Tôi Không Phải Là Nữ Chính

Chương 8

(15)

Tôi một bên dỗ dành Thẩm Mục, một bên phân tâm nghe âm thanh tranh luận sôi nổi phát ra từ phòng Kim Sở Hàm.

Câu trước còn nói với hệ thống nhớ Cố Trạch Ngôn, câu sau lại bắt đầu nhắc tới tên Thẩm Mục.

Chỉ cần từ giọng nói cũng có thể nghe ra sự lo lắng của họ.

Kim Sở Hàm ở bên cạnh Thẩm Mục hai tuần, dùng hết công lực toàn thân, độ hảo cảm vẫn phiêu diêu bất định.*

(*)Trôi nổi lênh đênh|

Buổi trưa hôm nay đang là 60%, bây giờ chỉ còn 20%

Nghe bọn họ thương lượng cách giải quyết, tôi nghe đến có chút buồn cười.

Rõ ràng nắm giữ tất cả tư liệu chi tiết của Thẩm Mục từ nhỏ đến lớn, lại ở bên cạnh hắn nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ không nhận ra sự ngoan cố từ trong xương tủy của Thẩm Mục sao.

Tình cảm của hắn sớm đã tan vỡ, tất cả giá trị hảo cảm đều là trò chơi cảm xúc của hắn.

Hắn cảm thấy cái này chơi thú vị, hắn sẽ tự tạo hảo cảm đến 100%.

Nếu hắn đã không có hứng thú, vậy mấy cái hảo cảm giả dối đó thổi một cái liền bay, không đáng nhắc đến.

Kiếp trước là vì kí chủ là đồ chơi duy nhất khiến hắn hứng thú, nên hắn mới buông thả bản thân như vậy, nhưng kiếp này các người không có cơ hội.

Chỉ là các người căn bản không ý thức được vấn đề này.

Quan sát lâu như vậy, bỏ qua việc hệ thống có thật sự phát hiện tôi khác thường không, có đang cố ý tiết lộ thông tin để lừa tôi không.

Nhưng kí chủ này và hệ thống, bọn họ đều phạm phải sai lầm trước đó của tôi, là bởi vì nắm giữ quá nhiều thứ, cho nên tiềm thức luôn tự đặt mình vào vị trí quá cao.

Những kẻ thích đứng trên cao nhìn xuống luôn là những kẻ không có tầm nhìn.

Càng không cần nói đến trong tay còn nắm giữ rất nhiều bí mật của thế giới này, tự coi mình là thần, làm sao có thể chú ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt cho được.

Tôi nghe toàn bộ kế hoạch mới của họ.

Thật là kế hay, vừa vặn có thể cho tôi thăm dò xem các người có thật sự đã phát hiện ra tôi hay chưa, có phải đang muốn bày kế lừa tôi không.

"Thẩm Mục."

Thẩm Mục ngồi trên thảm đang chuẩn bị lột viên kẹo mới, đầu tóc bù xù của hắn gác lên thành ghế, chỉ cần tôi đưa tay là có thể chạm vào.

Nghe thấy giọng tôi, hắn ngẩng đầu lên.

Bàn tay tôi đang giơ lên vừa vặn chạm vào trán hắn, tôi để ý mái tóc rối của Thẩm Mục đã dài đến gần che khuất tầm nhìn, ngón tay tôi cử động, chọt chọt vào cái trán trơn bóng của hắn hai cái.

"Anh có muốn cuộc vui này càng ngày càng kích thích không?"

………

Tôi vẫn luôn ở trong tầng hầm kia, rốt cuộc cũng có thể ra ngoài phơi nắng, quả thật là thoải mái muốn chết, nếu như không có cảm giác ngột ngạt của lớp trang điểm dày cộm trên mặt thì càng tốt.

Vốn tôi còn đang muốn tìm cách để có thể tận mắt nhìn thấy kịch hay sắp xảy ra, Thẩm Mục liền tìm cho tôi một trợ thủ tốt.

Chuyên gia trang điểm hóa trang vô cùng chuyên nghiệp.

Nhuộm tóc, gắn lens, gắn miếng nhựa làm tăng đường cong cơ bắp, cạo trọc lông mày vẽ lại một cặp lông mày mới, môi tô dày hơn, trang điểm xong thay đổi quần áo, đeo một cặp kính gọng đen dài.

Chỉ trong nửa ngày, có thể biến tôi thành một thư ký người Mỹ gốc Á điển hình.

Vì thế mấy ngày nay tôi liền rời khỏi biệt thự, mỗi buổi sáng trang điểm xong sẽ đi theo bên cạnh Thẩm Mục.

Đi theo không được mấy ngày, Kim Sở Hàm liền ngồi không yên, cũng cùng Thẩm Mục đến công ty.

Cô ta tựa như một chiếc bánh kem trắng như tuyết vô cùng ngọt ngào, dính vào bên cạnh Thẩm Mục, ánh mắt tò mò đi đến đâu cũng nhỏ giọng hỏi đủ loại vấn đề.

Hôm nay Thẩm Mục hiếm khi ăn mặc thanh thoát sảng khoái, bình thường hắn hoặc là mặc âu phục công tác màu xanh sẫm, dây nịt sáng bóng, quần jean, vạt áo sơ mi màu trắng nhét vào thắt lưng, áo sơ mi xả ra hai cái cúc áo, mượn độ cong rộng thùng thình lộ ra một mảnh xương quai xanh hoa trắng.

Hoặc là quần tây đen giống nhau như đúc, phía trên mặc áo sơ mi nhiều hoa, quả thực giống như đi cướp bóc cửa hàng phong tình nào đó ở Hawaii.

Tóc dài đến vai xõa tung.

Da dẻ rất trắng, dáng vẻ cũng chói mắt, eo thon chân dài cơ bắp mỏng, trộn lẫn trong một đám người da trắng vừa mạnh vừa cao, có vẻ có chút gầy yếu.

Nhìn xa tựa như một vũ công hàng đầu của câu lạc bộ nào đó.

Cũng khó trách lúc trước có tên hói đầu hiểu lầm, chạy đến tán tỉnh hắn.

Kết quả không nghĩ tới một tiểu bạch kiểm, đánh nhau lại giống như chó điên, mặc kệ vệ sĩ của tên hói đầu ngăn cản, nhét cả cái bánh ngọt vào mắt người ta.

Tôi hiếm khi có chút thất thần.

Lúc phục hồi tinh thần lại đã theo hai người phía trước đến văn phòng.

Kim Sở Hàm vừa nhìn đã biết muốn ở riêng một chỗ với Thẩm Mục, kéo một góc áo khoác của Thẩm Mục, nhẹ nhàng lắc lắc hai cái, hai má phiếm hồng.

Ánh mắt nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Mục, cắn môi ngượng ngùng cười.

Thẩm Mục dịu dàng vỗ vỗ tay cô ta, quay đầu lại nói với tôi: "Tôi muốn uống cà phê. ”

Văn phòng của Thẩm Mục có một máy pha cà phê bằng tay.

Mấy lần tôi thấy từ camera trong sợi dây chuyền của Thẩm Mục, bắt thuộc hạ cả ngày đứng trong đó pha cà phê. Thẩm Mục vui vẻ sẽ uống một ngụm, mất hứng liền chạy vào bồn cầu.

Tôi quen thuộc tìm hạt cà phê và máy pha cà phê trong tủ bên cạnh cành cây khô. Con đại bàng màu vàng kia lại đứng trên cây giả chết.

Kim Sở Hàm trong lòng hùng hùng hổ hổ, ngoài miệng lại dịu dịu dàng dàng.

Tôi đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Thẩm Mục đặt biệt danh mới cho Kim Sở Hàm, gọi là "nhuyễn nữ".

Thân thể mềm nhũn không ai đụng tới cũng có thể ngã, giọng nói cũng mềm, dáng vẻ cũng mềm, chỗ nào cũng mềm.

Hiện tại cũng đang mềm nhũn làm nũng.

Cô ta nói với Thẩm Mục lúc lên mạng thấy gần đây có một trang trại động vật, có rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu, còn có rất nhiều hươu, muốn Thẩm Mục đi cùng cô.

Thẩm Mục ở trước mặt Kim Sở Hàm, vẫn làm bộ như lang sói tình nguyện thu nanh vuốt, đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Khi tôi pha cà phê xong, hai người cũng chuẩn bị lên đường.

Tôi bị Thẩm Mục lấy lý do chăm sóc Kim Sở Hàm cũng mang theo.

Trang trại mới mở cửa không lâu không có quá nhiều người.

Kim Sở Hàm còn nhảy nhót hơn nai con, khuôn mặt tươi cười đắm chìm dưới ánh mặt trời quả thực là nụ cười có thể chữa bách bệnh.

Nụ cười của Thẩm Mục lại giống như phủ một lớp kẹo, mỉm cười nhìn cô ta một mình diễn xuất.

Tôi đi cách họ vài bước chân, tận tâm đóng vai một cấp dưới yên tĩnh.

Nhìn họ chạm vào con thỏ, chạm vào con bê, cuối cùng, vấn đề chính cũng đến.

Kim Sở Hàm nói vào trong lều gỗ có thể cho cừu non mới sinh ăn, hưng phấn lôi kéo Thẩm Mục đi qua.

Tôi đi theo phía sau nói với Thẩm Mục một câu: "Thẩm tổng, tôi có thể đi uống một ngụm nước, nghỉ ngơi một chút không. ”

Đây là tôi đã sớm bàn trước với Thẩm Mục.

Tôi nói cho hắn biết, với sự hiểu biết của tôi về Kim Sở Hàm, cô ta rải thảm tình yêu lâu như vậy, đã đến lúc tìm cơ hội để hắn hoàn toàn tin tưởng cô ta, cho nên mấy ngày nay Kim Sở Hàm nhất định sẽ hành động, hơn phân nửa sẽ là khổ nhục kế, bảo hắn chú ý nhiều hơn, nếu như tôi thấy lạ sẽ nói mấy lời này với hắn, nhắc hắn cảnh giác.

Mấy ngày nay Thẩm Mục chỉ chờ tôi nói mấy lời này, hiện giờ như ý, ánh mắt sáng lên, vui vẻ đi theo Kim Sở Hàm vào lều gỗ.

Tôi sẽ đợi bên ngoài.

Tôi biết kế hoạch của Kim Sở Hàm.

Hệ thống thật sự sốt ruột, cho dù trong tay Kim Sở Hàm không đủ điểm tích lũy, nó cũng phá lệ cho Kim Sở Hàm mượn một đạo cụ, chính là muốn dùng cho ngày hôm nay.

Kiếm cớ hẹn Thẩm Mục ra, tìm một cái lều gỗ nhỏ giống như cái lều gỗ này, vào thời điểm thích hợp dùng đạo cụ, lều gỗ sẽ sụp, cho Kim Sở Hàm một cơ hội xả thân bảo vệ Thẩm Mục.

Lúc sập xuống, hệ thống sẽ điều chỉnh góc độ, giảm cảm giác đau đớn, tạo thành vết thương ngoài da trông nghiêm trọng nhưng không làm tổn thương gân cốt, còn lều gỗ dưới ảnh hưởng của đạo cụ tuyệt đối không thể tìm ra bất cứ dấu vết nào.

Tất cả mọi thứ là trùng hợp ngẫu nhiên, là minh chứng cho tình yêu.

Khổ nhục kế này kiếp trước là chất xúc tác để Thẩm Mục và kí chủ kéo đến cực hạn, lúc này lại lấy ra sớm như vậy, xem ra là thật sự không còn cách khác.

Tôi nghe trong lều gỗ truyền ra tiếng cười kiều diễm của Kim Sở Hàm, xen lẫn âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Tôi có chút lo lắng.

Tôi vốn định lợi dụng Thẩm Mục để thăm dò lời bọn họ nói có thật hay không, nhưng tôi lại đột nhiên nghĩ đến, nếu bọn họ đồng thời cũng lợi dụng tôi để lừa Thẩm Mục tới đây thì sao?(*)

(* Ý là Kim Bảo Châu định lợi dụng Thẩm Mục kiểm tra xem mình có bị hệ thống phát hiện không, nhưng Kim Bảo Châu cũng nghĩ là lỡ như bên kia cũng đang lợi dụng Kim Bảo Châu để lừa Thẩm Mục đến xong tạo cơ hội cho bên kia tích điểm.)

Có lẽ bọn họ đã sớm biết thân phận giả của tôi, cũng biết tôi trốn ở tầng hầm rình mò, lại đứng trên cao nhìn tôi đóng kịch?

Mấy ngày nay tôi vẫn cố nhắc nhở bản thân không được bị những suy đoán không có chứng thực này làm cho đầu óc rối loạn, nhưng tôi không khống chế được.

Tôi đã cố khiến bản thân mình bình tĩnh hơn, nhưng nỗi sợ hãi với hệ thống giống như một sợi dây thừng trên cổ, tuy nó không thắt chặt nhưng tôi cũng không thể bỏ qua.

Nó có thể làm quá nhiều thứ mà tôi không thể tưởng tượng được.

Tôi không thể đảm bảo suy đoán của tôi chính xác, cũng không có cách nào chứng minh, bởi vì chỉ cần tôi đi sai một bước, nỗi sợ hãi trong lòng sẽ trở thành sự thật.

Đa nghi làm cho sợi dây thừng trên cổ tôi bắt đầu siết lại.

Lều gỗ trước mặt đột nhiên ầm một tiếng sụp đổ, trong lòng tôi cũng nổi lên một trận bụi mù, trong nháy mắt khiến tôi không cách nào hít thở.

Động vật rít lên bắt đầu chạy trốn, nhân viên và khách du lịch cũng nhìn về hướng lều gỗ hét lớn.

Giống như cơn lũ tràn về trên sông, mà tôi lại là một tảng đá không liên quan đứng trên bờ sông.

Lều gỗ bị sụp không to, rất nhanh mọi người đã đến dọn dẹp lều gỗ cứu người ra ngoài.

Thẩm Mục chỉ bị trầy xước, Kim Sở Hàm bị đập đến ngất xỉu.

Khi lều gỗ sụp, cô ta kịp thời đẩy Thẩm Mục ra, chính mình bị gỗ đè lên người.

Thẩm Mục ôm cô ta lên xe cứu thương, tôi không đuổi theo, trốn ở phía sau lặng lẽ dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh.

Chọn một chiếc điện thoại di động không đăng kí, thích hợp đăng nhập vào một tài khoản online ẩn danh, gửi hình ảnh cho một blogger nước ngoài thích bới móc drama ở New York.

Nói cho cô ấy biết tôi đang đi chơi ở nông trại, lều gỗ vô tình sụp đổ, làm bị thương một đôi tình nhân bên trong, không rõ tình hình thương vong của họ, nhưng cặp tình nhân  này thực sự quá đẹp đôi, không thể không chụp ảnh.

Sau khi nhìn thấy màn hình hiển thị bên kia đã xem tin nhắn, tôi tắt nguồn điện thoại.

Nhân viên nông trại bắt đầu dọn dẹp tìm cách xử lý, tôi bị đuổi ra ngoài, may mắn xe của Thẩm Mục vẫn còn ở đây.

Nơi này là vùng ngoại ô, xuyên qua từng mảng cỏ rộng lớn, đi vào tầng tầng lớp lớp rừng rậm, mặt trời dần ngã bóng, hoàng hôn như dãi lụa màu cam đẹp mắt, nhưng chẳng mấy ai biết được sau đó sẽ là bóng tối bao trùm tất cả.

Tôi ngồi trong xe, như thể bản thân đã được nhét vào một chiếc hộp bằng kính.

Mọi thứ hiện tại làm tôi không thể phán đoán được tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.

Mãi cho đến giờ phút này tôi mới phát hiện bản thân đang vô cùng sợ hãi. Nỗi sợ này sinh ra vô số sự cô đơn, cô đơn ăn mòn vào tâm trí.

Tôi đi từ hoàng hôn đến đêm tối, từ vùng ngoại ô trở về thành phố, cuối cùng đã bình tĩnh trở lại.

Bất kể là xảy ra chuyện gì, tôi chỉ có một con đường để lựa chọn.

Tôi chỉ có thể đánh cược, cược họ chưa phát hiện ra tôi có thể nghe âm thanh của họ, cược họ không tìm được vị trí của tôi, cược là hệ thống đã xảy ra sai sót.

Sau đó từ cái đặt cược này sinh ra sức mạnh.

Tôi dừng xe bên đường, mở điện thoại di động tìm kiếm id blogger ở nước ngoài.

Tin tức tôi gửi đã bị blogger kia chỉnh sửa đăng lên mạng, còn nhận được không ít lượt tương tác.

Tôi chụp màn hình bài đăng blog này, mở phần cuộc trò chuyện trong tin nhắn, gửi ảnh cap màn hình này cho anh hai.

[Anh hai, em lướt được bài đăng này, đây là Sở Hàm??! Bây giờ em không liên lạc được với con bé, không biết bị thương có nặng không, anh hai, anh có liên lạc được với Cố Trạch Ngôn không? Sau khi họ đính hôn, để tránh hiềm nghi, em đã xóa tất cả thông tin liên lạc của Cố Trạch Ngôn rồi. ]

Bức ảnh được gửi đi chỉ một phút, anh hai đã gọi điện thoại tới, không đợi tôi bắt máy, đã tự cúp máy trước.

Tấm ảnh tôi chọn là phóng to camera chụp, vừa vặn chụp được khuôn mặt hôn mê của Kim Sở Hàm, còn có góc nghiên nửa mặt của người đàn ông ôm cô ta.

Tuy rằng không rõ lắm, nhưng nhìn thêm hai lần sẽ phát hiện người kia không phải Cố Trạch Ngôn.

Tôi đợi một lát mới gọi điện thoại trở lại, điện thoại reo một hồi anh hai mới nghe máy.

Giọng anh ấy nghe có vẻ khàn khàn.

"Bảo Châu."

Anh ấy gọi tên tôi xong rồi im lặng.

"Anh hai, anh đừng nghĩ nhiều, bây giờ mấy người trên mạng cái gì cũng nói được, có thể đó chỉ là người tốt bụng nào đó cứu Sở Hàm thôi? Việc quan trọng trước mắt là phải nhanh chóng liên lạc với họ, bên đây là nước ngoài, chúng ta không quen thuộc, hy vọng Sở Hàm đừng xảy ra chuyện gì lớn!"

Sự chân thành tha thiết của tôi đã thức tỉnh anh hai, anh lầm bầm: "Đúng, em nói đúng, là anh đang choáng váng, anh đi liên lạc với bọn họ" sau đó cúp điện thoại.

Điện thoại di động và túi xách của Kim Sở Hàm, lúc cô ta được đưa lên xe cứu thương, đã bị Thẩm Mục ném cho tôi, tôi làm thư ký đương nhiên phải thay cô ta bảo quản rồi.

Không liên lạc được với đương sự, nhất định phải liên lạc với Cố Trạch Ngôn người cùng cô ta đến Mỹ.

Kim Sở Hàm lợi dụng tôi làm lá chắn, chắc ăn mặc kệ tôi nói gì với Cố Trạch Ngôn, trong mắt Cố Trạch Ngôn đều là vu khống cô ta.

Vậy tôi dứt khoát đổi người nói chuyện này ra.

Khổ nhục kế hay đến vậy, sao có thể giấu không cho nhiều người xem.

Tôi chờ đợi trên xe không lâu, một số lạ gọi đến.

Vừa kết nối, Cố Trạch Ngôn lập tức chất vấn:

"Kim Bảo Châu! Cô đã làm gì Sở Hàm! Sở Hàm hiện tại đang ở đâu?! "

"Anh bình tĩnh một chút, sao lại hỏi tôi đã làm gì con bé? Lâu rồi tôi không gặp nó, tôi có thể làm gì đây? Là tôi lướt được một bài đăng blog thấy Sở Hàm bị thương, rất lo lắng nên gọi điện thoại cho con bé, kết quả gọi không được, tôi lại xóa phương thức liên lạc của anh, chỉ có thể bảo anh hai gọi điện thoại cho anh, sao lại hỏi tôi Sở Hàm của anh bị sao?! Không phải hai người nên ở cạnh nhau sao? ”

"Không! Sở Hàm không phải đi chăm sóc cô sao, Kim Bảo Châu cô không cần ngụy biện, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Sở Hàm sao lại bị thương, ảnh chụp gì! Cô đang nói nhảm cái quái gì vậy, rốt cuộc cô đã làm gì Sở Hàm??!"

Anh ta hét đến khàn giọng, tôi và Cố Trạch Ngôn quen biết nhiều năm như vậy, kiếp trước cộng thêm đời này, tôi chưa từng thấy anh ta lỗ mãng đến vậy.

"Con bé không có đến tìm tôi! Tôi chưa từng gặp nó, anh hai tôi không nói với anh sao? Bỏ đi, bây giờ tôi gửi cho anh tấm ảnh, anh cố nhìn kĩ xem biết chỗ đó là chỗ nào không? Sở Hàm hiện tại bị thương, lại không liên lạc được, việc cấp bách của chúng ta là phải tìm được con bé! ”

Anh ta muốn lớn tiếng thì tôi càng lớn tiếng hơn, tôi bây giờ là chị gái yêu thương tốt bụng của Kim Sở Hàm mà.

Nói xong mấy câu này tôi cúp máy, gửi ảnh cho Cố Trạch Ngôn.

Sau đó tôi nhận được tin nhắn từ anh hai, nói đang đặt vé máy bay sớm nhất để đến.

Người nào cũng giống mấy con vịt đang bị dọa trong ao, bạch bạch vỗ cánh.

Tôi không trả lời, mở trình duyệt tìm kiếm hồ sơ mấy trang trại, lại gửi tin nhắn cho Cố Trạch Ngôn, nói cho anh ta biết tôi search trên map tìm được vị trí cụ thể của trang trại này.

Bây giờ tôi chuẩn bị đi từ nông trại này, dọc theo đường tìm kiếm các bệnh viện phụ cận, xem có thể tìm được Sở Hàm hay không, anh ta tốt nhất cũng nhanh chóng chạy đi tìm, mặc kệ ai tìm được đều phải thông báo cho đối phương một tiếng.

Gửi xong tôi lại gửi tin nhắn tương tự cho anh hai, bảo anh ấy không cần gấp, chúng tôi sẽ bắt đầu đi tìm.

Làm xong tất cả, tôi chuẩn bị khởi động xe chạy về tháo lớp trang điểm, trở về làm Kim Bảo Châu đi tìm Kim Sở Hàm.

Lúc ở nông trại tôi đã hỏi nhân viên xe cứu thương lái đến đâu.

Vừa mới lái xe không xa, tôi lại đột nhiên ý thức được, nếu như chuyện hệ thống hiện tại quan sát vị trí là giả, tôi không lấy thân phận thật lộ diện mới là cách tốt nhất, nếu như lộ diện chẳng phải là có nguy cơ bại lộ sao?(*)

*(Mất 10 phút để load: Nếu như chuyện hệ thống xác định vị trí của Kim Bảo Châu là giả(ý là hệ thống đã biết Kim Bảo Châu nghe được họ nói chuyện, nên cố tình nói nó đang quan sát vị trí của Kim Bảo Châu, để Kim Bảo Châu tự mình lộ diện). Vậy thì nếu Kim Bảo Châu lấy thân phận thật chạy ra, vậy chẳng khác nào tự nhận mình nghe được âm thanh của hệ thống, còn hệ thống thật sự bị lỗi thì càng không nên nhảy ra, nhảy ra cũng dễ bị nghi ngờ, cho nên cho dù là hệ thống có biết chuyện Kim Bảo Châu nghe được nó nói chuyện hay không thì không lộ diện là tốt nhất.)

Đáng chết, mấy ngày nay tôi luôn nghi ngờ lung tung, mới xem nhẹ chuyện quan trọng như vậy, bây giờ không thể dùng thân phận của Kim Bảo Châu xuất hiện.

Nhưng nếu tôi không đến, Thẩm Mục thế nào cũng phát điên, chuyện lần này chắc chắn sẽ không đạt được kết quả như tôi mong đợi.

Không, phải nghĩ cách khác.

Tôi đang do dự tìm cách, mới vừa thất thần suýt nữa đụng phải một cô gái từ trong lề lao ra.

Cũng may tốc độ xe của tôi không nhanh, phanh kịp lúc tránh gây ra tai nạn.

Tôi vội vàng xuống xe muốn kiểm tra tình hình của cô gái kia.

Cô gầy yếu giống như que củi mùa đông, trên người mặc mỗi chiếc váy màu bóng, mái tóc vàng thô ráp lộn xộn, nằm sấp trên mặt đất bẩn thỉu không nhúc nhích.

Tôi đi đến lên tiếng gọi cô ấy. Đôi mắt cô đang mờ mịt đột nhiên tỉnh táo hơn một chút.

Biểu tình của cô ấy trong nháy mắt trở nên mất khống chế, dữ tợn. Giống như xe bị người ta đập chuông báo động, liều mạng gào thét.

Cô ấy liên tục bày ra tư thế quỳ xuống, liều mạng dập đầu với tôi, miệng nói năng lộn xộn toàn tiếng Nga.

Tôi bị hoảng sợ trước cô gái người Nga kì lạ này, phải mất một lúc mới phản ứng lại được, hình như cô ấy không phải đang dập đầu với tôi, mà là chiếc xe phía sau.

Tôi thử thăm dò nhường sang bên cạnh vài bước, cô ta cũng không nhìn tôi.

Tôi cẩn thận đánh giá người trước mặt, cô ấy còn khá trẻ, bỏ đi sự chật vật và gầy yếu thì cô ấy có một gương mặt rất xinh đẹp.

Chiếc xe này là của Thẩm Mục, tìm cả New York chỉ có một chiếc.

Thành phố New York náo nhiệt, con đường này giống như một con cá vừa hẹp vừa dài, ngay cả đèn đường cũng chỉ lác đác vài ngọn, mấy con mèo hoang lật thùng rác đang cấu xé nhau, hai tên say rượu nằm bên cạnh ngủ khò.

Cô gái lăn qua lăn lại trên mặt đất bẩn thỉu, bộ xương gầy yếu đến nỗi nhìn như có thể gãy bất cứ lúc nào, quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy hướng về phía một chiếc xe nói năn lung tung xin tha mạng.

Giống như một người bị đánh đập lâu ngày đang đau đớn cầu xin.

Tôi muốn đỡ cô ấy dậy, nhưng cô lại tiếp tục la hét thất thanh, run rẩy như muốn văng cả xương cốt gầy yếu ra ngoài, vậy mà lại không dám né tránh cánh tay tôi.

Bàn tay tôi đang vươn ra cũng dừng lại, tôi cũng đang bắt đầu run rẩy.

Cô gái này nhìn qua hèn mọn, ti tiện, dơ bẩn, đáng thương, mọi cảm xúc chậm rãi bị xé rách ra, cuối cùng gom lại thành gương mặt của chính tôi.

Những tiếng Nga lộn xộn giờ đã trở thành những câu xin tha quen thuộc.

Nếu cầu xin biến thành sức lực, có thể sẽ phải dùng sức đến văng cả lục phủ ngũ tạng.(*)

(*Ruột gan phèo phổi....)

Tôi không biết giữa cô gái này và Thẩm Mục đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô ấy đã đưa tôi trở về cái đêm nhơ nhuốc đó.

Tôi không muốn cúi đầu, vì vậy họ chỉ đơn giản là xé nát thân thể và tôn nghiêm của tôi.

Tôi bước như điên về phía xe, tìm điện thoại di động chụp lại mặt cô ấy, tìm một mảnh giấy, lấy son môi ghi số điện thoại của tôi lên, sau đó tôi nhét tất cả số tiền còn lại trên người mình cho cô gái người Nga kia.

Tôi nói với cô ấy: "Tôi không phải Thẩm Mục, đừng sợ, bây giờ tôi còn có việc phải xử lý, tôi để lại điện thoại và tiền cho cô, tôi sẽ tìm hiểu chuyện này, tôi sẽ giúp cô."

Người kia không trả lời tôi, cô ấy thậm chí còn không dám nhìn tôi một cái, chỉ cuộn mình lại.

Cho đến khi tôi lái xe rời khỏi con phố này, bóng dáng nhỏ bé của cô ấy vẫn mờ ảo dưới ánh đèn đường.

Tôi dùng thân phận thư ký đi tới bệnh viện, Kim Sở Hàm còn đang hôn mê, Thẩm Mục ở bên giường bệnh, tôi gọi hắn ra ngoài.

Vào phòng hút thuốc của bệnh viện, tôi đuổi hết mấy người bên trong.

Vách tường trắng tinh, bóng đèn trên tường sáng rực làm trước mắt tôi choáng váng.

"Có chuyện gì? Gọi tôi ra đây làm gì? ”

Thẩm Mục ngồi xuống lưng dựa vào ghế, hai chân duỗi ra, hắn cởi áo khoác ngoài ra, ống tay áo sơ mi xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay trắng nõn rắn chắc.

Hắn trông sạch sẽ, khỏe mạnh, xinh đẹp, giống như mảnh đồ sứ trắng tinh được vẽ thêm vòng tròn xanh lục.

Đầu tôi như thể bị người khác nhét vào một cái ấm đun sôi, không cách nào dừng lại được, chỉ có thể để mặc nó sôi trào.

Tôi lấy điện thoại ra, mặt không cảm xúc đưa ảnh của cô gái kia cho hắn nhìn.

"Trên đường đến đây tôi gặp cô gái này, cô ấy vừa nhìn thấy xe của anh liền vô cùng sợ hãi, liều mạng dập đầu xin tha."

Thẩm Mục nheo mắt nhìn tấm ảnh kia, lông mày dần dần nhíu lại một chỗ, hình như đang cố nhớ ra, nhưng lại không nhớ nổi.

"Hình như là một cô gái người Nga."

Tôi thêm một thông tin gợi ý.

Hắn qua loa ờ một tiếng, lại tiếp tục nhìn, nhìn hồi lâu lông mày đang nhíu chặt mới từ từ dãn ra, nở một nụ cười thoải mái.

"À, là ả ta, biến thành cái bộ dạng này tôi nhìn không ra cũng phải, vậy mà vẫn còn sống à, cũng chịu chống lại số phận ghê đó."

"Anh đã làm gì cô ấy, sao cô ấy lại sợ anh đến vậy.?"

"Không có gì, tôi chỉ đưa ả đến một nơi thú vị thôi."

"Chỗ thú vị?"

"Một nơi có thể thuần phục những con đàn bà không nghe lời."

"Làm sao thuần phục.?"

Thẩm Mục nhíu mày, dường như đang không biết sao hôm nay tôi lại không biết điều hỏi nhiều đến vậy, giọng điệu cũng dần mất kiên nhẫn.

"Chính là loại câu lạc bộ dưới lòng đất, đưa phụ nữ qua, mặc kệ có cứng đầu đến đâu cũng có thể dạy dỗ thành gái điếm chất lượng, chẳng qua có hơi mạnh tay, những phụ nữ này không bao lâu sẽ bị loại bỏ, ném đi thành hàng hóa đứng đường."

Hắn ta đang dần mất kiên nhẫn.

Tôi biết tôi không thể hỏi thêm nữa, nếu không hắn mà phát điên lại không biết sẽ làm ra hành động gì.

Tôi lấy lại điện thoại, cố gắng hít thở để làm mình trông thoải mái hơn một chút.

"Là vậy sao, vậy cô ta đã đắt tội gì với anh, để anh phải đưa cô ta đến mấy chỗ như vậy?"

"Lúc trước ba ả làm việc dưới tay tôi, muốn lấy lòng tôi, liền đưa ả tới, nói biết đâu tôi nhìn thấy thích sẽ cưới ả. Chẳng qua ả không giống Kim Sở Hàm rất biết diễn, trên mặt ả rõ ràng sợ tôi, sợ đến muốn chết, lại cứng miệng muốn nói thích tôi, rác rưởi."

Tôi đột nhiên chán nản.

Tôi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao tự nhiên chạy đến chất vấn Thẩm Mục, hắn là loại người gì chẳng lẽ tôi không biết sao?

Dã thú chẳng phải là súc sinh sao? Súc sinh thì làm sao biết đúng sai, biết cái gì là thiện ác?

"Kim Bảo Châu, có vẻ cô rất để ý đến ả kia, vẻ mặt sao vậy, đang muốn mắng tôi sao? ”

Thẩm Mục không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh tôi, mặt hắn kề sát vào mặt tôi.

Hắn cúi đầu, như rắn hổ mang đang nhìn con mồi.

Tôi đâu chỉ muốn mắng hắn, tôi hận mình không thể lập tức giết chết hắn.

Nhưng tôi biết, Thẩm Mục đang tức giận.

Nếu câu trả lời của tôi làm hắn phát điên, hắn ta sẽ lập tức chạy đi cắn người.

Cái nhỏ không nhịn thì sao làm được việc lớn.

Tôi không quên mục đích của mình.

Miễn là tôi có thể diễn đến tiết mục cuối, bất cứ chuyện gì có xảy ra trong lúc diễn tôi cũng sẽ xem như là mình đang đóng nhiều vai.

"Thẩm Mục, tôi cũng là phụ nữ, anh đưa phụ nữ đến mấy chỗ như vậy đâu phải ai cũng hiểu được, cái này không phải đang đơn giản hủy hoại cả đời người ta sao, tôi ở nhà họ Kim khổ sở hơn nhiều so với anh tưởng tượng, thấy người khác như vậy, sao tôi có thể nhịn nổi thương xót chứ."

Sự lạnh lẽo của Thẩm Mục như thủy triều rút đi, hắn lại trở nên thân mật.

"Cô ngay cả tôi còn không sợ, lại sợ mấy người nhà họ Kim, không có tiền đồ."

Tôi cười cười, giống như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì, bắt đầu theo hắn hỏi tình hình của Kim Sở Hàm.

Thẩm Mục nói bọn họ vốn đang cho con dê ăn, lều đột nhiên sụp, Kim Sở Hàm hét to cẩn thận, cả người chạy tới đẩy hắn ra ngoài, ngay sau đó Kim Sở Hàm bị khúc gỗ to hơn người cô ta đè lên.

Thẩm Mục nói xong, xoa xoa thắt lưng, có chút oán giận: "Lúc ả đàn bà kia chạy tới đẩy không nhẹ, hại tôi ngã trật thắt lưng, đến giờ vẫn còn đau."

Nếu Kim Sở Hàm mà biết trong lòng Thẩm Mục sẽ có phản ứng này, chắc là phải tức đến giậm chân.

Lúc cô ta quyến rũ Cố Trạch Ngôn và Kim Thành Nhất, đều thuận lợi như cá gặp nước, hai người đàn ông kia cũng nâng niu cô ta như một bảo bối, ai đời bây giờ lại mất nhiều công sức như vậy.

Bị thương đến nằm viện chỉ đổi được vài câu oán giận. Thật đúng là kết quả làm người ta S-Ư-Ớ-N-G!!!!!

Thẩm Mục này tựa như một con dao hai lưỡi, rơi vào trong tay hệ thống, chính là trợ thủ tốt thuần phục lại đủ ngoan độc, rơi vào chỗ tôi, quả thật lại là thiên địch(*) trên đường công lược hệ thống.

(*)Thiên địch: các loài động vật(bò sát) được sử dụng để diệt trừ những sinh vật gây hại

(*) Ý của bà Châu là Thẩm Mục là vật cản mạnh mẽ trên đường hệ thống đi công lược các nhiệm vụ.

Tôi vén áo sơ mi bên hông hắn lên nhìn, đã bầm đen.

Tôi bỏ áo sơ mi xuống, đứng tại chỗ không di chuyển, nói chuyện khác: "Tin tức về chấn thương của con bé đã được gửi về nhà họ Kim, vị hôn phu của con bé và anh trai tôi đang trên đường đến."

Thẩm Mục nhìn tôi một hồi, mới mở miệng: "Nếu là Kim Sở Hàm, nhìn thấy tôi bị thương nhất định sẽ biểu hiện rất đau lòng, sau đó sốt ruột đi tìm túi nước đá, một bên giúp tôi đắp một bên an ủi tôi. Còn cô một câu hỏi thăm cũng không thấy."

"Đúng vậy, cho nên tôi không phải là Kim Sở Hàm." Tôi dừng lại vài giây mới tiếp tục: "Hơn nữa, không phải là anh đang hưởng thụ nó sao? Tôi không muốn làm anh mất vui."

Tôi đối diện với ánh mắt âm trầm của Thẩm Mục chỉ cười nhạt.

Tôi đã nói rồi, có vài chuyện nhỏ của Thẩm Mục rất dễ đoán.

Những chuyện này thậm chí có thể gọi là mồi nhử mà Thẩm Mục cố ý thả ra.

Giống như mỗi lần hắn muốn ra tay đều sẽ ngồi một chỗ gõ tới gõ lui.

Mỗi lần đi đánh nhau, bị đánh trả sẽ chỉ mở to mắt hưng phấn, sau đó không băng bó vết thương cứ tùy ý để nó lan rộng.

Hắn cố tình lộ ra mình đang bị thương, giống như cậu nhóc không ai yêu thương đang gào khóc.

Lần trước và lần này kí chủ đều chú ý những chuyện này.

Nhưng Thẩm Mục đối với cô ta mà nói chỉ như một đối tượng nhiệm vụ cần công lược, nên cô ta không đủ quan tâm.

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tầng băng mỏng trên mặt sông, nên cởi bỏ quần áo nằm sấp lên, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm chờ băng tan.

Trình độ như vậy đối với Thẩm Mục mà nói cũng coi như là tạm đủ thỏa mãn, khi không có sự chọn lựa nào khác hắn sẽ miễn cưỡng chọn cái này.

Bởi vì Kim Sở Hàm khi cởi quần áo thì thong dong và thành kính.

Không giống như cô gái người Nga kia run rẩy, ngay cả một cái nút áo cũng tháo sai, cũng không giống như có vài người vừa mới ủ ấm vài lần đã bắt đầu đục băng muốn tìm xem phía dưới lớp băng kia có kho báu hay không.

Chẳng ai nhìn được Thẩm Mục thật sự muốn gì.

Vết thương năm đó thối rữa trên người hắn, kêu gào muốn được yêu thương muốn ánh sáng lấp đầy.

Mà giờ hắn đã sớm bị những vết thương này tác động thành quái vật, căn bản bây giờ hắn cũng chẳng muốn bị người nào đưa ra ánh sáng.

Hắn chỉ cần có một người đi tới, ngồi bên cạnh hắn, nắm tay hắn, cứ ngồi thẳng lưng im lặng là đủ.

"Có điều hưởng thụ phải có chừng mực, đến trình độ này là đủ rồi, vết thương chảy máu không xử lý tốt bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức."

Tôi chỉ chỉ vào thắt lưng hắn, bổ sung một câu mấu chốt, dập tắt tức giận của hắn.

Thẩm Mục nghiêng đầu, mí mắt híp lại, con ngươi giống như viên thủy tinh màu xanh lục nghiêng nghiêng nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên cười khô khan hai tiếng, quay mặt đi không nói lời nào.

"Cô gái người Nga kia, tôi muốn tìm chỗ giải quyết cô ta, anh trút giận đủ rồi, giao cô ta cho tôi đi."

Phòng hút thuốc rất yên tĩnh, lời tôi nói như mang theo tiếng vang vọng ngược trở về.

Thẩm Mục nghiêng nửa người, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không thấy rõ ánh mắt hắn, khóe môi hắn mím chặt, lại căng thành một đường thẳng.

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng.

"Cho cô thì cho đi, tôi sẽ sai người tìm ả về, sẽ không động đến ả."

"Được, vậy chúng ta trở về phòng bệnh đi."

"Ừm."

......

Trong phòng bệnh, Kim Sở Hàm đã tỉnh.

Đôi mắt mờ mịt luống cuống của cô ta khi nhìn thấy Thẩm Mục, giống như một ngọn đèn sáng lên trong bóng tối, nước mắt vui mừng ủy khuất tuôn trào.

"Thẩm Mục, anh bỏ đi đâu vậy, em tỉnh lại không thấy anh, em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, anh có bị thương ở đâu không?"

Thẩm Mục tâm trạng không tốt, không cùng cô ta diễn kịch như trước, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không sao."

Kim Sở Hàm hơi sửng sốt, vẫn bám chặt nở nụ cười yếu ớt: "Anh không sao là tốt rồi, dọa em sợ muốn chết."

Tôi nghe thấy tiếng mắng chửi vang lên trong lòng cô ta.

[Thẩm Mục khốn kiếp! Phản ứng này là sao, tôi đã xả thân vì hắn đến độ này rồi, vừa vào cửa liền bày ra vẻ mặt như tôi nợ tiền hắn vậy. Hệ thống! Hảo cảm của hắn ta bây giờ là bao nhiêu! ]

Hệ thống qua hồi lâu sau mới mở miệng, âm thanh non nớt như trẻ con, giọng nói mờ mịt.

[Độ hảo cảm lúc trước của hắn rõ ràng là 50% nhưng vừa rồi đột nhiên xảy ra một trận dao động mãnh liệt, hiện tại biến thành - 20%]

Lo lắng trong miệng Kim Sở Hàm thoáng cái bị nghẹn lại, biểu tình dịu dàng biến thành dữ tợn, cảm xúc trên mặt như thể bị nghẹn họng, cứng đờ nhìn Thẩm Mục.

[Cái gì gọi là âm hai mươi! Âm hai mươi có nghĩa là gì! Sao làm đến bước này mà lại âm hai mươi? Hệ thống! Cậu tính sai rồi đúng không? Mau kiểm tra lại đi!!!]

[Cô nói gì?]

Giọng hệ thống nghe có vẻ đang tức giận.

[Tôi đã thử nhiều lần rồi! Ai biết được cô làm sao, bản thân đối tượng hướng dẫn ban đầu đều là 0, bởi vì là người xa lạ nên đương nhiên sẽ không có bất kì cảm xúc nào, cô thì ngược lại, bây giờ hắn ta toàn cảm xúc tiêu cực, tôi cũng là lần đầu gặp phải trường hợp này.]

[Sao lại như vậy! Tôi vừa cứu hắn đó! Sao hảo cảm của hắn lại giảm! Hệ thống, có phải đạo cụ của cậu có vấn đề không, bị hắn tra được là kế hoạch do con người làm. Cậu có làm được không đó? Ây da, hệ thống, cả người tôi rất đau, không phải cậu đã giảm cảm giác đau đớn cho tôi rồi sao?]

Kim Sở Hàm trên giường bệnh đột nhiên giống như con sâu vặn vẹo co giật hai cái, sắc mặt trắng bệch la lớn kêu đau.

Thẩm Mục ngồi bên cạnh nhàn nhã ung dung, đưa tay ấn chuông gọi y tá, một câu quan tâm cũng không thèm hỏi.

Tôi hết sức tậm tâm làm một cô thư ký ngoan ngoãn đứng trong góc.

[Hệ thống! Cậu giúp tôi giảm đau với, không phải là bị thương ngoài da sao, sao lại đau đến vậy? Lưng tôi có phải bị gãy rồi không?]

[Giảm cảm giác đau đớn cho cô? Cô cho rằng không cần tôi tốn công sức sao, cô cả ngày chỉ biết ỷ lại vào sự tiện lợi của tôi, kết quả đến bây giờ đã bao lâu rồi, ngoại trừ một Cố Trạch Ngôn, một chút tiến triển cũng không có, Kim Thành Nhất cũng bị cô phá hư, Thẩm Mục còn bị làm thành số âm, đúng là lần đầu tiên mới thấy, đau đớn cũng tốt, đau cho tỉnh.]

Hệ thống không còn thân thiết như trước, tôi gần như có thể tưởng tượng, nếu nó có thân thể, chắc sẽ làm ra gương mặt tức giận, oán hận đến cỡ nào.

Chỉ nghĩ đến một chút thôi đã khiến cả người tôi kích động.

[Đừng có kêu nữa, xương cô không gãy! Trước đây cô đem toàn bộ điểm tích lũy để hoán đổi thân thể, tôi đã khuyên rồi mà cô không nghe! Bây giờ thì hay rồi, cả người cô bị cô đổi đến mềm mại như vậy, đau đớn sẽ gấp mấy lần người bình thường, nãy giờ là tôi luôn đè nén cảm giác đau đớn cho cô cô mới không khó chịu! Tôi bảo cô để dành điểm tích lũy dùng cho chuyện quan trọng cô không nghe! Muốn tôi cho mượn đạo cụ giúp cô cô lại làm hỏng chuyện!!! Tỉnh táo lại đi.]

Hệ thống mắng xong không có động tĩnh gì, mặc cho Kim Sở Hàm ở trong lòng gào khóc xin tha, la ó quát mắng cũng không thèm để ý.

Kim Sở Hàm nào còn có đoan trang hiền thục như bình thường, bây giờ nắm ga giường thành một cục, nước mắt nước mũi tèm lem, la như heo bị chọc tiết.

Lúc y tá vài cửa bị cô ta dọa sợ, tưởng còn vết thương nào chưa phát hiện, vội vàng đi gọi bác sĩ.

Kiểm tra một hồi cũng không có gì to tác, chỉ là vết thương ngoài da, tuy trên lưng có một vết bầm to nhìn hơi dọa người, nhưng chỉ cần dưỡng một thời gian là ổn.

Bọn họ cũng không rõ vì sao Kim Sở Hàm lại đau đến vậy, chỉ có thể tiêm cho cô ta một mũi thuốc an thần, để cô ta an tĩnh lại, tránh tự làm mình bị thương.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Mục đều lạnh lùng nhìn, hắn giống như đột nhiên mất hứng thú với món đồ chơi này.

Hắn nhìn Kim Sở Hàm đang mê man, bất chợt quay đầu nói với tôi: "Vui lắm sao? ”

"Rất vui."

Tôi nhìn mặt Kim Sở Hàm bị mồ hôi làm ướt, tóc rối bời dính trên trán, trong lòng hưng phấn đến run rẩy.

Tôi sẽ ghi nhớ sâu sắc khoảnh khắc đau đớn này của cô ta, để biến nó thành chất dinh dưỡng nuôi lớn tâm hồn của tôi.

"Cô giở trò gì à, sao lại thành như vậy?"

"Chuyện này hả, cái này gọi là báo ứng, nếu cô ta muốn lợi dụng khổ nhục kế để lừa anh, sao có thể không chịu trả giá chứ."

Tôi không kiêng nể lộ ra nanh vuốt trước mặt Kim Sở Hàm đang còn hôn mê.

Tôi không sợ bị hệ thống nghe thấy, bất kể là kiếp trước theo cạnh hay kiếp này trốn tránh nghe lén, tôi đều phát hiện một ít nhược điểm của họ.

Các hệ thống bị ràng buộc với linh hồn của vật chủ, khi linh hồn của vật chủ rơi vào hôn mê sâu, đặc biệt là do thuốc gây ra, hệ thống cũng sẽ ngủ.

Chỉ là hệ thống ngủ say nhiều lắm cũng không quá hai mươi tiếng, một khi vượt qua thời gian này sẽ bị cưỡng chế thức tỉnh, nếu không thì tôi đã sớm cho Kim Sở Hàm ngủ lâu hơn.

......

"Người nhà họ Kim sắp tới rồi, Thẩm Mục anh diễn kịch cùng Kim Sở Hàm lâu như vậy cũng không thể tốn công vô ích, đừng để họ xem anh là người qua đường."

Tôi lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua tin nhắn Cố Trạch Ngôn gửi.

Anh ta gửi tên tất cả những bệnh viện mình đã tìm, hỏi tôi có tìm thấy chưa.

Tất nhiên anh ta không thể tìm được, bởi vì tôi đưa sai thông tin trang trại cho anh ta.

"Còn nữa, Kim Sở Hàm bị thương tôi cũng phải xuất hiện, tôi gọi chuyên viên tới, cô ấy đang ở gần đây, bây giờ tôi sẽ đi tháo trang điểm, lát nữa anh nhớ đừng làm ra vẻ quen biết tôi."

"Biết rồi, không phải cô đang chờ ngày này sao, ả đàn bà này lợi dụng tôi lâu như vậy, tôi nhất định sẽ làm cho ả ngã không đẹp không ăn tiền."

Tôi nhìn sâu vào mắt hắn: "Thẩm Mục, Kim Sở Hàm làm nhiều chuyện như vậy rồi, anh không có chút rung động nào sao?"

"Cái này tựa như mặt trăng, nó rõ ràng gồ ghề, nhưng bởi vì treo trên trời, giống như bịt kín một lớp lụa trắng nõn xinh đẹp, không ai nhìn thấy được những lớp gồ ghề xấu xí kia, cho nên mọi người đều thích nó, nhưng nếu nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nó trước, rồi mới nhìn ra lung linh xinh đẹp, kết quả sẽ khác nhiều lắm."

Thẩm Mục cười nhẹ, đầu tựa vào ghế, mắt nhắm lại không biết đang nghĩ gì, tiếp tục nói:

"Lúc không biết có thể tự lừa gạt bản thân, nhưng nó đều hiện lên trước mắt rồi, tôi cũng không phải thằng ngốc, cô ta càng cố gắng tôi chỉ càng thấy kinh tởm thôi, huống chi bây giờ không giống..."

Thẩm Mục bổ sung thêm một câu không đầu không đuôi, tôi không tiếp lời, đứng tại chỗ một lúc mới vội vàng ra khỏi bệnh viện.

Tôi tìm được xe của chuyên viên trang điểm bên ngoài bệnh viện.

Vừa lên xe tôi đã nhắn cho Cố Trạch Ngôn tôi tìm nhầm trang trại, bây giờ đang tìm những bệnh viện khác, bảo anh ta cũng nhanh lên.

Điện thoại của Cố Trạch Ngôn ngay sau đó liền gọi đến, tôi không bắt máy, tranh thủ từng giây phút để chuyên viên tẩy trang.

Tức giận là cảm xúc, lý trí mới là trợ thủ của tôi.

Ngay lúc tôi gặp cô gái người Nga đó, tôi đã tính được bước tiếp theo trong kế hoạch

Tôi chuẩn bị cho mình một đôi tay.

Nếu không thể xuất hiện với thân phận Kim Bảo Châu, tôi liền đưa đúng vị trí cho Cố Trạch Ngôn chạy đến.

Sau đó tôi sẽ lấy lý do trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thể đến, dù sao bọn họ bây giờ trong đầu toàn là Kim Sở Hàm, sẽ không chú ý đến tôi.

Tiếp theo tôi có thể dùng thân phận thư ký tới bệnh viện, đứng một bên nhìn Thẩm Mục khuấy đục cái vại nước này.

Chỉ là Thẩm Mục luôn ngập tràn đa nghi và không đáng tin, mọi kế hoạch không có sự xuất hiện của tôi đều sẽ không khả thi.

Cho nên tôi vẫn gọi chuyên viên đến, đợi xem có tìm được cơ hội tiêm thuốc an thần cho Kim Sở Hàm ngủ lâu hơn một chút không.

Một khi cô ta rơi vào giấc ngủ, hệ thống cũng sẽ có một khoảng thời gian ngắn không hoạt động.

Cho dù là lúc hệ thống thức tỉnh phát hiện tọa độ không đúng cũng không sao, tôi chỉ cần chút thời gian.

Tôi chẳng mong chờ hay hy vọng mình không bị phát hiện.

Tất cả những chuyện tôi phải làm là trước khi nó phát hiện ra, tôi phải hành động càng nhiều càng tốt, để nó suy yếu hết mức có thể, yếu đến mức tôi có thể trực tiếp đối mặt với nó.

Về phần Kim Sở Hàm nói dối Cố Trạch Ngôn, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn kế hoạch vạch trần.

Mặc dù tôi khá hoảng loạn lúc biết hệ thống đang theo dõi tôi, nhưng tôi cũng học được cách tính toán trong sự hoảng loạn, bởi vì kẻ thù của tôi quá mạnh mẽ.

............

Tẩy trang thay quần áo xong, tôi điều chỉnh đơn giản một chút liền quay về bệnh viện.

Đầu tiên làm bộ vội vàng đến quầy y tá hỏi xem có người nào phù hợp với đặc điểm của Kim Sở Hàm và Thẩm Mục được đưa tới đây không.

Sau khi nhận được đáp án, tôi mới gọi lại cho Cố Trạch Ngôn, diễn kịch phải làm trọn bộ.

"Kim Bảo Châu! Cô đang làm cái quái gì vậy? Tại sao nghe điện thoại, cô cố ý phải không! Sở Hàm rốt cuộc ở đâu! ”

"Tôi không rảnh nói nhảm với anh, tôi tìm được Sở Hàm rồi, phòng 402, khoa ngoại thương của bệnh viện Anderson, mau tới đây!"

Tôi cúp máy, gửi cho anh hai một tin nhắn văn bản.

Anh ấy cũng đã xuất phát, sốt ruột đến mức gọi máy bay riêng chạy đến.

Phải biết từ trước đến giờ anh ấy làm việc đều luôn rất khiêm tốn.

Tôi sửa sang lại dáng vẻ mới bước vào phòng bệnh

Thẩm Mục vẫn ngồi ở tư thế đó, nghe thấy tiếng động ngay cả mí mắt cũng không thèm mở lên.

Tôi cũng không chủ động nói chuyện với hắn, Cố Trạch Ngôn không biết khi nào sẽ đến, lỡ như nghe thấy gì đó cũng không tốt.

Tôi đi đến bên giường tìm một vị trí thích hợp để đứng, bày ra tư thế lo lắng, như khán giả chờ diễn viên lên sân khấu.

Lúc Cố Trạch Ngôn đẩy cửa vào thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi, hiển nhiên là một đường chạy thẳng vào bệnh viện.

"Sở Hàm! Sở Hàm thế nào rồi! ”

Trong mắt anh ta ngoại trừ Kim Sở Hàm hôn mê thì cái cũng không nhìn thấy, trực tiếp nhào tới bên giường bệnh.

"Không có gì đáng ngại, Thẩm tiên sinh nói con bé chỉ bị một ít vết thương ngoài da, nhưng bởi vì Sở Hàm tương đối sợ đau, bác sĩ mới tiêm thuốc an thần cho con bé, để con bé ngủ một giấc."

Tôi quan tâm an ủi anh ta một câu, gửi tin nhắn cho anh hai, nói cho anh ấy biết tôi đã gặp Sở Hàm, có cần gọi video cho anh ấy xem không.

Tin nhắn vừa gửi đi, đầu bên kia lập tức gọi video đến.

Điện thoại di động đã bị tôi tắt tiếng từ lâu, ngoại trừ rung hai cái một chút âm thanh cũng không có.

Cố Trạch Ngôn căn bản không nhận ra, ngược lại Thẩm Mục đột nhiên mở mắt nhìn tôi.

Tôi lặng lẽ mở cuộc gọi, góc độ này tôi vừa thử qua, ống kính vừa vặn có thể quay được hai người Kim Sở Hàm và Thẩm Mục.

Vừa nghe máy tôi lập tức tắt âm thanh bên anh hai, chỉ để yên điện thoại.

"Anh hai cũng đang trên đường tới, Cố Trạch Ngôn đừng quá sốt ruột, bác sĩ đã nói không bị thương gân cốt, tĩnh dưỡng hai ngày là được rồi."

"Sao lại xảy ra chuyện này, Kim Bảo Châu, rốt cuộc Sở Hàm sao lại thành thế này.?"

Cố Trạch Ngôn vươn tay gạt tóc dính trên mặt Kim Sở Hàm, ánh mắt tràn ngập thương tiếc.

"Tôi cũng là vừa tới, chỉ kịp hỏi rõ ràng tình huống của Sở Hàm, cụ thể xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, anh muốn biết thì hỏi vị Thẩm tiên sinh này."

Cố Trạch Ngôn giống như vừa phát hiện trong phòng bệnh này còn có người thứ ba, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Mục, nháy mắt cả gương mặt đều cứng đờ.

Tôi biết anh ta nhận ra Thẩm Mục chính là người trong ảnh.

"Vị Thẩm tiên sinh này, cám ơn anh đã tốt bụng đưa vị hôn thê của tôi đến bệnh viện, thật sự rất cảm tạ."

Cố Trạch Ngôn thẳng lưng, mượn tư thế đứng dậy nhẹ nhàng túm áo khoác xuống, phủi thẳng nếp gấp trên áo, chuyên nghiệp thay đổi sắc mặt.

Chỉ cần tầm mắt anh ta rời khỏi người Kim Sở Hàm, anh ta sẽ trở về là thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ kia.

Mấy câu nói vừa rồi của anh ta rất uyển chuyển, vừa nói được quan hệ của anh ta với Kim Sở Hàm, vừa tiện thể biết được Thẩm Mục có phải người qua đường tốt bụng không.

So với sống lưng thẳng tắp của Cố Trạch Ngôn, Thẩm Mục ngồi liệt trên ghế như sợi mì mềm nhũn.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lại liếc từ dưới lên nhìn người khác, giống như Cố Trạch Ngôn thấp hơn hắn một bậc.

"Không tính là có lòng tốt, dù sao cũng do tôi mà ra, tôi đương nhiên nên đưa cô ấy đến bệnh viện, huống chi...." Thẩm Mục nói đến đây mỉm cười, khóe miệng cong lên độ cong nho nhỏ, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi, giống như nhớ lại chuyện ngọt ngào gì đó: "Lúc cái lều gỗ kia sụp xuống, là cô ấy lấy thân cứu tôi, tôi đương nhiên không thể bỏ mặc cô ấy. ”

Tôi nhìn thấy khí thế trên người Cố Trạch Ngôn thoáng cái xìu xuống.

Giống như chó hoang chạy ra ngoài chơi một vòng, trở về phát hiện cột điện của mình bị chó khác đái lên. =))))

Tôi liếc nhìn điện thoại di động trong tay.

Ừm, biểu tình của anh hai cũng không khá hơn bao nhiêu.

"Có điều anh dựa vào đâu? Nói Sở Hàm là vị hôn thê của anh? Cô ấy sống với tôi lâu như vậy, tôi không biết cô ấy còn có một vị hôn phu, không phải là anh tự bịa chứ. ”

Lúc Thẩm Mục nói lời này còn vươn người, lười biếng, căn bản không để bất luận kẻ nào vào mắt.

Tôi rất muốn cười, nhưng không thể cười. =)))))

Tên Thẩm Mục này giống như trời sinh biết cách làm người khác phải tức điên, cho dù không có mấy câu này của hắn, dáng vẻ hắn thế này cũng đủ khiến người ta sôi máu.

"Sống chung! Anh đang nói nhảm cái quái gì vậy? "Cố Trạch Ngôn quay đầu lại nhìn tôi, tức đến mức mặt căng lên: "Kim Bảo Châu! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong khoảng thời gian này Sở Hàm không phải luôn ở bên cạnh cô sao!?? ”

"Anh đang nói chuyện gì vậy, lúc nãy trên đường đi tôi đã muốn hỏi rồi nhưng anh không để tâm, dạo gần đây tôi thật sự không gặp qua Sở Hàm." Tôi ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại: "Tôi tưởng Sở Hàm phải ở cùng với anh chứ?"

"Cô nói dối!" mặt Cố Trạch Ngôn đang tức giận bỗng nhiên như đã giác ngộ: "Tôi biết rồi, hai người là một bọn có phải không, muốn vu oan Sở Hàm! Khiêu khích mối quan hệ của chúng tôi! Kim Bảo Châu tôi biết cô còn chưa từ bỏ ý định! Sau khi tôi và Sở Hàm ở bên nhau, cô liền luôn nhắm vào Sở Hàm! Muốn chia rẽ chúng tôi! Nếu không phải sau này Sở Hàm có nhà họ Kim che chở, không biết cô còn làm gì cô ấy! ”

Trước kia tính cách anh ta kém cỏi, tình tình cũng nóng nảy, nhưng trước khi kí chủ xuất hiện, anh ta chưa từng nổi giận với tôi.

Có đôi khi hai chúng tôi cãi nhau, anh ta giận đến run rẩy, cũng chỉ xoay người về phía tường thở hổn hển, sẽ không mắng tôi một câu.

Hiện tại đối với tôi một câu bình tĩnh cũng nói không nên lời, gương mặt dữ tợn đến gân xanh đều lộ ra.

"Anh bớt nói bậy!"

Tôi mượn tư thế tức giận, thuận tay nhét điện thoại vào túi áo, vẫn giữ cuộc gọi.

Dù sao cũng đã thấy người, anh hai chỉ cần có thể nghe thấy động tĩnh là được

"Cố Trạch Ngôn, tôi và anh quen nhau hai mươi năm, không có tình yêu cũng có chút tình bạn đi, trước kia tôi có một số chỗ không phải, nhưng anh có từng nghĩ cho tôi hay chưa? Lúc ấy tôi và anh có hôn ước với nhau! Hai chúng ta còn thân mật như vậy, mọi người đều nói chúng ta là một đôi, kết quả anh quay đầu có tình mới, chẳng lẽ tôi không nên tức giận sao! ”

Những lời này đã sớm đè nén trong lòng tôi thật lâu, hiện giờ nói ra vẫn như vừa tức giận, hận không thể mắng chết tên ngu ngốc này.

"Tôi khi đó là không thích Kim Sở Hàm, sẽ đối nghịch với con bé! Nhưng tôi chưa từng làm hại nó! Từ khi biết thân phận thật sự của con bé, cho đến bây giờ hơn nửa năm, tôi chưa có điểm nào có lỗi với con bé, tôi coi nó như em gái ruột, tôi cũng trực tiếp cắt đứt không dây dưa với anh nữa, lễ đính hôn của hai người cũng là tôi tích cực thúc đẩy, tôi đã làm đến bước này, anh còn nói mấy như vậy để vu khống tôi, Cố Trạch Ngôn trái tim anh làm bằng đá sao! Kim Bảo Châu tôi nhiều năm như vậy chưa từng có lỗi với anh."

Lúc tôi hét câu cuối cùng, giọng điệu đã không thể kiểm soát.

Tình yêu dành cho Cố Trạch Ngôn cũng được, oán hận cũng được, có oán hận đến mấy cũng theo tiếng hét này mà tan đi.

Giờ khắc này, anh ta thật sự chính thức từ thanh mai trúc mã biến thành một người lạ ven đường.

Tôi chẳng còn lại gì với anh ta nữa.

Thật ra mặc kệ kiếp nào, bất kể là trước đây hay sau này, tôi biến thành bộ dáng gì, cũng chưa từng tổn thương Cố Trạch Ngôn.

Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn oán hận.

Tôi oán hận anh, Cố Trạch Ngôn.

Từ nhỏ tôi đã biết anh sau này sẽ là chồng tôi.

Anh cũng luôn ở bên cạnh tôi, là người gần gũi nhất với tôi.

Anh cho tôi nhiều cái duy nhất như vậy, để mọi người đều biết Kim Bảo Châu đối với Cố Trạch Ngôn mà nói là khác biệt duy nhất.

Anh chưa từng thừa nhận tôi là bạn gái anh, nhưng anh cũng không phủ nhận cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta.

Có vẻ như thời gian ước định không đến.

Nếu như không phải có hai mươi năm đó, tôi sao có thể một lòng một dạ với anh như vậy.

Kết quả là kí chủ đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi thứ trở thành là tôi tự mình đa tình.

Ai có thể không than vãn? Ai có thể không ganh ghét? Ai có thể không hỏi một câu: Dựa vào cái gì?

Tôi đã từng ngu ngốc, đủ ngu ngốc để bị kí chủ nắm được điểm yếu tình cảm.

Nhưng làm sao tôi có thể chịu được? Tôi cũng là con người bằng xương bằng thịt, thứ chảy trong tim tôi là máu chứ có phải là nước lã đâu?

Tất cả tình yêu của tôi bị kí chủ cướp đi, và tôi chẳng còn lại thứ gì.

Tôi còn tận mắt thấy những thứ chỉ dành cho tôi anh đem trao cho kí chủ, thậm chí người ta còn được nhiều hơn tôi.

Làm sao tôi có thể không ganh tị, sao có thể không phát điên?

Ngay từ đầu tôi đã nghĩ sẽ đường đường chính chính đoạt lại.

Nhưng mỗi câu nói của tôi trong mắt anh đều là tảng đá đập về phía kí chủ, mỗi một lần vươn tay đều là muốn xé rách kí chủ.

Anh càng thù hận tôi, tôi càng oán hận, tôi càng thất bại tôi càng muốn thắng, cho nên mới có thể bị kí chủ dẫn dắt từng bước đi đến cực đoan.

Nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương anh.

Nhưng anh đã đối xử với tôi thế nào

Tôi từ Tiểu Bảo(*) quyến luyến, biến thành rác rưởi ven đường, bánh mì thiêu, chuột ghê tởm, biến thành tất cả những thứ nên biến mất khỏi cuộc đời này.

(*)Chương đầu tác giả có nhắc trước đây Cố Trạch Ngôn gọi Kim Bảo Châu là Tiểu Bảo.

Tôi chỉ muốn một chút quan tâm, một chút thôi, kể cả khi nó không phải là tình yêu.

Tôi không cầu xin một người qua đường không quen biết, tôi đang cầu xin một người đã từng là hai mươi năm của tôi.+

Là sai sao?

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment