“Mau lên, xếp hàng
ngay ngắn vào! Tiểu Vương, cậu đứng đi đâu vậy hả, bên này!”, “Ai da,
giày của tôi, mấy cậu để ý một chút chứ, làm thế nào thế, hoặc là bình
thường bắt không nổi, hoặc quơ tay được một đồng!”, “Xin lỗi chị Trương, mời chị trước! Ồ, đôi giày da này của chị đẹp thật đấy, chắc cũng phải
20 tệ một đôi nhỉ? Đừng làm bẩn nhé, chúng tôi không đền nổi đâu!”, “Cậu đứng sang một bên cho tôi!”. Trong sân đồn công an đường trại gà là
cảnh tượng huyên náo lạ thường, gà bay chó chạy ầm ĩ không ngớt bên tai.
Ở trong phòng, đồn trưởng Ngưu đang cố gắng bỏ ngoài tai những phiền
nhiễu bên ngoài, mặt tươi cười, hỏi han khách, “Nào, hiệu phó Hồ, cô
giáo Tiểu Phương, mời dùng trà, nếm thử xem, đây là trà con gái tôi mang về từ Hàng Châu đấy, chính gốc Tây Hồ trà Long…”. Chữ “Tĩnh” còn chưa
nói ra, đã nghe Mễ Dương gào lên bên ngoài, “Chu Lượng cậu còn già mồm
à, lũ chó đã chạy mất tiêu cả rồi, mắt cậu để sau gáy hay sao chứ, không nhìn thấy à!”.
Hiệu phó Hồ của trường Tiểu học Thực nghiệm 1 là
một người phụ nữ trung niên hiền lành, điềm đạm, còn cô giáo Phương trợ
lý của bà lại là một cô gái trẻ. Giọng Mễ Dương hai người đã nghe thấy,
hiệu phó Hồ kinh nghiệm giả bộ cúi đầu uống trà, cô giáo Phương thì
không nhịn nổi “phì” một tiếng, hiệu phó Hồ nhìn cô một cái, cô vội vàng nín cười, giả bộ thổi trà phù phù.
Chỉ một nụ cười của cô giáo
Phương rõ ràng khiến cho dây đàn vốn đã căng hết cỡ trong đầu đồn trưởng Ngưu đứt cái phựt, ông phi như tên bắn ra trước đẩy cửa sổ thét ra
ngoài: “Lũ tiểu tử thối các cậu có biết lịch sự là gì không hả? Quy phạm nói năng của cảnh sát đều nuốt tuột xuống dạ dày hết rồi phải không,
hử? Còn nói xằng nói bậy nữa thì chờ xem tôi xử lý các cậu thế nào!”.
Nói xong đóng cửa cái “rầm”. Sau trận gào thét ấy, trong sân lập tức yên ắng lại, đồn trưởng Ngưu hài lòng quay trở lại, liền trông thấy hai
người phụ nữ đang trợn tròn mắt nhìn mình, lúc này ông mới muộn màng
phát hiện ra hành vi vừa xong của mình cũng không được “lịch sự” cho
lắm.
Nhìn đồn trưởng Ngưu luống cuống vã mồ hôi, mặt cũng bóng
hết cả lên, hiệu phó Hồ nén cười, ân cần chuyển chủ đề: “Từ lâu đã nghe
nói đồn cơ sở các anh bận, hôm nay tận mắt trông thấy, quả nhiên không
sai”. Đồn trưởng Ngưu từ từ thở phào, tóm vội lấy phao cứu sinh: “Vâng,
từ chuyện vặt chuyện vãnh, chuyện nhà chuyện cửa, bất luận việc lớn việc nhỏ, đều phải qua tay chúng tôi trước. Nào, nào, hai cô uống trà đi”.
Trường Tiểu học Thực nghiệm 1 thực ra ở chỗ giáp ranh thuộc địa phận quản lý
của một đồn khác, lúc đầu không biết làm thế nào lại quy về đồn Lục Giác Viên. Ai ai cũng biết khu đường trại gà là địa bàn lộn xộn phức tạp có
tiếng. Thế mà trường tiểu học trọng điểm này lại quy về cho họ quản lý.
Đồn trưởng đồn công an giáp ranh bên kia hầu như năm nào cũng đề xuất
quy hoạch lại trường trọng điểm này về bên họ, đồn trưởng Ngưu sống chết không chịu. Theo cách nói của ông, nếu không có cái trường tiểu học
này, thì cả năm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đừng mong nhìn
thấy cái mặt cười!
Nhưng không, hai hôm trước có hai người lấy
danh nghĩa là lãnh đạo đơn vị xây dựng công cộng tới tìm đồn trưởng
Ngưu, nói là có đứa con người bạn muốn vào trường Tiểu học Thực nghiệm
1, nhưng không đúng tuyến, lại đăng ký như bình thường, nên nhờ ông giúp đỡ. Đương nhiên người ta cũng rất kín đáo thể hiện: Chỗ chúng tôi là
đơn vị xây dựng công cộng, nếu đồn cần giúp gì đều dễ nói chuyện, cảnh
sát với dân là người cùng một nhà cả, cũng là chuyện nên làm…
Đồn trưởng Ngưu đương nhiên gật đầu tán đồng, nhưng trong bụng cười nhạt:
nếu không có cái trường tiểu học thực nghiệm ấy, đừng nói là người một
nhà, giúp hay không còn chưa biết được. Có điều trong đồn tiền nong cũng khó khăn, có rất nhiều việc đều vẫn phải dựa vào những đơn vị gọi là
xây dựng công cộng này. Hôm nay gặp đúng lúc trường người ta chủ động
đến tìm bàn về vấn đề giáo dục văn minh an toàn, đồn trưởng Ngưu còn
chưa nghĩ ra lúc nào mở miệng nói chuyện kia, thì đã bị lũ tiểu tử thối
bên ngoài kia liên tục ngáng chân.
Đồn trưởng Ngưu tự dặn mình
phải bình tĩnh lại, tiện tay với khăn mặt lau mồ hôi trên trán, rồi lại
cười hề hề: “Vậy hiệu phó Hồ về vấn đề giáo dục văn minh an toàn ngoài
nhà trường, cô tìm chúng tôi là đúng người rồi, anh em cảnh sát trong
đồn chúng tôi tố chất đều rất tốt, làm việc chăm chỉ, nghiêm chỉnh chấp
hành pháp…”.
Đồn trưởng Ngưu hôm nay ra ngoài nhất định không xem hoàng lịch, lời mới nói được một nửa, đã nghe Chu Lượng ông ổng ở
ngoài: “Đứng yên, giơ tay lên, tôi là cảnh sát đây! Đang nói cậu đấy,
anh bạn lông vàng, đề nghị hợp tác với chúng tôi”. “Ha ha! Ha ha!”. Cô
giáo Tiểu Phương không thể nhịn nổi nữa phá ra cười, hiệu phó Hồ không
nín nổi nữa nhưng vẫn cố giấu, cuối cùng thành ra ho sặc sụa.
Trong nháy mắt, đồn trưởng Ngưu cảm thấy toàn bộ nhiệt huyết trong người mình dâng cả lên đầu với tốc độ 180 dặm/giờ, đúng lúc cái vũ trụ nhỏ bé của
ông chuẩn bị nổ tung, may mà đồn phó Cù vừa rồi đi nghe điện thoại bước
vào tiếp quản đại cục. “Hiệu phó Hồ, để chị chê cười rồi. Gần đây theo
chỉ thị của phân cục, phải chỉnh đốn hành vi nuôi chó trái quy đinh,
cũng là để ngăn ngừa bệnh cho dại bùng phát, chị cũng biết đấy, về
chuyện này, quần chúng thông thường đều không phối hợp lắm. Anh em cảnh
sát trẻ trong đồn bận suốt mấy ngày chưa được nghỉ, cho nên mới nói đùa
mấy câu coi như để giải tỏa một chút”.
Hiệu phó Hồ liền mỉm cười
thể hiện đồng cảm, “Tôi hiểu, thanh niên mà, phải tràn đầy sức sống vậy
mới được, nói thật là, tụi trẻ 9X ở trường chúng tôi, cũng thích hoạt
bát hướng ngoại cả, nếu để những cảnh sát có kinh nghiệm ở tuổi chúng ta nghiêm túc lên lớp cho chúng, chúng còn không thích nghe nữa cơ, tôi
nói phải không, cô Phương?”. Cô gật đầu cười: “Đúng vậy đấy ạ, giáo viên được yêu quý nhất trong trường chúng tôi hiện nay, chính là một thầy
giáo thể dục trông giống Châu Kiệt Luân đấy ạ! Tụi trẻ bây giờ đều thích vậy cả!”.
“Cái gì Luân?”, đồn trưởng Ngưu vẫn chưa nghe thủng,
đồn phó Cù cười, “Châu Kiệt Luân, là ca sỹ, con gái tôi cũng hâm mộ”.
“Người bình thường có phải ai cũng hát được thế đâu! Tôi cũng rất
thích!”, cô giáo Tiểu Phương nói xong còn nhiệt tình lôi ra một cuốn sổ, chỉ sticker dán trên bìa, “Đây, là học sinh dán cho tôi đấy!”.
Đồn trưởng Ngưu đón lấy xem, “Ồ, học sinh của các cô thích như thế này
sao?”. Cô giáo Tiểu Phương gật gật đầu. Đồn trưởng Ngưu nhìn tấm sticker xoa cằm nghẫm nghĩ một lúc, xoay đầu nghiêm túc nói với đồn phó Cù:
“Vậy chúng ta cử Mễ Dương đi lên lớp đi, tướng mạo cậu ta nhất định sẽ
được hoan nghênh!”.
Đồn phó Cù …
Đang đánh vật với một con gà trống bên ngoài, Mễ Dương hắt xì hơi liền tù tì ba cái, Chu Lượng
đứng cạnh bước một bước sang bên, nắm chặt lưới bắt chó nhảy xa ba tấc,
vẻ ruồng rẫy ra mặt nói, “Không phải cậu mắc cúm gà rồi đấy chứ?”.
Mễ Dương cười nham hiểm, đang định dí con gà đang ra sức vùng vẫy trong
tay đến tận mặt Chu Lượng, thì điện thoại bỗng đổ chuông…
“Phù,
giới thiệu với viện trưởng Trương, đây chính là đồng chí Dương Mỹ Lan mà tôi nói với cô, chị ấy là vợ quân nhân, chồng là tiểu đoàn trưởng khu
cảnh vệ, năm nay mới theo chồng tới đây”, Mễ Dương quệt mồ hôi trên
trán, quay sang nói với Dương Mỹ Lan, “Chị dâu, vị này là Viện trưởng
Trương của Viện phúc lợi khi chúng ta, hai người làm quen đi ạ”.
Viện trưởng Trương mỉm cười giơ tay ra, “Chào đồng chí Tiểu Dương, hoan
nghênh cô!” Dương Mỹ Lan ngẩn ra một chút rồi vội đưa tay ra, song hình
như lại nhớ ra điều gì liền lấy tay chùi chùi vào vạt áo, mặt đỏ như gấc bắt tay Viện trưởng Trương, xong cúi đầu ấp úng, “Vâng…”.
Đứng
bên đang vừa cầm mũ quạt phành phạch vừa điều chỉnh nhịp thở, Mễ Dương
bất giác nhíu mày, vừa rồi nhận được điện thoại của Dương Mỹ Lan, anh
lập tức xin nghỉ lao tới. Hôm nay Cao Hải Hà và Viện phúc lợi hẹn gặp
mặt, đôi bên cùng xem xem có phù hợp không, nhưng không ngờ, tối qua anh nhận được lệnh sáng sớm hôm sau phải đi học ở ngoài. Quân lệnh đương
nhiên không thể thay đổi, hẹn lại thời gian với Viện phúc lợi cũng không tiện lắm, Dương Mỹ Ngọc dạo gần đây đã sục sạo thông thạo môi trường
địa lý chung quanh, nhưng cô lại đi làm mất rồi, mà kể cả cô chưa đi
làm, cũng đừng trông mong gì ở cô ta.
Cao Hải Hà vốn định nhờ bà
chị hoặc chiến sĩ nào quen đường đưa vợ mình đi, Dương Mỹ Lan lại nhất
quyết không chịu, cô sợ nhỡ việc không thành, lại thành trò cười cho
thiên hạ. Cô không muốn lại không dám nói thẳng, cứ cúi đầu gảy đầu ngón tay, Cao Hải Hà hỏi cô rốt cuộc muốn thế nào cô cũng không hé răng nửa
lời, làm Cao Hải Hà cũng đành bó tay.
Sau cùng Cao Hải đành lấy
tinh thần làm khảo đồ hồi còn trong trường quân sự ra, nằm bò lên bàn
viết địa chỉ và điện thoại liên hệ đồng thời vẽ ra một tấm bản đồ đường
đi chi tiết hết mức có thể. Hôm sau tuy vẫn chưa yên tâm, song cũng đành cắn răng lên xe đi, sát lúc đi Cao Hải Hà bỗng sực nhớ tới Mễ Dương,
liền nhoài ra cửa sổ xe đọc điện thoại Mễ Dương cho vợ, dặn nhỡ có
chuyện gì, thì gọi cho anh cảnh sát này! Dù sao cũng là “người quen”,
nếu xảy ra chuyện người ta có thể giúp đỡ.
Dõi theo xe chở chồng
đi khuất, Dương Mỹ Lan vội quay người bước về phía cổng, cô sợ các chị
em vợ quân nhân khác ở xung quanh tới bắt chuyện. Họ đều theo chồng
nhiều năm rồi, có người đi làm, cũng có người ở nhà trông con, không cần biết từ đâu tới, sống thành quen, ngôn ngữ cử chỉ đều giống “người Bắc
Kinh” rồi.
Những ngày đầu mới tới, Dương Mỹ Lan cũng nghe lời
chồng dặn ra ngoài đi lại, không chết dí suốt ngày ở nhà, chỉ có điều
những chủ đề mà các chị em vợ quân nhân kia bàn tán, cô đều không tham
gia nổi, bản thân mình khẩu âm đã nặng, người ta tuy không cười ra trước mặt, nhưng bởi tự ti dẫn đến lòng tự trọng cao mà Dương Mỹ Lan tuyệt
nhiên không dám đi “giao tế” nữa. Cao Hải Hà bận công việc cũng đành vì
bản tính e thẹn trời sinh của vợ mà mặc cô muốn làm gì thì làm.
Dương Mỹ Lan theo địa chỉ mà chồng đưa cho đến Viện phúc lợi phỏng vấn, nhưng không ngờ giữa đường xe buýt lại bị hỏng máy, chân ga đạp rầm rầm mà xe vẫn không chịu chạy, è è rồi vẫn chết máy, nhân viên bán vé đành mời
tất cả hành khách xuống xe, mua vé đi chuyến sau.
Cũng không hiểu hôm nay làm sao, tuyến xe đấy mãi không chịu tới, mắt trông sắp tới giờ hẹn, Dương Mỹ Lan hoảng hốt đành cố gắng vận dụng vốn tiếng phổ thông
bập bẹ của mình để hỏi người đi đường xem có tuyến xe buýt nào khác tới
noi cần đi hay không.
Gặp ông bác cũng rất nhiệt tình, vừa trông
thấy “bản đồ tác chiến” của Cao Hải Hà, liền “Ồ” một tiếng, rồi bô lô ba la chỉ một lèo, lên xe nào, xuống ở đâu, rồi đi tiếp hướng nào… Nhưng
tốc độ nói của ông bác quá nhanh, toàn các địa danh, tên bến lạ hoắc lại cộng thêm âm uốn lưỡi đặc trưng của người Bắc Kinh, khiến cho Dương Mỹ
Lan nghe mà câu được câu chăng.
Vốn đã sợ giao thiệp với người
lạ, nghe không rõ hỏi nhiều lại sợ người ta chê cười là đồ nhà quê,
Dương Mỹ Lan lấy hết can đảm đi hỏi đường đành ngượng ngùng cám ơn ông
bác, rồi len lên xe buýt số 503 mà cô còn nghe rõ được. Suốt dọc đường
Dương Mỹ Lan căng tai ra nghe thông báo, khó khăn lắm mới nghe thấy cái
tên bến gần giống với ông bác kia nói, cô vội len xuống.
Nhưng
vừa xuống xe nhìn xung quanh, cô lập tức ngơ ngẩn tò te, hai tòa nhà làm mốc mà ông bác kia nhắc tới không thấy đâu. Chung quanh người qua lại
vội vội vàng vàng, không ai để ý tới người phụ nữ tay ôm chặt túi da,
ngơ ngác nhìn tứ phía là cô, Dương Mỹ Lan khi ấy chỉ muốn ngồi bệt xuống đất mà khóc.
Những ai từng đến Bắc Kinh đều biết, khoảng cách
giữa các bến xe buýt ở Bắc Kinh khá xa, khoảng cách giữa các khu huyện
lại càng xa, nếu bạn tới hỏi đường, người địa phương nói với bạn là
không xa lắm, chỉ cách một bến xe, thì bạn đừng vội tưởng là độ 100m,
thông thường đều phải tầm 500m. Dương Mỹ Lan không nghe nhầm tên bến,
nhưng đây là bến XXX phía đông, đáng lẽ ra cô phải xuống bến phía tây
mới đúng, trong ngoài đi ra cả cây số, còn nhìn thấy vật mốc mời là lạ.
May mà những lời dặn dò của Cao Hải Hà trước lúc lên xe cô vẫn nhớ kỹ, tờ
giấy đã bị mồ hôi thấm ướt cầm trong lòng bàn tay đã phát huy tác dụng
cuối cùng… Sau đó, Mễ Dương đang trong trận chiến với gà trống, liền
nhảy lên xe đạp phi như bay xuất hiện ở đây.
Nhìn Dương Mỹ Lan
mặt đỏ tía tai, nói thì lí nhí như tiếng muỗi kêu, vô cùng khổ sở ứng
phó với màn “chuyện phiếm” của viện trưởng Trương, Mễ Dương lẩm bẩm
trong đầu. Anh chàng Cao Hải Hà trông hoạt bát cởi mở là thế, sao lại
lấy một… nói thế nào nhỉ, cũng không phải là xấu hay không tốt, chỉ là
có chút không thạo giao tiếp… “Oa!”, một tiếng khóc căt đứt mạch suy
nghĩ vớ vẩn của Mễ Dương, anh ngoái đầu nhìn, cô giáo Hoàng đang bế một
đứa trẻ đi tới, em bé trong lòng đang khóc ầm ĩ, cứ như tủi thân oan ức
gì lắm.
“Viện trưởng, chị xem cái con bé Ái Gia này…”, chưa dứt
lời, ngẩng lên trông thấu Mễ Dương, “Ô, Đại Mễ đến đấy à… Uhm, thôi nào, thôi nào, không khóc nữa nhỉ, Ái Gia ngoan mà”, cô giáo Hoàng chào vội
một câu, rồi lại lật đật bế đứa trẻ khẽ đung đưa, dỗ dành con bé.
Mễ Dương thò đầu nhìn, đứa bé khóc tới nỗi đỏ ửng cả mặt, nước mũi chảy cả xuống miệng, cảnh sát Mễ bỗng thấy cổ họng nghẹn lại, kính cẩn lùi lại
sau một bước, “ác mộng” đêm hôm ấy anh vẫn nhớ rõ mồn một.
Cô
giáo Hoàng không biết làm sao nữa liền hỏi, “Viện trưởng, đứa bé này cứ
khóc mãi thì làm thế nào? Không dời ra được, mà tôi thì còn cả bầy trẻ
phải chăm nữa”. Viện trưởng Trương vốn định giơ tay ra đón đứa bé, vô
tình trông thấy Dương Mỹ Lan đang hết sức chăm chú nhìn đứa trẻ, bà bỗng đổi ý, cười hỏi, “Đồng chí Tiểu Dương, vừa rồi hình như cô nói cô chưa
có con, vậy cô có kinh nghiệm chăm trẻ không?”.
Dương Mỹ Lan gật
đầu dứt khoát, lúc trước ở nhà không có việc gì, mấy đứa trẻ nhà họ hàng cô đều chăm giúp. Viện trưởng Trương gật gật đầu, không nói gì, chỉ ra
hiệu cho cô giáo Hoàng đưa đứa bé cho Dương Mỹ Lan, cô giáo Hoàng làm
theo, Dương Mỹ Lan cẩn thận đón lấy đứa bé. Kể cũng lạ, cũng có thể đứa
bé khóc đã thấm mệt, nên vừa được bế vào vòng tay Dương Mỹ Lan, nó bỗng
nín khóc, chỉ còn khẽ nức nở.
Thân hình mềm mại, nhỏ nhắn vừa vào tay, nhịp tim Dương Mỹ Lan liền tăng tốc, cô cúi đầu nhìn đứa trẻ, đôi
đồng tử đẫm nước mắt lại càng đen lay láy, tò mò nhìn người lạ mặt, trái tim Dương Mỹ Lan bỗng mềm như bùn nhão, không muốn buông tay. “Ngoan
quá, đúng là một em bé ngoan, để mẹ lau cho con nhé, nhè nhẹ thôi nhỉ,
uhm, giỏi quá…”. Dương Mỹ Lan nhẹ nhàng dùng mu bàn tay chùi khẽ nước
mũi dính trên vành môi đứa trẻ, không một chút ngại ngần.
Viện
trưởng Trương với kinh nghiệm từng trải nhìn vẻ mặt dịu dàng của Dương
Mỹ Lan khẽ mỉm cười, vẻ mặt không chút giả dối, xuất phát từ tấm lòng
người mẹ. Tuy điệu bộ một mực dạ dạ vâng vâng, nói không thành câu của
Dương Mỹ Lan trước đó không được ưng ý cho lắm, nhưng bây giờ, Viện
trưởng Trương vô cùng hài lòng về cô. Ở đây không cần nhà hùng biện dõng dạc hùng hồn, ở đây cần là một trái tim dịu dàng bao dung.
Mễ
Dương thì lại có phần kinh ngạc nhìn theo nhất cử nhất động của Dương Mỹ Lan, hóa ra chị ta biết nói nhiều điều như thế, mà từng cử chỉ đều toát lên sự dịu dàng nữ tính. Mễ Dương vò đầu tự trào, có lẽ đây chính là
nhìn người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài mà người ta vẫn nói, xem
ra mình cũng chỉ là một kẻ trần tục. “Tinh tinh”, âm báo tin nhắn vang
lên, Mễ Dương lôi điện thoại ra xem, là của Vi Tinh, anh bật cười, bước
mấy bước sang bên trả lời điện thoại của Vi Tinh.
“Cậu đang ở đâu thế?”, Vi Tinh hỏi luôn. “Viện phúc lợi chứ đâu!”, Mễ Dương đáp. “Cậu
lại đi thăm Ái Gia à?”, Vi Tinh ở đầu dây bên này vừa gặm lê vừa hỏi,
chuyện này anh đã từng kể với cô. “Này, chú ý cái miệng mẻ của cậu đấy,
nước dưới cằm cậu sắp sửa nhỏ xuống sô pha của tớ rồi”, Đào Hương ngồi
cạnh trợn mắt, lấy chân đá Vi Tinh một cái, rồi mới lôi mấy tờ khăn giấy dúi sang, Vi Tinh cười khà khà đón lấy lau.
“Cậu đang ở đâu?”.
Mễ Dương nghe có tiếng người bên kia điện thoại bèn hỏi sang, “Nhà Đào
Tử chứ đâu, hôm nay chẳng phải tớ được nghỉ bù sao, Đào Tử vừa từ Châu
Âu về, tớ đến rủ cô ấy cùng đi ăn tối, cậu đi không?”. Vi Tinh cười khì
khì. Hai hôm nay tâm trạng cô thực sự rất tốt, dạo trước vì một Case lớn mà bận chổng mông chổng vó lên trời, giờ lấy được hợp đồng, sếp đại từ
đại bi, không chỉ phát tiền thưởng ngoài quy định, mà còn cho mọi người
luân phiên nghỉ bù mấy ngày. Theo cách nói của Á Quân, vào công ty BM ba năm rồi, lần đầu tiên thấy phát tiền thưởng cho hội ‘làm màn thầu”, sao lại để cậu bắt kịp rồi?!
“Ơ hơ, sao bỗng dưng lại nhớ đến tớ thế hả, nếu đi mà để trả tiền thì tớ không đi đâu!”, Mễ Dương đùa. Đào
Hương đứng bên cười tít mắt chen vào, “Đại cảnh sát Mễ, phải nể mặt một
chút chứ”. “Ô, có Đào đại mỹ nhân đích thân mời thế này, thì nhất định
phải tham gia rồi, có điều mấy bữa nay trong đồn thật sự khá bận, các
cậu cứ đi ăn trước, báo địa điểm cho tớ, xong việc tớ sẽ tới tìm!”. Mễ
Dương và Đào Hương vì Vi Tinh mà quan hệ cũng khá tốt, thuộc loại có thể bông đùa được.
Vi Tinh từng hỏi Mễ Dương tại sao lại không theo
đuổi Đào Hương, đàn ông chẳng phải đều thích mỹ nữ hay sao? Mễ Dương nói phải rồi, đàn ông thích mỹ nữ, nhưng không nhất thiết đều phải lấy mỹ
nữ, cậu không biết có những lúc phụ nữ khiến đàn ông mất tự tin sao? Vi
Tinh nói thật không? Nhưng tớ thấy cậu rất tự tin mà. Mễ Dương đáp thật
chứ, lúc không còn tự tin nhìn cậu, lòng tự tin của tớ lập tức đầy tràn
ăm ắp! Vi Tinh nói miệng tớ rộng sẽ hút sạch cái tự tin đầy ăm ắp của
cậu!
Đào Hương cười đáp, “Vậy nhé”, rồi ngồi lại, bên này Vi Tinh chua xót nói, “Vừa nghe mỹ nữ mời mà cậu đã xúc động rồi sao? Chân tay
mềm nhũn ra rồi hả?”. “Đương nhiên, không chỉ xúc động bủn rủn chân tay, có bắt trả tiền tớ cũng chịu!”, Mễ Dương cười đáp, rồi nghe thấy “Cạch” một tiếng, điện thoại cúp rồi, Mễ Dương cười khì khì, tâm trạng vui vẻ
đi lại chỗ viện trưởng Trương đang vẫy tay.
“Các cậu đã mấy tuổi
rồi chứ, vẫn còn trêu đùa suốt ngày như thế, từ lúc tớ quen các cậu tới
giờ đã thấy ầm ĩ, ầm ĩ đến giờ vẫn chưa biết chán!”, Đào Hương lắc lắc
đầu ra vẻ bó tay. Vi Tinh bĩu môi, “Ai bảo cậu ta cứ lắm mồm cơ!”. Đào
Hương buồn cười đáp, “Hai cậu kẻ tám lạng người nửa cân!”, Vi Tinh xông
lên véo cô, “Dám bảo tớ lắm mồm này!”. Hai người quấn lấy nhau cười đùa.
Lăn qua lăn lại một hồi mới buông nhau ra, Đào Hương chải tóc hỏi, “Cậu dạo này làm ăn thế nào, có vừa ý không?”. Vi Tinh nằm ườn trên sô pha đáp,
“Vẫn thế thôi!”. Đào Hương cười, “Ô, chẳng phải cậu vượt ngàn khó khăn
chỉ mong thành dân công sở hay sao, công ty nước ngoài, công sở!”, cô
cường điệu hóa mô phỏng lại khẩu khí ngưỡng mộ vạn phần khi ấy của Vi
Tinh.
Trái với những gì cô nghĩ, Vi Tinh không nhảy xổ lên làm ầm ĩ, mà rất cảm xúc, lại có phần buồn bã thở dài, “Trong thời gian ở BM,
cảm giác duy nhất của tớ là, nhà vệ sinh dù có trang hoàng đẹp đẽ tới
đâu, nó vẫn chỉ là cái nhà vệ sinh! Đi ở đâu mà chả thế, việc gì cứ phải vào đó mà ngồi chứ”. “Ặc!”, Đào Hương suýt chút nữa thì phun hết cả cà
phê trong miệng ra ngoài, vừa ho vừa cười sặc sụa.
“Thôi, không
nói chuyện đó nữa, vừa nhắc đến đã thấy chán, tớ giờ làm được bao lâu
thì làm, ít nhất cũng có một cái background đẹp, sau này nhảy việc cũng
có ưu thế”, Vi Tinh nhún vai. Đào Hương gật gật đầu, rồi bỗng phá ra
cười, “Cậu giờ nói năng cũng trung anh lẫn lộn rồi, đúng là trí thức!”.
Vi Tinh liếc xéo, “Cậu cũng thấy kinh tớ rồi đúng không?”.
Đào
Hương vội vàng xua tay, “Không dám không dám, à phải rồi, vừa rồi cậu
với Mễ Dương nhắc đến Ái Gia nào thế? Cậu ta phải đi Ái Gia mua đồ à?”.
Vi Tinh phì cười, “Cậu nghĩ đi đâu thế, là đồn công an chỗ Mễ Dương nhặt được một đứa trẻ nên đưa tới Viện phúc lợi, đạt tên Ái Gia, chứ không
phải là đồ gia dụng Ái Gia! Vì viện đó do nhà nước mở ra, cho nên tên
thường đặt tên các cháu là Ái Quốc, Ái Đáng, Ái Nhân Dân”.
“Ra là thế, những đứa trẻ đó chắc là có vấn đề đúng không?”, Đào Hương nhún
vai. “Mễ Dương bảo không phải, chẳng qua là bé gái thôi, hừm, đại khái
là đội du kích trọng nam khinh nữ vỡ kế hoạch mà ra, đúng là tạo nghiệp
chướng mà!”, Vi Tinh chép miệng.
Còn đang dở chuyện, điện thoại
của Vi Tinh bỗng đổ chuông, “Mẹ à? Tìm con có việc gì không? Hả? Không
phải chứ, con đã hẹn với bạn rồi… Vâng, được rồi mà, để con nói với
người ta một tiếng, ở đâu ạ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi, con đi lo liệu đã, mẹ không phải lo, vâng, bye mẹ”.
Vi Tinh cúp máy xong còn
chưa mở miệng, Đào Hương đã hỏi, “Bác gái tìm cậu có việc, không ăn cơm
được hả?”, “Ừ, bố tớ vừa nhận quyết định về hưu, mẹ bảo ra ngoài ăn cơm, cho ông đỡ buồn, vừa vặn hôm nay cũng là ngày mẹ tớ nhận tháng lương
đầu tiên nữa!”. Vi Tinh gãi gãi đầu, “Đào Tử, xin lỗi cậu nhé, để hôm
khác tớ mời cơm cậu! Tớ phải đi ngân hàng Bắc Kinh một chuyến, đi làm
cho bố tớ cái sổ tiết kiệm, nộp bảo hiểm,…”.
Đào Hương dí ngón
tay lên trán Vi Tinh, “Tớ với cậu mà còn nói thế à, đi luôn bây giờ sao? Vậy đừng quên đồ tớ mua cho cậu đấy!”. Vi Tinh cười hì hì, “Cái đấy
tuyệt đối không thể nào quên, cậu yên tâm!”, “Ngoan gớm nhỉ!”. Đào Hương cười mắng yêu một câu, rồi xoay người giúp Vi Tinh thu dọn túi.
Lúc Vi Tinh hổn hà hổn hển tới được quán ăn, bà Vi đã tới từ lâu, nồi lẩu
thịt dê Mông Cổ đã sôi sùng sục, thơm nức cả mũi. “Ơ? Bố con đâu? Mẹ
cũng tài thật, có một mình mà đã gọi món rồi?”. Vi Tinh ngồi phệt xuống, rót cốc cô-ca tu ừng ực. Bà Vi lườm cô một cái, “Bố con đi nhà vệ sinh
rồi, bố mẹ đợi con mãi, nhân viên phục vụ thì cứ quấn lấy, đành phải
gọi, con làm gì mà lề mà lề mề thế?”.
“Còn không phải tại mẹ nhất quyết bắt con đi ngân hàng sao, xếp hàng cả tiếng đồng hồ, ngân hàng
Trung Quốc thì mẹ biết đấy, hiệu suất như thế, tốc độ như thế, con không phải ngủ đếm ở đấy đã xem là nhanh lắm rồi!”, Vi Tinh bực bội đáp. Bà
Vi không nhịn nổi cười, lại hỏi, “Trong túi con có cái gì thế kia? Lại
mua quần áo à, toàn tiêu lăng tiêu nhăng!”.
Vi Tinh làm ra vẻ bó
tay, “ôi chao mẹ của con, mẹ làm ơn nhìn cho kỹ rồi hãy phán xét con có
được không, đây là mỹ phẩm và quà Đào Hương mua từ nước ngoài đem về cho con, không mất tiền, vốn đã hẹn ăn cơm cùng tụi nó, mẹ lại nhất nhất
đòi ra ngoài ăn cơm hôm nay, làm con thành kẻ thất hứa”. Bà Vi trừng
mắt, “Bạn con quan trọng hay bố con quan trọng hả?”.
“Chậc, con
không có ý đó, mẹ lại móc nối linh tinh, định gây chia rẽ mất đoàn kết
à, thôi không nói chuyện đó nữa. Mẹ xem, cái túi đeo hông này đẹp không, hàng hiệu đấy! Con vẫn muốn mua một cái, đi chơi tiện lắm”, Vi Tinh lôi ra một cái túi nhỏ khoe với mẹ. Bà Vi đón lấy xem tỉ mỉ, “Đúng là đẹp
thật, vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền, đeo ở hông à?”, “Vâng, túi đeo
hông không đeo ở hông thì đeo ở đâu ạ”, Vi Tinh cười đáp.
Bà Vi
lật qua lật lại cái túi ngắm ngía, “Không phải chứ, cái dây đai này cũng hơi ngắn thì phải! Eo con lại một đống thịt thế kia, có thắt vừa
không?”. Vi Tinh cầm lại xem, đúng là không được dài lắm, khi ấy đang
vội đi, ở nhà Đào Hương cũng chưa kịp thử, đã nhét luôn vào túi rồi.
Vi Tinh bắt đầu thử thắt cái túi lên người, “Sao lại có thể không thắt
được chứ, hừ!”. Cô vừa nín thở, vừa lấy hết sức cài, mất một lúc lâu vẫn không được. Bà Vi không thể tiếp tục ngồi nhìn, “Qua đây, để mẹ giúp!”. Hai mẹ con đồng tâm hiệp lực, “Hít vào! Cứ giữ thế… được rồi!”. Bà Vi
thở dài cái thượt, cuối cùng cũng thắt xong, nhưng Vi Tinh căn bản không dám thở mạnh, sợ dùng lực một cái, cái túi rất có thể bay vèo vào nổi
lẩu làm đồ nhúng cũng nên.
Bà Vi nhìn ngắm trước sau một lượt,
cái túi ôm chặt cứng trên bụng Vi Tinh, bẹp dí, bà hỏi đầy nghi ngờ,
“Cái túi này đến không khí cũng không chứa nổi, thì đựng được cái gì
chứ?”. Vi Tinh vẫn còn mạnh miệng, “Mới đầu thì cái đai nhất định là
chặt rồi, dùng vài lần tự khắc giãn ra thôi!”, nhưng trọng bụng lại lầm
rầm, lẽ nào cái túi này mua theo vòng eo của Đào Hương? Thế cũng vẫn hơi chật thì phải.
Lúc ấy Đào Hương ở nhà làm một đĩa mỳ Ý to vật,
đang chuẩn bị thưởng thức bỗng vô tình phát hiện ra một cái túi nhựa nhỏ kẹt trong gốc sô pha. Đặt đĩa Mỳ trong tay xuống đi tới sô pha lấy ra,
“Cô nàng Vi Tinh này, sao lại đánh rơi cái đai kéo dài ở đây thế này,
làm ăn cẩu thả quá…”. Cô tiện tay lấy điện thoại lên nhắn tin cho Vi
Tinh quay lại lấy.
Ông Vi từ nhà vệ sinh trở ra, trông thấy con
gái tự nhiên vui hẳn lên, “Con gái về rồi à, sao không ngồi xuống ăn
luôn đi?”. Bị thít đến độ thở không ra hơi nữa, Vi Tinh cười đau khổ,
còn chưa kịp mở miệng, ông Vi đang chuẩn bị ngồi xuống thoáng cái đã
nhìn thấy cái túi đó thít chặt lấy bụng con gái, ông ngẩn người, rồi hỏi Vi Tinh, “Đây là đai nguyên khí thần công[1] 505 mới ra à? Con mua nó
làm gì thế?”.
[1] Một loại đai dược thảo quấn bụng để chữa bệnh.
“Bố tài thật đấy, túi đeo hông của nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp của
người ta trong mắt bố lại cùng đẳng cấp với 505 thôi sao”, Vi Tinh chán
ngán đáp. Bà Vi ngồi cạnh cười sắp vỡ cả bụng, bà vừa lau nước mắt vừa
nói, “Cũng không thể trách bố con được, ai bảo eo con mập đến nỗi đeo
túi mà cứ như là đeo đai thuốc vậy!”.
Ông Vi cầm cái túi Vi Tinh
vừa cởi ra lên ngắm nghía, tiện miệng hỏi, “Cái túi này đắt lắm hả? Ít
nhất cũng phải 300 tệ ấy nhỉ?”. Vi Tinh tan nát cõi lòng thở dài, “Đàn
gảy tai trâu rồi…”, xong nói ra mấy con số, ông Vi trợn mắt há hốc mồm,
“Không phải chứ? Cái túi bé tẹo thế này?”. “Chính thế, ông tưởng bọn trẻ bây giờ ném hết tiền vào đâu chứ”, bà Vi ra vẻ hiểu biết.
Ông Vi chặc lưỡi lắc đầu, “Khiếp thật, ngần ấy tiền mua được bao nhiêu cái túi face chứ, còn dễ đeo hơn cái thứ này bao nhiêu”. “Xì, bố này, túi face
có đeo được ở hông không?”, Vi Tinh trợn mắt với bố mình, giơ tay giật
lại cái bóp nhét vào túi. Bà Vi gắp một đũa nấm kim châm cho ông xã,
cười nói, “Thôi đừng nói nữa, hông của con gái ông đeo túi face chắc
chắn không vấn đề gì, đủ to mà!”. Nói xong hai vợ chồng cùng cười phá
lên.
Vi Tinh đang phẫn nộ định phản bác lại thì điện thoại reo,
là tin nhắn của Đào Hương bảo cô quay lại lấy đai túi. Vi Tinh lập tức
dương dương tự đắc giơ điện thoại ra trước mặt bố mẹ, “Đây, bố mẹ xem
đi, không phải eo con to, mà vấn đề là ở cái đai!”.
Bà Vi liếc
qua tin nhắn, “Không phải thì thôi, nhưng mà phải nói là, con vung quăng bỏ vãi, quên trước quên sau như thế mà vẫn đắc ý nhỉ?
“Vi Tinh?
Mẹ nói con có nghe không đấy?”. Bà Vi phát hiện con gái tay cầm điện
thoại, người lại ngoái về sau nhìn ra ngoài cửa sổ. Bà vỗ vào tay Vi
Tinh, “Nhìn gì thế hả? Điện thoại rơi vào nồi lẩu bây giờ!”.
“Hả? Mẹ, con ra ngoài một lát, rồi về ngay!”, Vi Tinh chợt tỉnh ra, buông
lại một câu rồi hấp tấp chạy ra ngoài. “Này này?! Con đi đâu thế hả?”.
Bà Vi gọi với theo, rồi huých ông Vi, “Vi Tinh nó làm sao thế?”.
Ông Vi không đáp, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Vi Tinh đang băng qua
con đường nhỏ trước mặt quán ăn về phía đối diện. Đèn đường cũng không
sáng lắm, may mà khoảng cách cũng không xa, có thể nhìn thấy một người
đàn ông đứng vịn vào cái cây, hình như là đang nôn ọe.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc hỏi, “Ai thế nhỉ? Ông/bà có quen không?”.