(7.)
Tôi mất 3 ngày để tiêu hóa toàn bộ sự việc.
Ba ngày nay tôi lấy cớ bị bệnh đóng cửa không ra ngoài.
Rèm cửa dày cộm ngăn cách ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cũng ngăn cách sự sống của tôi.
Tôi cảm nhận được sự thất vọng đến tột cùng.
Tôi cứ nghĩ mình đã đánh giá quá cao năng lực của hệ thống, lại không ngờ nó có thể làm nhiều việc đáng sợ đến vậy.
Tất cả chúng tôi đều giống như một ván cờ trong tay nó.
Tôi cứ nghĩ sự xuất hiện của họ chỉ là một tai nạn mà tôi phải trải qua trong đời, nhưng lại chẳng thể nghĩ ra mình lỡ đụng phải thứ không tầm thường.
Tôi biết nếu mình cứ ngồi im chờ chết thì cái kết nhận lại sẽ là những ngày tháng tủi nhục mà tôi mãi mãi không muốn nhớ đến, chẳng muốn nhắc lại.
Không nghĩ đến có một ngày muốn sống như một người bình thường lại trở nên xa vời đến vậy.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại làm bộ như đang ngủ say.
Thảm len rất dày, không nghe được tiếng bước chân, nhưng tôi có thể cảm nhận được một ánh nhìn rơi vào cơ thể.
Tôi không biết người đó là ai, chỉ biết người này đứng nhìn tôi rất lâu.
[Hệ thống, cậu bảo tôi đến nhìn Kim Bảo Châu làm gì, chiều nay tôi còn muốn ra ngoài với Trạch Ngôn. ]
[Không có gì, đi thôi. ]
Âm thanh của hệ thống nghe qua vô cùng buồn bực, khiến trong lòng tôi một trận hoảng sợ.
Chẳng lẽ hệ thống này đã phát hiện ra cái gì sao?
Tôi không dám mở mắt, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng yên tĩnh hồi lâu, tôi mới lặng lẽ mở mắt ra.
Cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, bằng không còn chưa đợi bị mấy người kia hành hạ, thì tôi đã tự làm mình phát điên rồi.
Tôi ngồi dậy, nằm ì trên giường mấy ngày, tay chân đều mềm nhũn.
Ngồi một lúc bên mép giường, tôi bước ra ban công, kéo rèm cửa sổ.
Ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến tôi nheo mắt, không khí trong lành bên ngoài cửa sổ thổi vào.
Tôi chậm rãi thở ra một hơi dài mang đầy áp lực.
Gió thổi mang theo hương thơm của hoa viên, ánh mặt trời mang theo ấm áp lan tỏa đến từng tế bào.
Cảm giác sống thật tốt, tốt đến nỗi tôi muốn rơi nước mắt.
Tôi thật sự muốn sống, tôi muốn mỗi ngày được nhìn thấy ánh ban mai vào mỗi buổi sớm, nhìn thấy những hạt sương đọng lại trên từng phiến lá ngoài vườn.
Đột nhiên có một sự thôi thúc dâng trào, tôi muốn trốn đi, trốn thật xa, mai danh ẩn tích, có lẽ tôi còn có thể sống sót.
Giống như vỡ đê, trong nháy mắt cả người tôi bị cơn xúc động này đột nhiên dâng lên nuốt chửng.
Tôi hận mình không thể ngay bây giờ từ cửa sổ phòng nhảy xuống đất, chạy được bao xa thì chạy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ý nghĩ này đã bị gió thổi tan.
Lần này trốn thoát, vậy lần sau thì sao, lần sau nữa thì sao?
Tôi ngoảnh mặt nhìn lại, ngày hôm nay tựa như một cái lồng giam vô hình, vây quanh mọi ngóc ngách, như thể từng tế bào của tôi đều bị giam lỏng.
Có tiếng nói chuyện trong hoa viên. Là anh hai đưa Kim Sở Hàm ra cửa.
Dáng vẻ vui vẻ ríu rít của Kim Sở Hàm giống như chim sẻ trên cành cây, dưới ánh mặt trời nhảy nhót đón chào ngày mới.
Tôi nghe hệ thống thông báo.
[Hảo cảm của đối tượng Kim Thành Nhất tăng lên hai điểm, bây giờ là 81% nha! Kí chủ xin vui lòng tiếp tục cố gắng!]
Tôi lẳng lặng nhìn hồi lâu, cho đến khi bóng dáng hai người đi khuất khỏi tầm mắt.
Một suy nghĩ cũng theo đó nhảy khỏi đầu tôi như sự biến mất của họ.
Tôi đóng cửa sổ, tìm được một con dao cạo lông mày nhỏ từ bàn trang điểm, nhặt nó lên đi vào phòng tắm.
Lưỡi dao nho nhỏ mỏng như tờ giấy, lúc rơi xuống nhẹ như lông vũ, nhưng lại vô cùng sắc bén.
Tôi dùng nó cắt vào cánh tay đến bảy tám nhát mới dừng lại, tùy tiện lấy một tờ khăn hút ẩm đặt lên.
Khăn nhỏ mềm mại như thể miệng của đứa nhỏ sơ sinh, từ từ hút máu trong cơ thể tôi, cho đến khi vết thương dần khô lại, mới lưu luyến bỏ qua.
Tôi lại ở gần vết thương cắt một dao, lúc này đây tôi chẳng quản đến máu tươi đầm đìa, tùy tiện lau mấy cái, thay một cái áo dài tay màu đen. Nhét khăn dính máu vào túi xách, lại cố ý để lộ ra một góc ngoài mép dây kéo, từ xa nhìn vào giống như túi xách màu đen thè ra một đầu lưỡi đỏ.
Tôi dọn dẹp qua loa, đeo kính râm, tư thế vội vàng lao ra khỏi phòng ngủ.
Đúng lúc gặp anh hai đưa Kim Sở Hàm ra ngoài vừa quay lại.
"Bảo Châu? Không phải em nói thân thể không khỏe sao? Sao lại ra ngoài? Muốn đi đâu vậy? "
Tôi bối rối cúi đầu che giấu sắc mặt, cố ý vô tình giấu túi xách ra sau, giọng nói lại giống như vừa mới khóc xong một trận.
"Không, không có gì. Em có việc muốn ra ngoài. ”
Làm xong toàn bộ động tác này, tôi cúi đầu đi vòng qua anh hai, chạy ra ngoài.
Tôi nghe thấy tiếng anh hai gọi tên mình, cùng lúc là tiếng bước chân vội chạy theo.
Tôi để cánh tay lành lặn chắn phía trước, tay trái bị thương cố tình thả lỏng ra sau, như thể một bông hoa đang chờ người đến hái.
Một giây sau, đóa hoa này bị người ta nắm lấy, thân hoa mềm mại bị nắm chặt, cánh hoa nhỏ từng giọt nước đỏ tươi.
"Shhhh..." Cả người tôi run lên một chút, rồi lại lập tức cứng đờ thân thể không dám động đậy nữa.
Máu chảy ra nhanh chóng bị lớp áo cotton mỏng nhẹ hút lấy.
"Chuyện gì vậy? Tay em làm sao vậy?" Anh hai buông tay tôi ra, tôi nghe được giọng anh đang vô cùng lo lắng.
Tôi ngước mặt nhìn anh, lại nhanh chóng quay đầu đi, nương theo biên độ chuyển động thân thể, khéo léo làm lộ ra một góc khăn dính máu, khiến toàn bộ động tác đều rơi vào tầm mắt của anh hai.
"Không có gì, em có chút việc phải đi ra ngoài."
"Không sao chứ? Tay em bị thương sao? Thứ trong túi xách em là gì vậy?"
Anh hai muốn tới gần tôi, tôi liền liên tục lui về sau, giống như động tác thả diều liên tục xả lỏng dây.
"Thật sự không có gì, em đi ra ngoài trước."
Tôi giống như Cô bé Lọ Lem chạy khỏi buổi khiêu vũ, vội vàng thoát khỏi sự dây dưa của hoàng tử lao đi tìm chiếc xe ngựa của chính mình.
Bóng dáng anh hai trong kính chiếu hậu dần dần mơ hồ, cánh tay cầm vô lăng truyền đến từng trận đau đớn, tôi lại nở nụ cười.
Kí chủ và hệ thống luôn nghĩ tôi chỉ là một kẻ ngu ngốc được nuông chiều đến hư hỏng, nghĩ tôi thực sự không biết đến những thủ đoạn quanh co.
Nhưng đừng quên, thân là người trong xã hội thượng lưu, tôi đã quen với dáng vẻ cười cười nói nói trước mặt người khác, khiến họ đâm đầu chảy máu cũng muốn tiếp cận.
Sao tôi lại có thể không biết, tôi chỉ không muốn giả vờ yếu đuối.
Cho dù trong lòng đau đến rỉ máu, tôi cũng phải ngẩng cao đầu tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt.
Cho dù trong lòng căn bản không chấp nhận bị vứt bỏ, tôi cũng sẽ không khóc lóc ăn vạ vì muốn được giữ lại.
Bị áp bức đến cực hạn tôi cũng chỉ biết khàn giọng chất vấn.
Ngay cả kiếp này, cho dù đã biết Kim Sở Hàm không phải người bình thường, tôi vẫn tình nguyện khổ sở giữ lấy thể diện, nổ lực tìm kiếm nhược điểm của Kim Sở Hàm, dù có bao nhiêu đau đớn tủi nhục, tôi cũng không khóc lóc kể khổ với bất cứ ai.
Nhưng bây giờ tôi đã khác, tôi là ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, miễn là có thể giết chết kẻ thù, tôi sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Tôi lái xe thẳng một đường, tùy tiện tìm một phòng khám nhỏ, băng bó qua loa vết thương, lại tìm mấy phòng khám tâm lý, không khám bệnh, chỉ xin danh thiếp.
Tôi ngồi trên xe dùng bút làm hỏng địa chỉ của mỗi tấm danh thiếp, cố ý làm ra dấu vết dữ tợn đầy rối rắm trong từng nét bút. Sau đó nhét chồng danh thiếp này vào túi và lái xe về nhà.
Vừa vào cửa, bảo mẫu ra đón, tôi không để ý tới bà ấy, đứng trong phòng khách hồi lâu, mới giả vờ máy móc tháo túi ra đưa bà ấy, bảo bà ném chiếc túi xách đó đi.
Sau khi làm xong tất cả, tôi mới từ từ trở về phòng đóng chặt cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đang đặt cược, đặt cược vào sự hiểu biết của tôi về anh hai, sau khi phát hiện tôi không bình thường, anh ấy sẽ hỏi bảo mẫu về trạng thái của tôi, sẽ dặn dò bà ấy chú ý quan sát tôi nhiều hơn.
Chiếc túi xách và dáng vẻ không bình thường lúc nãy của tôi, bảo mẫu nhất định sẽ nói cho anh hai biết.
Vết máu trên chiếc khăn màu trắng, một xấp danh thiếp bác sĩ tâm lý bị gạch hết địa chỉ liên lạc.
Chủ động đề nghị đến Lạc Tinh Viên, vừa trở về liền bệnh đến mấy ngày.
Cuộc sống của tôi đột nhiên hoàn toàn thay đổi nhưng không khóc nháo, không trách mắng, ngoan ngoãn nghe lời mấy ngày nay.
Sự tự hào suốt 20 năm của tôi, tôi muốn một lần đánh cược, tôi muốn cho họ biết nỗi đau của tôi, sự ẩn nhẫn của tôi.
Tôi không thể làm vai phụ trong vở kịch này nữa, tôi nhất định phải tranh giành với Kim Sở Hàm.
Chỉ có khi đứng trước dưới ánh đèn sân khấu, tôi mới có tư cách nói cho mọi người biết, ánh sáng này không phải ai cũng đủ tài giỏi để có được.
8.
Lúc anh hai mời tôi đi uống cà phê với một người bạn mới quen.
Tôi biết, cá đã cắn câu.
Người kia là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tôi đoán được người này là một bác sĩ tâm lý.
Anh hai lấy cớ rời đi, để lại không gian riêng cho chúng tôi trò chuyện.
Mấy ngày nay tôi không quản ngày đêm xem sách và video tâm lý học, chính là đang chờ thời khắc này.
Ở trước mặt người bác sĩ tâm lý được anh hai tìm đến giả làm người bình thường, đóng vai một bệnh nhân trầm cảm, rõ ràng trong lòng đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng nhưng không chịu đối mặt, một lòng luôn nghĩ cho người nhà.
Hoàng hôn ngày hôm sau, tôi ngồi một mình trên xích đu trong vườn, chờ anh hai mang sữa tươi và tráng miệng đến.
"Bảo Châu, gần đây có phải em không vui không? Có chuyện gì cứ nói với anh hai. ”
Đối diện với ánh mắt thăm dò của anh hai, tôi vẫn cười như thường lệ, khuỷu tay chống xuống bàn, đưa tay lấy sữa, ống tay áo ngủ rộng làm lộ ra cánh tay trắng nõn, bên trên còn hai vết dao vừa mới rạch.
"Bảo Châu!"
Lần này anh ấy bắt lấy cánh tay tôi không chịu buông ra.
"Bảo Châu, em... Em đang làm gì vậy... Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"
Vẻ mặt của anh thoạt nhìn rất đau lòng, giọng nói rất sốt ruột, nhưng tôi vĩnh viễn không quên được câu nói:
[Nhắc đến cô ta làm gì?].
Tôi rũ mắt, trông thấy một gương mặt buồn bã phản chiếu trên mặt bàn bằng kính.
Nỗi đau đớn trong lòng tôi tại thời khắc này đều là thật.
Anh hai bắt đầu thì thầm an ủi tôi, cố gắng giúp tôi mở lòng hơn.
Tôi vốn đã nghĩ kỹ từng câu một, đã nghĩ kĩ dáng vẻ phải làm thế nào, nhưng lúc mở miệng, lời nói lại hoàn toàn thay đổi.
"Anh hai, khi đó, khi anh biết thân phận thật của Kim Sở Hàm, em có thể hiểu được anh tạm thời không có cách nào đối mặt, nhưng tại sao lúc đó anh lại nhìn em với ánh mắt phòng bị như vậy?"
Trên mặt anh hiện lên vẻ lúng túng, sau đó rơi vào trạng thái im lặng.
Một hồi lâu sau anh mới dùng ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn tôi: "Em cũng biết mà, khi đó em rất không thích Sở Hàm, đi khắp nơi đối nghịch với em ấy, lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, anh lo em không chấp nhận nổi nảy sinh mâu thuẫn với em ấy. "
"Anh hai, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ anh không hiểu em sao? Anh có từng thấy em tự nhiên vô duyên vô cớ nhắm vào một người chưa? Lúc trước em đối nghịch với cô ấy là vì Cố Trạch Ngôn, tình cảm của em và Cố Trạch Ngôn anh cũng biết! Cô ấy đột nhiên nhảy vào chẳng lẽ em không thể tức giận sao? ”
Âm thanh của tôi càng ngày càng dồn dập, lòng tôi hoảng hốt như thể trở về cái đêm đột nhiên biến thành oan hồn nơi bãi rác kia.
Như thể nếu trời đổ mưa, nước mưa rơi xuống mái nhà bằng ngói sẽ có âm thanh lộp bộp.
"Anh hẳn là hiểu rõ thứ em coi trọng nhất chính là gia đình. Nếu Kim Sở Hàm đã trở thành người nhà của chúng ta, nếu đã biết là em chiếm hôn ước của cô ấy, cô ấy và Cố Trạch Ngôn là ván đã đóng thành thuyền, em không phải là người không biết lý lẽ, chỉ cần cô ấy không gây sự với em, em nhất định sẽ không đi làm tổn thương cô ấy! 20 năm qua chúng ta cùng lớn lên là giả sao? Không phải anh là người hiểu em nhất sao? Vậy tại sao..."
"Bảo Châu. Anh..."
Anh ấy do dự nói không nên lời, giống như đang muốn suy nghĩ lại nghĩ không ra vấn đề.
Trong mắt tôi, từng biểu cảm trên gương mặt anh chồng chéo lên nhau.
Có gấp gáp, có điên cuồng, có lạnh lùng, cuối cùng lại chỉ ngưng tụ thành một khuôn mặt xa lạ, là từ sau khi Kim Sở Hàm xuất hiện liền trở nên xa lạ.
"Khi đó anh chỉ nghĩ đến cảm giác của Kim Sở Hàm..."
Cảm xúc phấn khích trong tôi sụp đổ.
Kỳ thật nếu dùng lý trí để suy nghĩ, anh hai lúc ấy quen biết Kim Sở Hàm đã lâu, dưới sự tác động của Kim Sở Hàm đã có điểm số hảo cảm rất cao.
Ngay lúc này lại đột nhiên biết được cô gái mình rất có hảo cảm, rất yêu quý, là em gái thất lạc nhiều năm, một mình chịu khổ bên ngoài, làm sao có thể nhịn nỗi sự thương tiếc trong lòng.
Mà tôi lại chẳng hiểu vì sao chỉ trong vòng một đêm tất cả mọi thứ đều rời xa tôi, tôi không làm gì sai, nhưng ngay cả một câu an ủi cũng chẳng nhận được, tôi đắm chìm trong đầm lầy cảm xúc bị kí chủ và hệ thống dẫn dắt đâm đầu vào vách tường cao đến chảy máu đầm đìa.
Có lẽ trước kia tôi nên lý trí một chút, nhưng mà tình cảm làm sao có thể dùng lý trí để đo lường đây?
Tình cảm là nước và lửa, là ánh sáng và bóng tối, là tất cả những thứ cảm xúc mâu thuẫn bị gom lại một chỗ, chỉ có thể chịu đựng bị người khác sền sệt lôi đi.
"Bảo Châu. Em cũng biết Sở Hàm chịu khổ nhiều năm như vậy, anh hai thật sự là..."
Anh hai bắt đầu giải thích với tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy một lúc, vai diễn được dàn dựng từ lâu lần nữa trở về, tôi nhớ lại những gì tôi nên nói.
Tôi bóp cánh tay bị thương, ép mình bật khóc, kéo vở kịch này trở lại quỹ đạo.
Tôi nói với anh hai, tôi không oán hận anh, chỉ là tôi quá yêu thương họ, tôi yêu thương gia đình, nhưng tất cả mọi người đều rời bỏ tôi.
Mỗi một đêm tôi đều gặp ác mộng, mơ thấy bị vứt bỏ, tôi chỉ có thể liều mạng lấy lòng Kim Sở Hàm, chỉ có như vậy mới hy vọng được mọi người chịu liếc mắt nhìn tôi.
Tiếng lòng nửa thật nửa giả xen lẫn với nhau, vở kịch này tôi hát đến nước mắt đầm đìa, ruột gan đứt từng khúc.
Từng vết máu trên cánh tay giống như vết lửa hừng hực thiêu đốt, từ cánh tay tôi đốt lang đến lòng ngực anh hai, làm cho anh ấy đứng ngồi không yên.
"Bảo Châu, thực xin lỗi, đều là lỗi của anh, là anh đã không quan tâm em nhiều hơn."
Lúc anh ấy ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào bên tai tôi, tôi biết vở kịch tình cảm kéo dài 20 năm này đã được tôi mở màn một cách hoàn hảo.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, sự quan tâm của anh hai đối với tôi sẽ đạt tới đỉnh điểm, so với trước khi Kim Sở Hàm xuất hiện còn tốt hơn.
Dường như trở lại thời thơ ấu, tôi luôn luôn dính lấy anh hai.
Anh ấy đưa tôi đi dạo bên bờ biển, dắt tôi đến sân chơi thời thơ ấu, làm bánh với tôi.
Kim Sở Hàm thấy anh hai bị tôi quấn lấy cả ngày, cũng muốn tham gia, nhưng bác sĩ tâm lý đã nói với anh hai sợ Kim Sở Hàm sẽ kích thích đến tôi, nên anh ấy luôn tìm cách từ chối cô ta.
Kim Sở Hàm không để ý đến hệ thống nhắc nhở duy trì độ hảo cảm, hưng phấn quay đầu đi tìm Cố Trạch Ngôn.
Tôi biết hai người bọn họ mấy ngày trước vừa mới hoàn thành lần đầu tiên, hiện tại chính là thời điểm mặn nồng, cũng là thời điểm đối tượng số 2 Kim Thành Nhất được nới lỏng.
Đây là thời cơ tôi chờ đợi, bằng không nếu cô ta dùng thêm vài lần đạo cụ, anh hai bị quá khứ khổ cực của cô ta kích thích, không biết còn chịu được đến bao lâu.
Độ hảo cảm của anh hai với kí chủ hiện tại là 81%, tôi rất rõ ràng, nếu đặt điểm số này trên người đàn ông khác, nói đơn giản là cảm xúc vô cùng quan tâm.
Nhưng đặt trên người anh hai, bởi vì giữa anh ấy và Kim Sở Hàm có huyết thống hảo cảm*, mức độ này chỉ là thời điểm tình cảm nam nữ mông lung.
*Tức là giữa Kim Sở Hàm và Kim Thành Nhất có máu mủ anh em với nhau, nói đơn giản là nếu người khác cần 80% điểm để tiến đến yêu đương hoặc yêu thích, thì Kim Thành Nhất phải cần 90% hoặc nhiều hơn.
Mọi thứ được ngăn chặn kịp thời.
Kiếp trước lúc chiếm độ hảo cảm của anh hai, kí chủ vẫn giấu giếm việc cô ta và Cố Trạch Ngôn đã có quan hệ với nhau, mỗi khi nhắc đến Cố Trạch Ngôn, cô ta chỉ mơ hồ nói không có tình cảm, mượn lý do này, cô ta không kiêng kị quyến rũ anh hai.
Tôi không biết hệ thống đã dạy những kí chủ khác thế nào, hoặc có thể hệ thống thích chọn cùng một dạng kí chủ.
Kiếp trước kí chủ giống như hiện tại, ở bên ngoài luôn là dáng vẻ kiêng cường mạnh mẽ, nhưng trước mặt đàn ông lại biến thành thỏ con ngoan ngoãn cần được che chở.
Đặc biệt là ở trước mặt anh hai, lấy lí do là người một nhà, không kiêng dè làm những hành động ái muội.
Có lần vừa tắm ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn lộ ra nửa ngực, làm nũng bảo anh hai rót cho cô ta một ly sữa, lại ở trước mặt anh hai vừa cắn ống hút vừa trò chuyện.
Dáng vẻ dâm đãng muốn chảy cả nước, lại trừng mắt làm vẻ mặt vô tội giống như chỉ là ngây thơ không hiểu chuyện gì.
Có lần cùng nhau xem phim kinh dị, la hét chui vào trong ngực anh hai, hai tay túm lấy cổ áo hai bên bả vai của anh ấy, cả người dán lên, bộ ngực đầy đặn cách lớp vải mỏng manh, nương theo động tác sợ hãi cọ tới cọ lui, giọng nói mềm mại thỏ thẻ nói thật may có anh hai ở đây.
Mập mờ lấp đầy mỗi khoảng trống, như có như không, giống như chỉ là những lần vô tình mơ hồ.
Cả một vở kịch cứ như vậy từng chút một nuốt chửng trái tim của anh hai, anh bắt đầu lang thang giữa tình yêu và đạo đức chuẩn mực.
Mỗi một màn trêu chọc mập mờ trong nháy mắt đều sinh ra tình yêu, nhưng quay lại nhìn chỉ thấy người kia ngây thơ không hiểu chuyện, chỉ đành đau khổ lại mong ngóng, lén lúc yêu thầm em gái.
Chất xúc tác tốt nhất cho tình yêu là những cảm xúc tiêu cực.
Càng rối rắm càng sâu sắc.
Khi tình yêu này được xúc tác đến 100%, người bị mắc kẹt trong bùn lầy cần được đáp ứng, giống như trong đêm đen tĩnh lặng muốn được người khác cầm đèn đến rọi sáng, khoảnh khắc đó sẽ là cảm xúc cả đời khó quên.
Nhưng lồng giam đạo đức vẫn giam cầm anh, anh cách một lớp lồng sắt muốn đưa tay, lại chẳng dám duỗi ra.
Khi đang chìm trong do dự và hèn nhát của chính mình, ánh sáng của anh buồn bã rời đi, truyền ra tin tức đính hôn với một người đàn ông khác.
Cho dù biết bọn họ sớm đã có hôn ước, anh nên chúc phúc, vậy mà lòng vẫn đau như cắt.
Tình yêu và hối tiếc gần như phá hủy người anh luôn kiêu ngạo của tôi.
Lúc này chỉ cần dưới sự trợ giúp của hệ thống nhẹ nhàng đẩy một cái, dã thú liền có thể phá lồng mà ra, dưới sự câu dẫn của kí chủ lần mò vào vực sâu không lối thoát.
Từ đầu đến cuối nữ nhân này luôn vô tư như vậy thanh khiết đến thế, là anh ấy đã đi quá xa, là anh ấy cam nguyện vĩnh viễn tiếp tục sai.
Nhớ lại quá khứ, tôi không nhịn được vỗ tay khen ngợi, thật sự là một đôi chim cu* không biết xấu hổ, đạo đức suy đồi.
*Tại mình không thể tìm được từ nào tốt đẹp để diễn tả đoạn này cả
Nhưng kiếp này tôi sẽ chẳng để cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào.
......
Tôi ngồi trong phòng khách chơi cờ vua với anh hai, Kim Sở Hàm đang chọn quần áo trong phòng, tôi nghe được cô ta và hệ thống đang thảo luận.
Ngày mai cô ta sẽ ra ngoài hẹn hò với Cố Trạch Ngôn, cô ta định dùng chính mình làm quà, chuẩn bị cho Cố Trạch Ngôn bất ngờ.
Chỉ là bất ngờ luôn phải có nhiều người mới náo nhiệt, nên mời bao nhiêu người đến chúc phúc cho họ đây nhỉ?
Tôi vuốt ve quân cờ trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ, tên các khách mời dần dần hiện lên.
Để anh hai đi? Quá nguy hiểm, anh ấy hiện tại không biết mình có tình cảm mông lung với Kim Sở Hàm, tuyệt đối không thể để cho anh ấy có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ không mặc gì của cô ta.
Để bố mẹ đi? cho dù thật sự có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ che giấu giúp con gái bảo bối của mình.
Nếu tôi đi thì sẽ thành cố ý.
Tôi cầm quân cờ hồi lâu, rốt cục giơ ngón tay đẩy ngã một quân cờ trên bàn cờ, đặt quân cờ của mình vào vị trí vừa chiếm được.
Quân cờ bị đẩy ngã này tên là Vu Hàm.
Người theo đuổi Cố Trạch Ngôn, quen biết Kim Sở Hàm và ghen tị với cô ta, tôi và cô ta còn có quan hệ như nước với lửa, còn ai khác thích hợp hơn cô ta đây?!!+
(Còn tiếp)