Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 60


Ngay ngày hôm đó, diễn đoàn Oái Văn xuất hiện một bài viết mới.
[Cứu aaaa ngọt xỉu——!!!!]
Chủ tus: Nhìn thấu mà không chỉ thẳng! Couple của mấy bồ là real!! Tui biết nhưng tui không nói!!!
Dân shipper mọi miền quê là tốp đầu tiên chạy đến hiện trường:
#1: Đâu đâu đâu??? Là cặp tôi nghĩ hả!!!
#2: Có biến mà không share thì tới công chuyện rồi nha chủ thớt.
#3 (chủ tus): Tôi không thể nhiều lời!! Ha ha ha ha ha ha tôi hạnh phúc quá
#4: A a a a tôi muốn giết chủ tus!
Cả bài đăng không hề đề cập đến tên chính chủ, nhưng các netizen đớp đường ảo cũng bàn tán mấy chục bình luận, mãi đến tận khi có người xuất hiện thả tin sốc.
#65: Tôi học lớp 5 đây! Tôi tuyên bố! Tiết thể dục bạn học Sở tới muộn! Hiểu ý tôi không!
#66: Ấu siệt (*Oh shit!) có người trông thấy bạn học Lục đến trường học!!
#67: Aaaaaaa không thể ngẫm nghĩ!!!!
#70: Lên thuyền, lên thuyền rồi!!
Sở Ân đỏ mặt ra khỏi góc.
"Đi mau! Đừng theo tôi đến tiết thể dục."
Lục Chẩn vừa tới, toàn bộ sân thể dục đều nhìn về phía bên này, thực sự khoa trương vãi.
"Được" Lục Chẩn nở nụ cười, thủng thỉnh theo sát sau lưng cô, nhỏ giọng hỏi: "Vậy cậu tiễn tôi đi được không?"
Sở Ân nghiêm mặt: "Không được! Tôi phải lên lớp rồi."
Lục Chẩn nói: "Tiễn tôi đến cổng, tôi sẽ không tới làm phiền cậu một tuần."
Anh chuẩn bị đi công tác, trước khi đi mới cố tình đến gặp cô một lần, cho dù Sở Ân không tiễn, Lục Chẩn cũng không thể đến gặp cô trong hơn một tuần kế tiếp.
Nhưng Sở Ân không biết, cô dừng lại, quay đầu: "Thật hả?"
Lục Chẩn mím môi cười, con ngươi đen như quạ phát sáng: "Thật."
Sở Ân hất cằm lên: "Vậy được thôi."
Trong giờ học, trong sân trường hoàn toàn không có ai.

Cho dù thỉnh thoảng gặp giáo viên, bọn họ cũng sẽ không quan tâm hai người.
—— Một người là hạt giống thủ khoa quan trọng mà hiệu trưởng quan tâm, yêu cầu tập thể giáo viên toàn trường vun bón, một người là đại thiếu gia tài phiệt cả thành phố đều biết.

Tuy hai người đi cùng nhau, nhưng một trước một sau, cô gái chững chạc đàng hoàng đi phía trước, chàng trai lờ đờ bước theo sau, nhìn qua dường như không có gì bất thường.
Thậm chí cảm giác khá đẹp mắt.
Giáo viên vui mừng nghĩ, đúng là trẻ con của Oái Văn, không chỉ ưu tú mà còn càng lớn càng đẹp!
Nói là tiễn, nhưng thật ra giống như cô đang mở đường cho anh hơn.

Sở Ân đi rất nghênh ngang, dẫn Lục Chẩn một mạch đến cổng trường, hất cằm: "Đi đi."
Lục Chẩn gật đầu: "Uống trà sữa nhân lúc còn nóng."
Sở Ân: "Ờ."
Lục Chẩn ngẩng đầu, xoa đầu cô, không nhịn được hỏi: "Bây giờ đã bớt ghét tôi chưa?"
Sở Ân ngước mắt, rồi lại đưa mắt nhìn xuống, mũi giày đá bay một cục đá: "Không có cảm giác gì."
Lục Chẩn mỉm cười, vén tóc rối lên cho cô, sau đó rút tay về.
"Vậy tôi đi đây." Sở Ân nói.
Cô vừa xoay người đi được hai bước, Lục Chẩn đằng sau bỗng lên tiếng: "Sở Ân, tôi cũng đã đọc qua quyển sách đó."
Sở Ân dừng bước.
Giọng nói thiếu niên mát lạnh: "Cậu động lòng với tôi ba lần, tôi sẽ cố gắng kiếm về."
Mi mắt Sở Ân khẽ run lên một cái.
Tiếp đó, cô theo bản năng lập tức muốn quay lại mắng anh.
Đúng lúc Lục Chẩn tiếp tục nói bổ sung: "...mà không ảnh hưởng đến việc học của cậu."
Sở Ân quay lưng về phía anh, không biết tại sao, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bởi ý chí sinh tồn trong câu này của Lục Chẩn quá rõ ràng, xem ra đã thật sự bị cô uy hiếp.
"Ồ, vậy cậu cố gắng nhé." Sở Ân nói.
Sau đó cô cong môi, hất cằm rời đi lần nữa.
...
"Cho nên Lục Chẩn đã thấy thế giới sách này rồi hả?" Sở Ân chọc hệ thống.
Hệ thống học tập: "Xem như là vậy."
Sở Ân sờ cằm, phỏng đoán đó hẳn là chuyện kiếp trước.
Chẳng qua sau khi nam chính "tự" giác ngộ, có lẽ đã biết thế giới này không bình thường, Sở Ân cũng có thể lý giải được.
Nếu Lục Chẩn đã thoát khỏi sự trói buộc "nam chính" thì tương ứng, thân phận "ánh trăng sáng" của cô cũng có thể đã biến mất.
Sở Ân vừa nghĩ vừa đi về lớp, quay lại chỗ ngồi, nhìn thấy ly trà sữa góc bàn, chợt nhớ đến một chuyện.

Từ khi biết thế giới là một cuốn sách, bắt đầu nhận được bàn tay vàng là hệ thống học tập, sau đó cô vẫn luôn bận bịu ám sát tên đàn ông chó, nhưng cô chưa từng ngẫm nghĩ, ánh trăng sáng trong tiểu thuyết đã định trước sẽ "thê lương chết sớm"...!Vậy ai là nữ chính thật?
Sở Ân bỗng ngừng lại.
Cô nhíu mày, không hiểu sao cô chợt nhớ tới những lời đầu tiên mình nghe thấy khi vừa mới tỉnh lại.

Hệ thống học tập đã tự thuật một đoạn nội dung cốt lõi của cả quyển sách trong tâm trí cô.
Cô nhớ có một từ "thế thân" trong đoạn đó.

Vậy người này có phải là nữ chính không? Ánh trăng sáng lưu lại trong trí nhớ, cốt truyện thật sự là nội dung phía sau.
Ngón tay Sở Ân bỗng siết chặt, lạnh lùng gõ hệ thống: "Thế thân là ai?"
Hệ thống học tập: "Chuyện này, hệ thống không thể tiết lộ."
Sự hiền dịu vừa dấy lên trong lòng Sở Ân bị chùi sạch sẽ, cả người lại trở nên lạnh lùng.
Hệ thống học tập không nói, nhưng cô có thể tự suy xét.

Cái gọi là thế thân, vậy thì ít nhất phải trông rất giống cô.

Sở Ân ngẫm nghĩ hai giây, lòng Sở Ân chợt hồi hộp—— Lẽ nào là Sở Thu Thu??
Có lẽ trên đời chỉ có cô em gái giả tạo là giống cô thôi nhỉ?
Sở Ân dồn sức gõ hệ thống, hơi giận dữ: "Phải người tôi nghĩ không?"
Vài giây sau, hệ thống học tập mới ung dung đáp: "Không, kí chủ.

Cô đoán sai rồi."
Sở Ân: "?"
Hệ thống học tập: "Cô và "thế thân", trông...!chẳng giống nhau tẹo nào."
Sở Ân bỗng ngẩn người.
...
Không giống.
Không giống mà vẫn gọi là thế thân sao?
Thế thân cái gì?
Mấy ngày liền Sở Ân đều không hiểu, nhưng cô cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ về vấn đề này sau khi bận bịu tăng cường học tập, coi như xả stress.
—— Mỗi lần nghĩ đến, cô lại lôi Lục Chẩn ra quất[1] anh một lần.
[1] Gốc là 鞭尸/lấy roi đánh thi thể: là một phép ẩn dụ cho lòng căm thù sâu sắc, một cách đặc biệt để trút giận của những người căm ghét sâu sắc.
Gần đây quả thật tên đàn ông chó không tới quấy rầy cô, Sở Ân âm thầm quyết định, lần sau gặp lại anh nhất định phải hỏi rõ ràng.

Nếu chuyện này không được giải thích rõ ràng thì anh đi hoả táng luôn đi.
Hủy diệt cặn bã!
Còn hơn hai tháng nữa là đến kì thi đại học, Sở Ân vẫn đạt điểm rất cao trong kỳ thi mô phỏng, vững vàng đứng top 1 toàn thành phố.
Nhất Trung bên cạnh truyền sang một tin tức, nói Thường Tĩnh Canh đã chuẩn bị kí hợp đồng, vậy nên cậu ta xem thường hạng nhất toàn thành phố, Sở Ân cũng kệ xác cậu ta.
Hiện tại, bầu không khí ôn luyện của cả khối 12 càng ngày càng nồng đậm, cánh Khương Nghiên vẫn luôn lấy Sở Ân làm mục tiêu cố gắng, Hàn Sơ Oánh bây giờ cũng hồi tâm, không tiếp tục làm đủ loại chuyện kì quặc nữa, một lòng một dạ muốn theo đuôi Sở Ân thi vào ngôi trường có tiếng.
Đến ngay cả Tống Triệu Lâm cũng tăng thời gian học từ một giờ một ngày lên ba giờ một ngày, dưới sự đàn áp bạo lực của Tống Diên Xuyên, về nhà đàng hoàng học thuộc sách, máy chơi game bị tịch thu, cuối tuần cũng không được phép ra ngoài chơi.
"Có điều là! Thời cơ nghỉ xả hơi của em sắp đến rồi!" Tống Triệu Lâm nói lớn giữa giờ ra chơi: "Tuần sau em sẽ có thể đi xem phim ha ha ha ha——"
"..." Sở Ân im lặng chớp mắt: "Lâm Lâm, cậu gọi cái đó là phim điện ảnh á?"
"Phim điện ảnh" mà Tống Triệu Lâm nói chính là phim tài liệu về tư duy và giảng dạy mà ủy ban giáo dục thành phố tổ chức cho các học sinh ban xã hội của thành phố xem.
Vì nó bám sát những điểm nóng thực tế và sẵn có một số hướng phát triển, cho nên học sinh ban xã hội các nơi đều sẽ tổ chức xem.

Xem xong còn phải viết một vài cảm nghĩ sau khi xem, viết ra những điểm kiến ​​thức chính trị có được từ việc phân tích bộ phim tài liệu.
Sở Ân hoàn toàn coi việc này là nội dung học tập.
Tống Triệu Lâm: "Em không quan tâm! Dù sao cũng là xem ở rạp chiếu bóng! Em sẽ coi là đi xem phim điện ảnh!"
Với trình độ đau khổ và tẻ nhạt hiện tại thì để cậu ngồi trong rạp phim xem quảng cáo mở đầu phim thôi cậu cũng bằng lòng!
"Chờ xem phim xong, thêm một thời gian nữa là lễ trưởng thành" Tống Triệu Lâm lẩm bẩm vuốt tóc, anh tuấn tự nhiên nói: "Dạo này em phải dựa vào hai hoạt động này để kéo dài tính mạng!"
Ở lễ trưởng thành, Oái Văn đặc biệt cho phép các học sinh cấp ba mặc lễ phục! Vào thời điểm này hằng năm, tất cả mọi người đều tranh kỳ đấu diễm, đủ loại xinh đẹp, Tống Triệu Lâm thích nhất cảnh này!
Sở Ân không hề bị lay động, liếc nhìn bài thi trên tay cậu, thở dài nhìn con điểm 60 đỏ tươi.
"Tôi thấy cái mạng của cậu, rất khó tiếp tục."
Mặc dù cô không hiểu rõ người tên Tống Diên Xuyên này, nhưng cũng biết cuối cùng anh ta nương nhờ vào phe Lục Chẩn, trong đó có nhân tố Tống Triệu Lâm hay không cô không biết, nhưng người tên Tống Diên Xuyên này thật sự là động vật máu lạnh lợi ích là trên hết.
"Lâm Lâm, hi vọng cậu không bị anh trai dần chết sau khi có điểm thi đại học." Sở Ân tiếc nuối nói.
Tống Triệu Lâm thoáng run cầm cập, cuối cùng cũng đàng hoàng cầm sách lên học.
Vào ngày "xem phim", các học sinh Oái Văn được giáo viên dẫn đến một rạp chiếu phim do ủy ban giáo dục thành phố chỉ định.
Học sinh ban xã hội khối 12 Nhất Trung đúng lúc vừa đến buổi chiếu, hai phe học sinh oan gia ngõ hẹp gặp nhau bên ngoài rạp phim.
Hàn Sơ Oánh xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh Sở Ân, vỗ vỗ bả vai cô, sau đó hất cằm chỉ về một phía: "Mau nhìn kìa, "đại thần Thường" lại tự cao tự đại rồi."

Thường Tĩnh Canh đứng trong đám người, hận không thể nhìn người bằng lỗ mũi.
Cậu ta đã kí hợp đồng với học viện khoa học nhân văn nào đó của đại học Q, tuy đại học Q là trường khoa học và kỹ thuật, nhưng với tư cách là trường đại học đứng đầu toàn quốc, ngành nhân văn của cậu ta cũng có năng lực, nói ra cực kì mát mày mát mặt.

Bằng cách đăng ký sớm, cậu ta cũng không phải trải qua áp lực của kì thi tuyển sinh, vì vậy trên mặt cậu ta bày ra một cảm giác thượng đẳng rất rõ ràng—— đặc biệt là sau khi nhìn thấy Sở Ân.
Mặc dù kiểm tra mô phỏng cậu ta đứng thứ hai, nhưng khoảng thời gian này cậu ta tốn quá nhiều tinh lực vào việc kí hợp đồng, vậy nên về nhì là điều hết sức bình thường.

Hơn nữa cậu ta dò la được, Sở Ân không hề kí hợp đồng với bất kì trường nào.
Lau cổng cho Oái Văn một tháng là lịch sử đen tối của cuộc đời cậu ta, hiện tại, Thường Tĩnh Canh đã vượt qua ngưỡng cửa của kì thi đại học trước một bước, rốt cuộc cũng có cảm giác chiến thắng Sở Ân.
"Ồ, bạn học Sở, lâu rồi chưa gặp nhỉ? Chuẩn bị thi thế nào rồi?" Thường Tĩnh Canh gọi Sở Ân lại lúc cô đi ngang qua.
Cậu ta vừa lên tiếng, tất cả học sinh Oái Văn ngoài rạp chiếu phim đều nhìn về bên này.
"Cậu ta gọi Sở Ân làm gì?"
"Để khoe khoang chứ gì nữa, không phải cậu ta đã kí hợp đồng với đại học Q à..."
"Đệt, cạn lời, tự chị Ân cũng có thể thi đậu được nhé??"
Bên lề đường phía xa, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, một bóng người cao to bước ra khỏi xe.
Sở Ân bày ra vẻ mặt hờ hững nhìn Thường Tĩnh Canh: "Cũng tạm."
Thường Tĩnh Canh chắp tay sau lưng, nở nụ cười thân thiết: "Chắc vất vả lắm nhỉ?"
Cuối cùng Sở Ân cũng ngước mắt lên nhìn cậu ta: "À, vẫn ổn, không vất vả như lau cổng trường."
"Phụt——"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ kiếp"
"Đúng là chị Ân! Ha ha ha ha bà mẹ nó, tôi cười chết mất!!"
Không chỉ học sinh Oái Văn, thậm chí rất nhiều người Nhất Trung cũng không nhịn được cười.
Thường Tĩnh Canh học giỏi cũng không liên quan nhiều đến bọn họ, nhưng trái lại, chị gái đối diện vừa học giỏi vừa xinh đẹp, nghe đồn còn có thể đánh nhau, có thể ca hát cực ngầu, vì vậy nghe Sở Ân nói bọn họ đều không nhịn được.
Sắc mặt Thường Tĩnh Canh tái xanh, Sở Ân lại nhắc đến lịch sử đen tối làm khó dễ cậu ta!
Cậu ta hừ lạnh, nói tiếp: "Nếu cậu muốn thi vào tỉnh B thì càng cần cố gắng hơn nữa.

Không phải tôi đả kích cậu đâu.

Ngành nhân văn của trường đại học có tiếng tỉnh B tuyển rất ít người ở tỉnh này, cậu cố gắng lên nhé."
Sở Ân mỉm cười.

Trường tư nhân quý tộc Oái Văn không sánh được với trường trọng điểm danh tiếng như Nhất Trung trong việc kí hợp đồng kì thi tuyển sinh đại học, những hạng mục có thể nhận được cũng đều không phải là trường và chuyên ngành Sở Ân thích, cho nên cô không hề tham gia vào bất kì hạng mục nào khi nghỉ đông.
Huống hồ cô vốn định nghiêm túc tham gia kì thi đại học, Thường Tĩnh Canh khoe khoang với cô đúng là vô nghĩa.
Sở Ân nở nụ cười, đưa tay vỗ vai Thường Tĩnh Canh một cái.
Lần này cô dùng sức, Thường Tĩnh Canh bất ngờ suýt bị cô đẩy ngã.

Ai ngờ Sở Ân lại túm cậu ta về, tiếp tục vỗ vào người hai cái mạnh, ý uy hiếp rất rõ ràng.
"Tôi cố hay không cố là chuyện của tôi, nếu cậu còn lảm nhảm nữa, tôi có thể cho cậu quá cố đấy, cần không?" Cô cười tủm tỉm.
Thường Tĩnh Canh đột nhiên nhớ đến chuyện Sở Ân một mình quật ngã ba tên lưu manh Nhất Trung, khuôn mặt tái mét: "Không, không cần."
Sở Ân vỗ vai cậu ta một cái cuối cùng, sau đó lững thững bước vào rạp chiếu phim.
Mãi đến tận khi cô đi xa, Thường Tĩnh Canh mới không cam lòng hét lớn ở đằng sau: "Đại học Q chào đón cậu!"
Người trên Maybach xuống vừa khéo đi qua, nghe được câu này, nghiêng mặt liếc Thường Tĩnh Canh một cái, nét mặt vô cảm.
Nhưng không biết tại sao, Thường Tĩnh Canh bỗng lạnh cóng.
Người phía trước cũng không quay lại nhìn, Khương Nghiên đi cạnh Sở Ân, nhỏ giọng hỏi: "Ân Ân, cậu muốn đến đại học Q à?"
Hàn Sơ Oánh nhớ đến đàn anh Ngụy Hạc Minh Nhất Trung trước kia cũng đã từng nói với Sở Ân sẽ chờ cô ở trường đại học Q.
Sở Ân lắc đầu: "Không muốn."
Học kinh doanh, đại học B hoặc E đều tốt hơn, mục tiêu thi đại học của cô là hai nơi này.
"Ừa!" Khương Nghiên gật đầu.
Kì thật chỉ cần Ân Ân muốn thi thì đi đâu cũng được.
Bọn họ mất thời gian ở cửa ra vào, đợi đến khi đi vào phòng chiếu phim, hàng ghế trước đã chật kín.
Tống Triệu Lâm vươn tay gọi bọn họ: "Chỗ này, chỗ này!"
Cậu ngồi cuối hàng thứ hai đếm ngược, gần cửa sau, có thể lẻn ra ngoài mua bỏng ngô bất cứ lúc nào.
Khương Nghiên muốn gần phía trước, vì vậy chỉ có Sở Ân đi tới, ngồi xuống chỗ gần Tống Triệu Lâm.
Dù sao được ra ngoài vẫn rất phấn khởi, cả rạp xôn xao hào hứng, ngay cả khi những thứ phải xem tiếp theo thật nhàm chán.
Không lâu sau, phim tài liệu chính thức bắt đầu, nhạc chủ đề chính vang lên, phòng chiếu phim cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tống Triệu Lâm xem một lúc thì buồn ngủ, nhưng Sở Ân bên cạnh rất có tinh thần.
Cậu xoay đầu, nhận ra mọi người đều xem rất nghiêm túc.

Ngay lúc muốn lẻn ra ngoài mua bỏng ngô xúc xích thì một bàn tay thon dài trắng bóc đột nhiên đặt lên vai cậu.
Tống Triệu Lâm sợ hú vía, quay ngoắt lại, Lục Chẩn đang đưa mắt xuống nhìn cậu.
Tống Triệu Lâm lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: "!"
Lục Chẩn cong môi khẽ cười.
Tống Triệu Lâm chớp mắt: "?"
Lục Chẩn vẫn khẽ cười.
Tống Triệu Lâm bỗng hiểu ra, lặng lẽ đứng lên nhường chỗ cho mẹ cậu.
Rõ ràng là chuyện cũ ba người.
Cuối cùng cậu lại trao sai tình cảm...
Lúc Tống Triệu Lâm đứng dậy, Sở Ân vẫn không để ý, đến khi bên cạnh bay tới một mùi hương quen thuộc cô mới ngoảnh lại.
Lục Chẩn mỉm cười tựa lưng vào ghế, ánh sáng từ màn hình lớn dần dần chiếu lên mặt anh, đúng là thần nhan đẹp không tì vết.
Nhưng Sở Ân chỉ liếc mắt nhìn anh rồi lập tức sa sầm quay về.
Vẫn chưa quất xong đâu.
Lục Chẩn mới từ tỉnh khác về thì nghe tin hôm nay học sinh Oái Văn đến rạp chiếu phim.
Không phải xem phim điện ảnh, tâm trạng Sở Ân dường như cũng không tốt lắm.
Lục Chẩn vào bằng cửa sau, bọn họ lại ngồi sát phía sau nên nhất thời không ai nhận ra sự hiện diện của anh.
Hai người ngồi sánh đôi một lúc, Sở Ân nhìn chằm chằm màn hình lớn, không quan tâm đến anh.

Một lát sau, cô đột nhiên cảm thấy cổ tay mình lành lạnh.
Cô cúi đầu, ngón tay thon dài của Lục Chẩn đang chuyển động qua lại, con ngươi rủ xuống, vẻ mặt nghiêm túc, buộc một sợi dây vào cổ tay cô.
Sở Ân hạ giọng, khẩu khí cũng không tốt: "Làm gì vậy!"
Lục Chẩn buộc xong, giơ ngón tay chọc vào má cô: "Ngừa muỗi."
Sở Ân lạnh lùng quay về.
Lục Chẩn xoa nhẹ cổ tay cô, sau đó hơi nhích lại gần, hỏi: "Cậu sẽ thi đại học Q à?"
Hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua, có vị ngọt bạc hà.
Xem ra vừa rồi Lục Chẩn cũng nghe thấy lời Thường Tĩnh Canh nói bên ngoài.

Nhưng lúc này, Sở Ân bỗng hiểu được tại sao anh lại hỏi, cố ý đáp: "Có khả năng đấy, đại học Q rất tốt."
Ngón tay đặt trên cổ tay cô đột nhiên khẽ siết chặt.
Sau đó anh thả lỏng, trầm giọng: "Tôi nghĩ là cậu sẽ thích đại học B và R hơn."
Sở Ân thầm hừ lạnh trong lòng hai tiếng, vẫn đoán chuẩn ghê.
Lục Chẩn biết cô có nhiệm vụ học tập xem bộ phim này nên sau đó không làm phiền cô nữa.

Mãi đến khi phim tài liệu kết thúc, đèn trong phòng chiếu phim bật sáng trở lại, Lục Chẩn mới nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Không vui à?"
Mặt Sở Ân không có bất kì biểu cảm nào: "Xem phim tài liệu phải nghiêm túc."
Cô định đợi ít người hơn sẽ nghiêm túc hỏi Lục Chẩn về vấn đề "thế thân" này.
Không có ý gì khác, chỉ là cô thấy khó chịu.
Nhưng khi đèn bật sáng, mọi người lập tức trông thấy Lục Chẩn, tiện đà thấy luôn Lục Chẩn và Sở Ân đang ngồi chung một chỗ.
Đám shipper ẩn trong đám người phấn khích che miệng, vừa ngoái lại nhìn vừa bước đi, ngay cả cửa lớn cũng bị chặn.
Khó khăn lắm mọi người rời khỏi hiện trường, dì giúp việc cầm chổi bước vào, vừa thấy cả hai, dì lập tức nở nụ cười hiểu chuyện.
"Ồ, mấy đứa trẻ bây giờ đẹp thật!"
"Rất xứng đôi! Cả hai đều như người trong tranh ấy!"
Khóe môi Lục Chẩn hơi cong lên, Sở Ân thoáng trông thấy, càng thêm khó chịu, nắm ống tay áo của anh: "Đi theo tôi."
Lục Chẩn ngoan ngoãn theo sau cô.
Sở Ân không ngừng chuyển hướng, đi tới nhà vệ sinh tầng hai của rạp chiếu phim, ở đây không có ai cả.
Lục Chẩn đứng trước mặt cô, cực kì kiên nhẫn, mỉm cười lên tiếng: "Nói đi."
Trong lòng anh thậm chí có chút vui mừng, thoạt nhìn Sở Ân có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Sở Ân mở miệng, lại đột nhiên cảm thấy khó nói.
Nói thế nào giờ? Có vẻ như cô rất quan tâm.
Kì thật, những chuyện xảy ra sau khi cô chết cũng không hề liên quan đến cô.
Nhưng không biết tại sao cô rất khó chịu, đối diện với con ngươi đen đang cười của Lục Chẩn, Sở Ân dừng vài giây, dứt khoát nói thẳng: "Cậu tìm ai làm thế thân của tôi?"
Lục Chẩn hơi nhướng mày.
Sau khi mở lời xong liền dễ nói, Sở Ân lạnh lùng nhìn anh: "Trên sách viết về sau cậu còn tìm thế thân."
Lục Chẩn chớp mi mắt, tiếp đó chợt nở nụ cười.
"Cậu không nhớ à?" Anh hỏi.
Sở Ân: "Hả?"
Cô đã nghĩ đến rất nhiều câu trả lời, duy chỉ việc này là chưa bao giờ nghĩ đến.

Thế mà Lục Chẩn lại quăng vấn đề này quay ngược về cho cô.
Lục Chẩn cẩn thận nhìn đáy mắt mờ mịt của cô rồi rủ mắt xuống, tiến lại gần một bước.
Sở Ân theo bản năng lùi về sau, eo tựa vào bồn rửa tay: "Làm gì vậy?"
Lục Chẩn đưa tay ôm một bên má cô, ánh mắt đen kịt, thấp giọng nói: "Em không nhớ, em đã từng trở lại sao."
Sở Ân chớp mắt, trong phút chốc rất mù mờ.


Trong góc độ của cô, sau khi bất tỉnh ở kiếp trước, cô có một giấc mộng dài, lúc tỉnh lại đã trở về năm mười bảy tuổi.
Lục Chẩn chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.
Từ chết đi đến sống lại, những thứ đó dường như không liên quan đến nhau.
"...Sở Ân" Lòng bàn tay anh chạm vào làn da ấm áp của cô, nhẹ giọng nói: "Ai có thể thay thế em?"
Hận không thể trao sinh mệnh của mình cho người kia.
Ai có thể thay thế em.
Lưng Sơ Ân không biết tại sao khẽ run lên: "Đó là...!chuyện gì đã xảy ra."
Thế thân không phải nữ chính quyển sách này sao?
Lục Chẩn ghé vào tai cô, thấp giọng kể một đoạn chuyện xưa sau đó.
Sau khi cô đi, ngày nhớ đêm mong là thật, vô tri vô giác cũng là thật, nhưng bỗng có một ngày, anh gặp được một "cô" khác.
Vẻ ngoài không giống, dáng người không giống, mọi thứ đều không giống.
Nhưng Lục Chẩn biết, là cô đã đến.
Một tia sáng bỗng xuất hiện trong cuộc đời tuyệt vọng.
"Nhưng em tới để giết anh." Giọng Lục Chẩn ẩn chứa ý cười.
Đại não Sở Ân trở nên hỗn loạn, một số mảnh vỡ vụn vặt lóe lên bắt đầu tái hiện.

Giấc mộng kia dài như vậy, ở giữa đã xảy ra chuyện gì?
"Vào công ty của anh, đến bên cạnh anh" Lục Chẩn cười khẽ: "Muốn hạ độc vào cốc của anh, nhưng em đổ đi.

Muốn cho anh một dao trong lúc anh nghỉ ngơi, nhưng em từ bỏ.

Anh cho em rất nhiều cơ hội giết anh, nhưng em mềm lòng."
Mi mắt Sở Ân run run, cảm thấy thật vô lý.
Nhưng trong tiềm thức lại tựa như biết rõ, ký ức ẩn giấu đang từng chút từng chút được phác họa.
"Em không giết anh" Lục Chẩn nhìn cô rất gần, đồng tử sâu hút rõ ràng: "...Nhưng em rời đi."
Ngón tay Sở Ân siết chặt, trong giọng nói nghe ra được một chút suy sụp xa xăm.
Lục Chẩn nhìn cô đăm đắm.
Cái thế giới quái dị này đã khiến Lục Chẩn hai bảy tuổi gặp lại Sở Ân một lần nữa.
Cô muốn giết anh, anh cam tâm tình nguyện.
Nhưng cô không thể ra tay, lại rời đi lần nữa.
Thế giới của Lục Chẩn cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ.
Lục Chẩn hai bảy tuổi bàn giao mọi thứ xong.
Sau đó nằm trên giường tự sát.
Không ăn, không uống, không nghĩ, hệt như một xác chết di động.
Để bản thân ngủ liên tục, ngủ liên tục, ngủ vào trong mộng.
Ngủ vào trong giấc mộng năm đó.
Nói với Lục Chẩn mười bảy tuổi, muốn cho cô hạnh phúc, mày phải chết ngay đi.
Cho nên bên ngoài biệt thự nhà họ Sở ngày hôm đó, thiếu niên nhớ lại mọi chuyện, đứng xơ xác cả đêm.
Sau khi thấy cô, anh đã rơi nước mắt.
...
Lục Chẩn nhìn thiếu nữ trước mặt, khe khẽ thở dài.
Lòng bàn tay xoa xoa làn da dưới mắt cô, thấp giọng nói: "Anh chưa từng xem bất kì người nào là em."
Vĩnh viễn chỉ có em.
Sở Ân cúi đầu không nói.
Cô có hai cơ hội.

Dứt khoát giết chết Lục Chẩn với lòng căm thù mãnh liệt khi vừa mới chết, song cô không thể ra tay.

Lần thứ hai, cô trở về bản thân thời niên thiếu, viết lại hết thảy mọi thứ một lần nữa.
Lục Chẩn nâng khuôn mặt cô, hôn nhẹ lên mắt Sở Ân.
Trong lòng Sở Ân ngập tràn những cảm xúc không cách nào giải tỏa, đấm vào ngực anh: "Đừng hôn."
Một tiếng "thình thịch" trầm thấp vang lên.
Lục Chẩn cười nói được, lòng bàn tay khẽ vuốt ve một hồi, mới nói: "...Đừng khóc."
Sở Ân sờ tay lên mặt mình.
Nhận ra không biết cô đã rơi nước mắt từ khi nào.
Thật mất mặt.
Sở Ân giơ tay cọ cọ má, đẩy anh ra, rủ lông mi ướt nhẹp xuống: "Lục Chẩn, lẽ ra tôi nên đánh chết anh nhỉ?"
Thì sẽ không khó chịu như bây giờ.
"Ừm" Lục Chẩn mỉm cười, ôm cô dựa vào bồn rửa tay, cánh tay chống hai bên: "Nhưng em chưa từng."
Sở Ân nhăn chóp mũi ửng đỏ.
"Em chưa từng" Lục Chẩn hôn đi những giọt nước mắt của cô: "Vậy nên anh đã ở đây."
Sở Ân cực kì khó chịu.
Cô bị nhốt trong ngực Lục Chẩn, chỉ có thể dùng sức đẩy anh ra: "Đừng hôn."
Lục Chẩn ôm gò má cô, áp vào trán cô, ánh mắt đen kịt nặng nề.
"Sở Ân" Giọng anh dịu dàng ẩn chứa ý cười: "Đây không gọi là hôn.".

Bình Luận (0)
Comment