Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 73


Trước đây.
...Trước đây.
"Lục Chẩn, anh giam tôi ở chỗ này, muốn ngủ với tôi hả?"
"Anh..."
"Vậy anh ngủ đi, đến, nào?..."
...
Cuộc cãi vã vĩnh viễn không bao giờ ngừng, hệt như vận mệnh tối tăm không có ánh mặt trời này.
Lục Chẩn bước vào phòng tắm trong phòng, hai tay chống lên bồn rửa mặt, mệt mỏi cúi đầu thở dốc.
Cơn đau nhói trong não vừa qua đỉnh điểm, cảm giác đau buốt biến thành một con dao cùn, chậm rãi vùi dập thần kinh.
Trong tai trái có người đang liên tục đầu độc: "Hãy làm tổn thương cô, khiến cô đau đớn, như vậy cô mới có thể ghi lòng tạc dạ, mới có thể mãi mãi nhớ đến..."
Mà trong tai phải là âm thanh thống khổ, tỉnh táo của chính anh: "Câm miệng..."
Ý thức của bản thân và sức mạnh vô hình ngày đêm đấu đá, xé nát lại dung hợp, sau khi dung hợp lại bị chính anh xé nát.
Lục Chẩn nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng.
Anh là chính anh, không có thiết lập nhân vật.
Từ năm 17 vừa gặp đã yêu cho đến bây giờ đều thích Sở Ân.
Sẽ không làm tổn thương cô, anh muốn bảo vệ cô.

Dù cho giờ đây anh thế cô sức yếu.
...Chẳng qua, anh không thể nói ra được thành lời.
Ngoài phòng, cô phát tiết gạt đổ thứ gì đó, tiếng rầm rầm vang lên liên miên.
Khuôn mặt thiếu niên trong gương hơi mơ hồ.
Tại sao.
Tại sao thế giới này lại hoang đường như vậy.
Anh muốn nói, ở bên cạnh anh, giải quyết xong mọi thứ sẽ để em đi.
Muốn nói cho cô, có người muốn bắt em đi, đối xử với em như những gì họ đã làm với mẹ anh.
Muốn cho cô biết, thế giới này có một rào cản vô hình, và tất cả bọn họ đều là những trang giấy thân bất do kỷ[1].
[1] Thân bất do kỷ: thân không do mình làm chủ, phải làm những chuyện bản thân không muốn, hoặc ngược lại.
Muốn giành được một chút khoảng trống xả hơi từ nỗi thất vọng tới tuyệt vọng, rồi đến sự thù hận tràn ngập trong ánh mắt cô.
Lục Chẩn giơ tay lên, móng tay đè vào yết hầu của mình.
Anh gào thét trước gương, nhưng những chân tướng kia lại tự động tắt tiếng, biến anh thành một vở kịch câm mắc cười.
Cho dù anh cào nát đầu lưỡi, xé rách yết hầu, cũng không thể nói ra được một chữ.
Một vệt máu tươi chảy dọc theo khóe môi nhợt nhạt, nhỏ xuống chiếc bồn rửa tay trắng tinh.
Không biết Sở Ân tựa vào cửa phòng tắm khi nào, trông thấy bức tranh này.

Thiếu niên ngông cuồng tự đại giam cầm cô nhìn qua lại có chút thê thảm.
Không nói được là ai đau hơn, đau đến mức chỉ còn một bãi tro tàn.
Mặt Sở Ân cực kì lạnh lùng: "Muốn chết hả? Vậy mau đi chết đi."
Lục Chẩn kiệt sức, cuối cùng từ bỏ.
Không muốn chết.
Dù là tạm bợ như vậy, có lẽ chịu đựng cho đến năm bảy tám mươi tuổi, bọn họ cũng sẽ thoát ra được.
Lục Chẩn chống người đứng dậy, lau vết máu nơi khóe môi, đi tới ôm lấy cô.
"Lục Chẩn, anh——" Sở Ân cố sức giãy dụa.
Bên tai, giọng thiếu niên như lưỡi dao bẻ gãy, khàn đến đáng sợ: "Sở Ân...!anh yêu em."
Hết thảy nỗi niềm khó nói, đều gửi hết trong câu nói này.
Không muốn chết...!vì một chút hi vọng xa xăm mù mịt.
Bọn họ cùng nhau, sống tiếp——
...
Rạng sáng.
Lục Chẩn mở mắt thoát khỏi giấc mộng.
Lại mơ thấy cô.
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, khoảng không trên giường lớn chỉ có mình Lục Chẩn, nằm hệt như một bộ thi thể.
Trong giấc mộng năm 19 tuổi, vốn tưởng điều đau đớn nhất trên đời chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo, thân bất do kỷ.
Sau đó mới biết, hóa ra còn có thể đau đớn hơn——
Sự khống chế vô hạn đã tan biến, mà cô đi mất rồi.
Dạ dày rỗng tuếch bắt đầu co thắt, hồi lâu sau Lục Chẩn mới từ từ cuộn người, chặn lại vị trí đau buốt.

So với hiện thực lạnh lẽo, ngay cả cơn đau dữ dội và rõ ràng trong giấc mơ còn khiến con người ta hạnh phúc hơn.
Đây là năm thứ năm cô rời đi.
Từ một người điên cuồng đáng sợ đến dần trở nên phẳng lặng, thời gian như một nhát dao vô tình.
Đối với Sở Ân, có lẽ cái chết là lối thoát thực sự, cô có thể sẽ hạnh phúc trong cuộc sống mới.
Mà Lục Chẩn, mang theo toàn bộ bí mật to lớn của thế giới, sống tạm bợ một thân một mình trên đời.
Thật ra không nhất định phải sống, nhưng cũng không có cơ hội để chết.
Thế giới giả tạo như vậy, đến cả sống cũng trở nên giả dối.
Tất cả đều vô nghĩa.
Mãi đến tận khi——
...
"Này, trợ lý mới đến công ty khá có năng lực."
"Đúng vậy, tuy dáng dấp bình thường, nhưng giải quyết công việc..."
Trợ lý mới mặc quần áo công sở đoan trang, ôm một xấp tài liệu qua lại như thoi đưa trong công ty.
"Nè, Tiểu Vương——" Tiền bối gọi cô.
Tiểu Vương vội vã đừng lại, hỏi: "Chị Lưu, có chuyện gì ạ?"
"Chị có tí việc bên kia" Chị Lưu đưa khay cho cô: "Cà phê này, em mang đến văn phòng giám đốc Lục nhé!"
Tiểu Vương khựng lại, ngư#432;ớc mắt: "Em á?"
Lúc này chị Lưu mới nhận ra, bình thường cô trợ lí này cúi đầu làm việc không nổi bật, song đôi mắt thật sự rất sáng, không biết tại sao lại khiến người ta có cảm giác thực ra cô rất xinh đẹp.
Thấy chị Lưu ngẩn người, cô trợ lý mới dịu dàng nở nụ cười vô hại: "Nhưng em chưa từng vào văn phòng của giám đốc Lục, đột nhiên đi đưa cà phê có phải không được tốt lắm hay không..."
"Không sao" Chị Lưu vỗ vai cô: "Đưa xong thì chạy ra ngay, giám đốc Lục sẽ không để ý đến em—— Yên tâm, trong mắt anh ấy căn bản không có phụ nữ đâu."
...Đừng nói là phụ nữ, e rằng đến cả sinh vật sống cũng không có.

Chị Lưu không nhịn được thầm bốc phốt.
Nói đến Lục Chẩn, người nắm quyền tài phiệt trẻ tuổi, tài sản và tướng mạo đều đỉnh, phụ nữ phía sau tre già măng mọc là bình thường—— Nhưng vị này lại không có trái tim.
Dựa vào tin đồn trên phố, nhiều năm trước nhà họ Lục có một cuộc chiến đoạt quyền, bên thua là chú giám đốc Lục, hiện tại người vẫn đang ngồi không trong ngục, đủ để thấy tâm tư Lục Chẩn tàn nhẫn thế nào.
Mà nghe nói, Lục Chẩn chỉ có một cuộc yêu đương khi còn trẻ, sau lần đó nhiều năm chưa từng có phụ nữ—— mặc dù người cũ của công ty đều nghe nói, nhưng chị Lưu vẫn luôn không dám tin.
Suy cho cùng...!một người lạnh lùng hệt máy móc như Lục Chẩn, làm sao có thể cố chấp say mê vì một người nhiều năm như vậy?
Trợ lý bưng cà phê, đi đến ngoài phòng làm việc, cúi đầu xuống.
Nhìn từ góc độ này, mái tóc rủ xuống che khuất gương mặt, không thấy rõ biểu cảm của cô.
Trước khi tỉnh lại, cô vẫn đang trên giường Lục Chẩn.

Sau khi tỉnh lại, cô đã biến thành trợ lý năm năm sau.
Sở Ân cúi đầu nhìn chiếc khay trong tay mình.
Cuộc đời kiếp trước chấm dứt một cách qua quýt, lần này cô đến kết thúc.

Số mệnh cho cô thêm một cơ hội, chính là để cô đến báo thù.
Đoạn hội thoại trước khi chết vẫn còn văng vẳng bên tai, cô nói với Lục Chẩn, cẩn thận không chết trong tay cô.
...Thời tới rồi.
Ngón tay Sở Ân run rẩy, đi đến góc khuất tầm theo dõi, lặng lẽ lấy một bọc giấy trong túi áo ra rót vào cà phê.
—— Hãy để tất cả kết thúc đi.
Sau đó cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc.
Trong phòng rất lạnh, hơi lạnh biến căn phòng thành nhà xác.
Lục Chẩn đang ngồi làm việc bên trong, không cảm xúc, không biểu cảm, hệt như một cỗ máy chính xác.
"Giám đốc Lục" Sở Ân khống chế giọng điệu của mình, không ngẩng đầu nhìn anh: "Cà phê của ngài."
Tiểu Vương và Sở Ân hoàn toàn khác nhau, từ khuôn mặt, dáng người, đến giọng nói đều không giống.
Nhưng không biết Lục Chẩn đã ngẩng đầu lên từ khi nào.
"Mới đến à?" Anh đột nhiên hỏi.
Sở Ân lạnh nhạt, cúi đầu kính cẩn trả lời: "Vâng."
Ánh mắt Lục Chẩn dán lên mặt cô, dừng lại vài giây.
Sau đó mới hờ hững cong môi, bày ra vẻ mặt mỉa mai không biết dành cho ai, tiếp đó nhìn về phía văn kiện.
Ngày nhớ đêm mong khiến con người ta hóa ma hóa quỷ, tinh thần anh dường như đã không quá bình thường, vậy mà lại cảm thấy ánh mắt người này có phần quen thuộc.
Tiểu Vương lùi về sau hai bước, hơi khom người: "Giám đốc Lục, ngài dùng từ từ."
Lục Chẩn cúi đầu nhìn văn kiện, không đáp lại.
Cuối cùng cũng hơi xấu hổ lúng túng.
Sở Ân xoay người rời đi, theo bản năng giơ tay cọ chóp mũi.

Đó là một động tác rất tự nhiên.
Đầu ngón tay đặt trên mặt bàn của Lục Chẩn đột nhiên siết chặt.
Anh chợt ngẩng đầu, nhìn cô đi từng bước tới cửa.
Tư thế đi đứng, độ nông sâu của bàn chân, có phần không quen đi giày cao gót.
Hoang đường như vậy, song hết thảy lại quá quen thuộc, lặp đi lặp lại nhiều lần trong giấc mơ.
Là em sao.
...Là em.
Đầu ngón tay Lục Chẩn bỗng bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Vẻ mặt lạnh nhạt quanh năm bị xé rách trong nháy mắt, từ bên trong lộ ra một chút điên cuồng không thể tin được.
"—— Đợi đã!"
Đầu ngón tay đặt lên chốt cửa của Sở Ân rụt lại, bình tĩnh quay đầu: "Còn có chuyện gì nữa thưa giám đốc Lục?"
Lục Chẩn nhìn cô một lúc lâu, lâu đến mức lưng Sở Ân đã chầm chậm cứng ngắc.
Biểu cảm của anh...!khó có thể hình dung, không phân biệt được đang vui hay đang giận.
Chỉ có Lục Chẩn biết, đó là một loại kỳ lạ, nhưng che đậy sự điên cuồng say mê.
Rất lâu sau, Lục Chẩn mới đưa mắt nhìn xuống cốc cà phê trong tay.
"...Quay lại." Anh khẽ nói: "Cốc...!cô lấy đi."
Lưng Sở Ân ướt đẫm mồ hôi, dừng một giây mới đáp: "...À."
Cô từ từ quay về trước bàn làm việc của Lục Chẩn.
Bản tay khớp xương rõ ràng của Lục Chẩn cầm cốc lên, đưa đến bên miệng.
Trái tim Sở Ân đột nhiên treo lơ lửng giữa trời, ánh mắt vô thức rơi vào miệng cốc.
Lục Chẩn quan sát vẻ mặt cô, một thoáng đó bỗng hiểu ra tại sao người thất di phục đắc[2] còn quay về.
[2] Thất di phục đắc: ý chỉ những vật/ người quan trọng mất đi rồi bất ngờ tìm lại được.
Anh cong môi, cười kịch liệt, khóe mắt cũng hiện lên chút đỏ hồng nhàn nhạt.
—— May mắn biết bao, cô về lấy mạng anh.
Cuộc đời xác chết di động này cuối cùng cũng có thể chôn vùi ở nơi cô.
Anh thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.
Lục Chẩn mở mi mắt, màu mắt cực kì đen, nở nụ cười nhìn cô.
Trái tim Sở Ân vô thức đập loạn xạ——
Uống vào, cô sẽ giết được Lục Chẩn.
Người yêu thích nhưng lại bẻ gãy đôi cánh của cô, dồn cô vào một đời yêu hận khi còn trẻ—— sẽ thật sự chết trong tay cô.
Lục Chẩn ngửa cổ.
Nhắm mắt lại.
Không chút do dự uống cốc cà phê——
—— "Chờ, chờ chút!"
Sở Ân bỗng lên tiếng kêu dừng.
Lục Chẩn mở mắt ra.
Tim Sở Ân đập ầm ầm ầm, cô không biết giọng mình có đang run lên hay không.
"Cà phê...!nguội rồi, tôi—— đổi cốc khác cho ngài."
Cô chùn chân trong giây phút cuối cùng.
Là do cô phải gánh vác một mạng người, hay do mạng người đó là Lục Chẩn, Sở Ân không biết.
Cô duỗi tay cầm chiếc cốc trong tay Lục Chẩn, cúi đầu, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Vì vậy không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Lục Chẩn.
Sở Ân ra khỏi cửa, thở hắt một hơi, trái tim bị dồn nén đến khó chịu.
Không sao, cô tự an ủi bản thân.
Cô cũng chưa từng nghĩ một lần sẽ thành công ngay, vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội...
Khi ngước mắt lên lần nữa, cô mới phát hiện một số ánh mắt dò hỏi xung quanh đang đổ dồn về phía cô.
Cô trợ lí này đưa cà phê lâu như vậy...
Kì dị là, giám đốc Lục lại không hề đuổi cô đi...
Tuy các nữ nhân viên trẻ tuổi không dám đến gần giám đốc Lục, nhưng không có nghĩa là bọn họ hết hứng thú với anh.

Sự quan tâm trong công ty bắt đầu dồn lên người cô trợ lí bề ngoài xấu xí họ Vương này.
Sở Ân không hề quan tâm đến những việc này, cô chỉ là một mảnh hồn sống vương vất, dứt bỏ chấp niệm, cuộc đời cô xem như kết thúc.

Cô vốn cho rằng giết Lục Chẩn không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng những tháng ngày kế tiếp cô lại nhận ra...!giết anh có vẻ dễ như trở bàn tay.
...
Cô trợ lý xấu xí trong công ty có vẻ được giám đốc Lục ưu ái.
Các nhân viên tìm mọi cách nghe ngóng nguyên nhân, hình như là vì giám đốc Lục rất thích cà phê cô pha.
Sở Ân được anh gọi đến nhiều lần, bắt đầu thường xuyên ra vào văn phòng anh.
Đồng thời có rất rất nhiều cơ hội ra tay.
Nghỉ trưa, Lục Chẩn nằm trên giường nghỉ ngơi, chiếc cổ trắng bệch phơi bày ra không khí, yết hầu thoạt nhìn rất dễ bị tổn thương.
Với tư cách là trợ lý, Sở Ân đắp chăn giúp anh, trong tay cầm một con dao.
Chỉ cần cắt vào cổ, hoặc đâm vào tim, thì tất cả sẽ kết thúc.
Lục Chẩn nhắm hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh, chắc hẳn không hề biết mọi thứ có thể xảy ra tiếp theo.
Con dao trong tay bị Sở Ân cầm đến phát nóng, cô nín thở, giơ tay lên, từng chút tiếp cận yết hầu Lục Chẩn.
Anh ngủ rất say, không chút đề phòng.
Sở Ân muốn hạ tay xuống mấy lần.
Anh ta đã không còn là chàng trai mày thích.
Anh ta điên rồ như vậy, xấu xa như vậy, chặt đứt toàn bộ sự tự do, phá hủy một đời của mày.

Giết anh ta đi——!
Tay Sở Ân không ngừng run rẩy, lưỡi dao suýt nữa tuột khỏi lòng bàn tay——
Cô gắng sức bình tĩnh lại, siết chặt con dao sắp đâm vào cổ Lục Chẩn.
Sau đó cô hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Vậy mà lại không ra tay được.
Sở Ân giấu con dao đi, đẩy cửa ra khỏi văn phòng Lục Chẩn.

Nhân viên nữ cùng tầng bước đến, giọng điệu có chút mỉa mai: "Khuyên cô đừng nên nghĩ nhiều, cho dù có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng thì cô cũng chỉ là thế thân của người khác trong lòng giám đốc Lục mà thôi."
Sở Ân: "Thế thân?"
Đối phương đắc ý đáp: "Trong lòng giám đốc Lục đã có ánh trăng sáng nhiều năm, nếu không cô xem tập đoàn lớn như vậy, người đẹp nhiều như vậy mà lại có thể đến phiên cô?"
...Ánh trăng sáng.
"Hơn nữa, nghe nói ánh trăng sáng kia đã không còn, hiểu không? Đến thắng cũng không thắng được, cả đời không thể nào vượt qua."
Sở Ân bỗng nhiên nở nụ cười.
Cả đời không thể nào vượt qua?
Thành công thê thảm như vậy, cô không cần.
-
Sở Ân đã xây dựng đầy đủ tâm lý.
Lúc giao việc, Lục Chẩn sẽ tiện thể dạy cô rất nhiều thứ.

Sở Ân cảm thấy khó hiểu, lại không thể để lộ đầu mối.
"Buổi tối ở lại chuẩn bị cho cuộc họp một chút." Lục Chẩn nói.
Sở Ân gật đầu: "Vâng."
Dặn dò xong, Sở Ân ôm tài liệu xoay người rời đi.
Lục Chẩn nhìn bóng lưng của cô, bỗng mở lời: "Thực ra năm ấy tôi——"
Lời nói đó biến mất bên miệng anh.
Trước mặt cô, sự khống chế sâu kín hiện lên, thần kinh đau đớn như hình với bóng.
Bóng lưng Sở Ân khựng lại.

Năm ấy?
Lục Chẩn lại cười khổ từ bỏ.
"...Không có gì."
Quy tắc không buông tha anh.

Cuộc đời anh cũng không có cơ hội làm lại.
Chết trong tay cô là kết cục tốt nhất anh có thể nghĩ đến.
Cả đời này, anh không xứng được ở lại bên cô.
Vậy thì một mình rời đi.
Anh đã dạy cô vài thứ, thậm chí đã ký tên vào văn kiện chuyển nhượng cổ phần.
Sau khi anh chết, mọi thứ của anh đều thuộc về cô.
Hi vọng trong thế giới không có anh, cô sẽ có một đời suôn sẻ.
Còn anh, mang theo hết thảy những bí mật đau khổ, cuối cùng mục nát hòa vào bùn đất.
...
Buổi tối.
Cuộc họp kết thúc.
Các giám đốc cùng nhau ra ngoài uống rượu.
Lục Chẩn rất ít khi uống rượu ở bên ngoài, nhưng lần này, không biết tại sao lại uống rất nhiều.
Gần như cố tình khiến mình say.

Bên cạnh anh chỉ có một cô trợ lí nhỏ, người khác hỗ trợ dìu anh vào xe, nhiệm vụ đưa giám đốc Lục về nhà đều dồn lên vai Sở Ân.
Cô đồng ý, đoạn luồn tay vào túi, sờ sờ con dao gọt hoa quả.
Thử thêm lần nữa.
Xe dừng lại bên ngoài chung cư của Lục Chẩn, Sở Ân dìu anh lên thang máy, đến tầng trệt nhà bọn họ.
Đèn cảm ứng trong hành lang sáng rồi tắt.
Sở Ân bật đèn, dìu anh bước vào cửa, đột nhiên bị Lục Chẩn ôm chặt lấy.
Cô trợn to mắt: "Giám đốc Lục——"
Lục Chẩn mơ màng, đầu anh tựa vào hõm vai cô, lộ ra chiếc cổ không chút đề phòng, động mạch lớn ở ngay trước mắt.
Sở Ân theo bản năng chạm vào con dao gọt hoa quả trong túi, tim đập nhanh hơn.
Bây giờ ra tay trong tình huống này có thể xem là tự vệ chính đáng sau khi bị quấy rối tình dục...
Sở Ân siết ngón tay, cầm chặt dao găm.
Lục Chẩn dựa lên người cô, khe khẽ nói gì đó.
Bên tai Sở Ân chỉ có tiếng tim đập ầm ĩ, không thể nghe rõ lời anh nói.
Đầu mũi dao hơi thò ra.
Xuyên qua quần áo Lục Chẩn, đâm vào da anh, nở thành một đóa hoa đỏ tươi.
Lục Chẩn quá say, không hề cảm giác được gì.
Sở Ân hít sâu một hơi, nhắm mũi dao về phía trước.
Không biết tại sao, cô bỗng kích động muốn rơi lệ, đáy mắt nóng lên.
Tại sao cuối cùng từ những năm tháng thanh xuân nở hoa lại đi đến bước này?
Tay cô run run, đẩy mạnh về phía trước một chút.
Nhưng ngay khi hạ quyết tâm đâm vào, cô đột nhiên nghe thấy rõ Lục Chẩn thì thầm.
Anh không có ý thức, nhưng vẫn nói: "Anh yêu em...!mãi mãi yêu em..."
Một chữ yêu này đã lặp đi lặp lại rất nhiều năm.
Không biết vì sao, Sở Ân chợt mất hết toàn bộ sức lực.
Chất lỏng ấm áp trào ra từ đáy mắt.
Cô giơ tay lau đi rồi dìu Lục Chẩn vào căn hộ, nhìn anh vô tri vô giác nằm trên sofa.
Sở Ân vứt dao, nhìn anh hồi lâu.
Cuối cùng cô đã hiểu mình không xuống tay được, không thể cho chuyện này một dấu chấm hết.

Có lẽ những vướng mắc giữa hai người căn bản chẳng thể giải quyết được bằng cái chết.
Vậy thì đi thôi.
Đi thôi...
Cuộc đời này coi như gặp phải mối duyên ngang trái.
Nếu có kiếp sau...!nếu có kiếp sau thì.
Chúc tôi và anh, không dính líu gì đến nhau nữa.
Sở Ân liếc nhìn Lục Chẩn lần cuối, tựa như muốn nhớ kỹ anh, lại tựa như muốn quên anh đi.
Sau đó xoay người, biến mất vào màn đêm.
...
Sáng hôm sau, Lục Chẩn tỉnh dậy.
Anh biết cô đã mềm lòng lần nữa.
Lục Chẩn ngồi dậy, che vết dao nông trên bụng lại.
Không sao, tạo cho cô thêm cơ hội nữa là được.
Cô quay về chính là để giết anh.
Lục Chẩn gần như mong chờ phán xét của cô, giống như chờ đợi niềm vui và sự bình yên cuối cùng trong cuộc đời.
...Thế nhưng, thẩm phán đã biến mất.
Cô trợ lí nhỏ họ Vương kia, biến mất không ai hay biết.
Hồ sơ trống rỗng, cũng không có bất kì tin tức giao thông nào.

Cô đột nhiên xuất hiện trên đời, rồi lặng lẽ âm thầm rời đi.
Chỉ kinh động đến một người.
Làm đảo lộn thế giới của anh.
Sở Ân rời bỏ anh lần thứ hai.
Ngày đó, Lục Chẩn cuối cùng đã mất đi hi vọng cuối cùng của cuộc đời.
Anh xử lí xong tất cả công việc, sau đó về nhà, vén chăn lên, nằm xuống.
Bắt đầu giấc ngủ tự sát.
Trong mộng, biến cố một đời anh vỗ vào bờ.
—— Năm mười chín tuổi, tưởng rằng điều đau đớn nhất là thân bất do kỷ.
—— Năm hai hai tuổi, tưởng rằng điều đau đớn nhất là cô rời đi.
—— Mãi đến tận năm hai bảy tuổi, rõ ràng đã thương tích đầy mình, nhưng một đường nặng nhất, sâu nhất chồng chất lên vết thương.
Điều đau đớn nhất hóa ra là——
Em trở về.
Rồi em, lại đi..

Bình Luận (0)
Comment