? Thêm mấy năm nữa, ông ấy có thể làm ba của em!”

Đồng Tử Lâm vô cùng xấu hổ, gần đây tính nóng nảy của cô không có bộc phát ra, ngược lại dịu dàng nhìn Mạc Sầm Triết, “Anh Sầm Triết, anh đừng để ý đến lời anh ấy nói!”

“Anh Hoành, tôi biết anh thích Tử Lâm, nhưng bây giờ tôi là bạn trai của cô ấy, cho nên…” Ý tứ rất rõ ràng, Mạc Sầm Triết không có để ý lời nói vừa nãy của Hắc Nhược Hoành.

Hắc Nhược Hoành lạnh lùng nhìn cặp nam nữ trước mắt, một câu cũng không nói, xoay người rời đi.

Nhìn anh đi xa, Đồng Tử Lâm thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn anh Sầm Triết.”

“Không cần cảm ơn, nhưng…” Mạc Sầm Triết sờ sờ cằm, “Tôi thực sự nhìn rất già sao?”

Đồng Tử Lâm nở nụ cười,Hắc Nhược Hoành quay đầu lại nhìn thấy nụ cười hồn nhiên không chút phòng bị càng làm anh tức giận thêm.

“Không có già đâu!” Đồng Tử Lâm cười to, “Em nghĩ anh và Giai Nhân rất xứng đôi!” Giai nhân là bạn tốt của cô, Mạc Sầm Triết là bạn trai và chồng tương lai của cô ấy.

“Nhưng lời nói dối này rất nhanh sẽ bị vạch trần.” Mạc Sầm Triết nhớ tới vẻ mặt không chịu thua của người đàn ông kia.

“Không sao cả, chỉ cần anh ấy đừng luôn tìm em, để em thở phào một cái thì tốt rồi.” Đồng Tử Lâm thật sự không chịu nổi Hắc Nhược Hoành, có thể so độ nhạy cảm của anh với các tay săn ảnh, giống như anh ngửi thấy trên người cô mùi hương nào đó, cho dù cô đi đến đâu, anh luôn tìm được cô.

Mạc Sầm Triết chỉ cười không nói, theo anh nhận xét Hắc Nhược Hoành rất nhanh sẽ trở lại tìm cô thôi.

Đồng Tử Lâm chắc chắn, ít nhất một tháng anh ta sẽ không tới tìm cô, Mạc Sầm Triết không phải người của giới kinh doanh, anh ấy là nghệ sĩ nổi tiếng, mà Hắc Nhược Hoành lại không biết gì về nghệ thuật và cô nghĩ anh cũng không hứng thú đến các mối quan hệ trong nghệ thuật, cũng sẽ không lập tức biết Mạc Sầm Triết chỉ là một cái cớ.

Nhưng cô không biết, ý tưởng của cô không đến một giờ đã bị phá vỡ, Hắc Nhược Hoành căn bản không để ý đến việc cô có bạn trai.

Có bạn trai? Đồng Tử Lâm coi anh là ngu ngốc hay đần độn? Anh nhận ra ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô không có tình yêu nam nữ trong đó.

Trong lòng Hắc Nhược Hoành vẫn có chút không vui, cô tìm con mèo con chó khắp nơi tới làm bạn trai, lại vứt người muốn làm ban trai như anh sang một bên.

Anh uống xong ngụm lớn husky, một cánh tay khoát lên bả vai anh, anh quay lại nhìn thấy Bạch Mộ Hiên, “chú út.”

“Uống vội vã như vậy làm gì!” Bạch Mộ Hiên cũng không muốn lạnh nhạt với bà xã trong đêm tân hôn, liền giao cho đám bạn đi kính rượu mọi người.

“Ha ha!” Hắc Nhược Hoành cười khổ vài tiếng, cảm thấy mình rất đáng thương.

Bạch Mộ Hiên mắt lạnh nhìn Hắc Nhược Hoành so với mình nhỏ hơn vài tuổi, “Đừng dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn chú!” Anh cũng không có lòng từ bi đâu.

“Chú út, cũng là chú làm hại!” Dạy cái phương pháp quái quỉ gì, hại anh theo đuổi khổ sở như vậy.

“Cháu nói cái gì?” Bạch Mộ Hiên không có nghe rõ.

“Không có gì!” Hắc Nhược Hoành cúi đầu lẩm bẩm, anh nghĩ đến người đàn ông trước mắt này không hiền lành gì, không bỏ đá xuống giếng cũng cám ơn trời đất rồi.

Bạch Mộ Hiên dù không nghe rõ, nhưng nhìn bộ dáng biểu tình của anh, ít nhiều gì cũng biết anh đang nói thầm cái gì, “Đồng Tử Lâm đi đâu cũng đều là chú tiết lộ, không ngờ cháu, theo đuổi nhiều năm như vậy, vẫn không theo đuổi được cô ấy!”

Hắc Nhược Hoành liếc chú một cái, “Làm ơn đi chú, còn không phải giống nhau!” Mặc dù chú cưới được vợ, nhưng thời gian theo đuổi cũng hao tốn không ít!

“Cháu tên nhóc con này!” Bạch Mộ Hiên uy hiếp khoát tay lên vai của anh, “Chú chẳng lẽ không mong muốn cháu thành công à! Sớm cưới ngưới ta về, anh hai của chú cũng không lo lắng như vậy!”

Nó ăn chay lâu như vậy, đối với thân thể cũng không tốt! Từ nhỏ đã nhận định cô gái của lòng mình đến nay không thay đổi. Không biết nó có phải còn chưa trải qua hay không! Ừ, khả năng này rất cao!

“Được rồi, không cần lo lắng cho con!” Hắc Nhược Hoành uống sạch chất lỏng trong ly, trong mắt lộ vẻ thâm trầm.

Bạch Mộ Hiên cười cười, không nói lời nào. Dù sao cũng là con trai nhà họ Hắc, trong người có chung dòng máu ít nhiều cũng sáng suốt. Anh vỗ vỗ vai Hắc Nhược Hoành “Được”. Rồi xoay người rời khỏi.

Hai mắt Hắc Nhược Hoành nhìn chằm chằm Đồng Tử Lâm, như khát khao được săn bắt trong sa mạc Châu Phi, toàn thân tích góp sức lực, quan sát rồi hành động.

◎◎◎

Một trận gió thổi qua, Đồng Tử Lâm thấy bắt đầu lạnh “Lạnh quá…” Cô ưu nhã rời khỏi hội trường, mang đôi giày cao gót ba tấc phòng bên trong đi vào bên trong phòng.

Ở trong phòng nghỉ của dâu phụ cô tìm được cái áo choàng mỏng, vừa khéo là màu hồng nhạt có thể mặc cùng với lễ phục hôm nay.

Cô nhẹ nhàng mặc vào thêm, quay sang tấm gương sửa sang một chút, đang muốn rời khỏi thì Hắc Nhược Hoành đã đứng chắn ở cửa.

“Anh làm cái gì vậy?” Cô cau mày nhìn anh.

“Người đàn ông kia thật là bạn trai em?” Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu.

Anh vừa lên tiếng, Đồng Tử Lâm đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hôm nay là ngày gì! Anh sao lại uống rượu say làm bậy chứ!

“Đừng làm rộn!”

“Anh không có ầm ĩ! Em nói đi!” Anh bước nhanh về phía trước, hung hăng nắm cổ tay của cô, cả khuôn mặt như ngâm trong nước đá, lạnh vô cùng.

Đồng Tử Lâm chịu không nổi liếc mắt nhìn, “Đúng vậy, em không có lừa anh!” Thật là không có nghĩ đến, anh tứ chi phát triển mà không biết dùng đầu óc suy nghĩ vấn đề.

“Đồng Tử Lâm, em biết anh thích em chứ?”

Đúng, cô biết, nhưng trong trái tim kia có bao nhiêu thật tình thì không biết, đừng nói lòng dạ cô hẹp hòi, chuyện đã lâu nhưng đến nay cô còn nhớ rõ người nào đó hại cô mất vai nữ nhân vật chính, còn bị những bạn khác cười nhạo.

“Anh thích em, em nhất định phải thích anh sao?” Đồng Tử Lâm nóng nảy trả lời, không hiểu tại sao anh luôn quấn lấy cô!

“Em!” Hắc Nhược Hoành tức giận muốn đánh cho người con gái này một trận, “Em hoàn toàn không hiểu sao? Anh thích em!”

“Em nghe được! Thế nhưng em không thích anh!” Đồng Tử Lâm không nhường chút nào mà lớn tiếng trả lời.

Cô bên trái một câu em không thích, bên phải một câu em không thích! Nhưng đàn ông nhà họ Hắc hay cố chấp như vậy, vừa ý rồi thì tuyệt đối không buông tha.

Đồng Tử Lâm đẩy anh ra, không cho anh cơ hội nói chuyện, hai gò má đỏ bừng vì tức giận, mở cửa liền đi, nhưng hai cánh tay dài luồn qua bên tai của cô, trực tiếp đè cánh cửa lại.

Thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai cô vang lên, hơi thở mang theo rượu whisky bay đến chóp mũi của cô, lá gan Đồng Tử Lâm tuy lớn nhưng tim không khỏi đập mạnh, cả người bị anh đè ở trên cửa, hai người như dũng sĩ đấu bò, ai cũng không mở miệng, cứ nhìn chằm chằm đối phương.

Ánh mắt Đồng Tử Lâm ra vẻ kiêu ngạo, cô không phải loại người tức giận sẽ rống to chửi người, ngược lại, cô càng tức giận, cô càng không lớn tiếng mắng chửi người.

Hắc Nhược Hoành ở cùng cô nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu được tính tình của cô, nhưng lúc này anh sẽ không nuông chiều tính tình của cô. Anh cúi đầu ở bên tai cô nói, “Đồng Tử Lâm, không nên khiêu khích anh!”

Là ai đang khiêu khích ai? Sắc mặt Đồng Tử Lâm thay đổi bất thường, so với lật sách còn nhanh hơn, mở miệng chính là cơn tức mười phần, “Hắc Nhược Hoành, em không thích anh, không thích anh, không thích… Ưm!”

Đàn ông chỉ biết một chiêu này thôi sao, phụ nữ nói những lời không trúng ý bọn họ, bọn họ liền dùng miệng chắn lại không cho nói, lời nói của Đồng Tử Lâm không phải miệng nói một đường tim nghĩ một nẻo, cô là nói thật, cô thực sự không thích Hắc Nhược Hoành!

Nếu anh nghĩ dùng chiêu này, Đồng Tử Lâm sẽ đầu hàng không nói gì nữa, thì Đồng Tử Lâm này cũng không phải là Đồng Tử Lâm rồi.

Giờ khắc này với Hắc Nhược Hoành mà nói, đúng là lần khó quên, anh uống rượu, nhưng anh không có say, đầu óc anh rất tỉnh táo, rất rõ ràng chính mình đang làm gì.

Cái miệng nhỏ nhắn ấm áp, mềm mại của cô, hôn rất thoải mái, khiến anh muốn hôn sâu hơn. Hắc Nhược Hoành lè lưỡi, cố gắng cậy miệng cô ra.

Đây là chuyện anh muốn làm rất lâu rồi. Chỉ là người phụ nữ này rất không nhu thuận, không ngừng giãy dụa, mà cái miệng nhỏ nhắn của cô giống như vỏ ngọc trai, làm thế nào cũng không chịu mở.

Anh cũng bắt đầu nổi giận, bình thường anh vừa đụng vào cô, như là núi lửa đụng phải núi băng, lập tức bị làm lạnh. Nhưng lúc này anh không nhịn được nóng lên, loại nóng này không chỉ là tức giận mà còn có khát vọng trong đó.

Cảm giác kích thích như muốn thân mật với người phụ nữ mình yêu, dưới tình thế cấp bách, anh khẽ cắn nhẹ lên môi cô, cô kêu đau một tiếng, anh thừa dịp chui vào.

Nhưng cũng chỉ là nhất thời, còn chưa đắc ý được bao lâu, hạ thân truyền đến một trận đau nhức, Hắc Nhược Hoành buộc phải buông cô ra, cả người đều mềm nhũn, khó khăn mà té xuống đất, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Miệng anh bị rách và chảy một ít máu, nhưng còn đỡ hơn so với cơn đau ở hạ thân.

Đồng Tử Lâm lạnh lùng lau vết máu không thuộc về mình bên khéo miệng, nhìn bộ dáng chật vật của anh, đắc ý cười, “Hắc Nhược Hoành, em không phải đối tượng động dục của anh!”

Bây giờ là thời đại giải phóng nhân tính, chẳng lẽ bắt anh từ người tình thành đồng chí? Hắc Nhược Hoành khẽ nguyền rủa một tiếng, “Chết tiệt!”

Đồng Tử Lâm ưu nhã sửa sang lại áo choàng, cười nhạt, “Anh tốt nhất đi bệnh viện xem một chút!”.

Sau đó cô mở cửa rời đi, tâm tình vô cùng tốt giúp anh đóng kín cửa, miễn cho nhà họ Hắc bị anh làm mất mặt mũi
Bình Luận (0)
Comment