Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 19

Nhân viên lịch sự gõ cửa phòng VIP hai lần, sau đó bước vào nói với Trần Nhất Nhiên: “Tổng giám đốc Trần, có thể bắt đầu phục vụ đồ ăn.”

“Ừ.” Trần Nhất Nhiên gật đầu, ra hiệu với nhân viên phục vụ ngoài cửa.

Một cô gái trẻ mặc sườn xám bước vào, trên tay cầm một chiếc mâm nhỏ, sau khi đồ ăn được bày lên bàn, cô gái lập tức giới thiệu vài câu đơn giản với bọn họ.

“Bây giờ đang là mùa măng, nên anh gọi thêm một vài món ăn làm từ măng cho em.” Trần Nhất Nhiên nói với Lệ Lâm Lâm.

“Được, được, em rất thích ăn măng.” Lệ Lâm Lâm cầm đũa gắp một ít măng đã được cắt sợi, sau đó cho vào miệng. “Món măng này kết hợp với thịt gà thật sự rất ngon, còn tươi nữa.”

Trần Nhất Thiên cũng cầm đũa lên nếm thử, khẽ gật đầu: “Ừ, thật sự không tệ.”

Những món ăn khác lần lượt được đem lên, chàng trai phụ trách phòng VIP vì muốn thuận tiện cho việc dọn món nên đã không đóng cửa phòng. Sau khi kết thúc cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao trong công ty Hoa Sang, Phó Áng Tư cũng ghé qua chỗ này ăn uống, khi đi ngang qua phòng của Trần Nhất Nhiên, bọn họ đều dừng lại chào anh một tiếng.

Lúc này, Lệ Lâm Lâm đang chăm chỉ ăn, tốc độ ăn của cô không theo kịp tốc độ phục vụ của nhân viên, khi cô vẫn đang bận rộn chiến đấu thì ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện thêm vài người đàn ông mặc vest đen, trong đó có cả Phó Áng Tư, có lẽ bọn họ đều là người của tập đoàn Hoa Sang.

“Khụ.” Lệ Lâm Lâm bị sặc thức ăn trong miệng, cô giả vờ đặt đũa xuống, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

“Em tiếp tục ăn đi.” Trầm Nhất Nhiên gắp miếng thịt chiên giòn đã tẩm gia vị bỏ vào đĩa của cô, “Mấy người đó cũng tới đây để thử món ăn.”

“À, vậy bọn họ có vào ăn chung với chúng ta không?”

“Ở phòng bên cạnh.” Trần Nhất Nhiên vừa nói với cô, ánh mắt vừa nhìn Phó Áng Tư đứng ngoài cửa, “Còn chưa đói? Vậy lập tức quay về công ty tăng ca.”

“…” Phó Áng Tư biết điều lên tiếng, “Tổng giám đốc Trần, cậu từ từ đã, bọn tôi đi ăn liền đây.”

Sau khi Phó Áng Tư và các vị lãnh đạo rời khỏi, nhân viên phục vụ tạm thời đóng cửa lại. Trên hành lang, một vị lãnh đạo không nhịn được tò mò hỏi Phó Áng Tư: “Giám đốc Phó, cô gái vừa rồi là ai? Tại sao tổng giám đốc Trần không giới thiệu với chúng ta?”

Một vị lãnh đạo khác nghe ông ta hỏi như vậy, lập tức khịt mũi coi thường: “Chú Uông, nhà chú không có mạng xã hội à? Em gái Lâm Lâm mà chú cũng không nhận ra?”

Người được gọi là chú Uông vẻ mặt có chút ngạc nhiên: “Là minh tinh? Cô gái ấy là… Bạn gái của tổng giám đốc Trần?”

Trần Nhất Nhiên chưa bao giờ mang theo phụ nữ bên người, nhưng hôm nay lại dẫn cô gái ấy tới đây thử món ăn, quan hệ thật sự không bình thường.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, tổng giám đốc Trần vừa rồi còn gắp đồ ăn cho cô gái ấy.”

Phó Áng Tư khẽ hắng giọng, nói với bọn họ: “Mấy người đừng có đoán bậy, đó là em gái của tổng giám đốc Trần.”

“Em gái? Em gái của tổng giám đốc Trần không phải là Trần Hi hả?”

Phó Minh Tư mỉm cười: “Ai mà biết được, dù sao tổng giám đốc Trần cũng nói đó là em gái cậu ấy. Được rồi, đi ăn tối thôi, ngồi họp cả ngày mà tinh thần mấy người vẫn còn phấn chấn như vậy.”

Trong phòng VIP của Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm bắt đầu buông thả chính mình để dùng bữa: “Bữa ăn không có Ngô Tuệ mới thật sự là một bữa ăn đúng nghĩa.”

Trần Nhất Nhiên nhìn dáng vẻ như mấy ngày không được ăn của cô, tò mò hỏi: “Ngô Tuệ bình thường không cho em ăn?”

“Có cho, nhưng chỉ cho ăn nửa quả táo nhỏ, vài miếng salad, thêm hai miếng ức gà mà thôi.” Lệ Lâm Lâm liệt kê từng tội ác của Ngô Tuệ, “Cậu ấy còn nói với em các minh tinh nữ đều ăn như vậy, nhưng em cảm thấy khi minh tinh nam béo lên, bọn họ vẫn tham gia chương trình truyền hình giải trí như thường, nhưng tại sao lại hà khắc với bọn em như vậy chứ?”

“Xã hội bây giờ yêu cầu quá cao đối với các minh tinh nữ, nhưng hiện tại vẫn có không ít các minh tinh nam trẻ tuổi vẫn muốn ăn kiêng để giữ vóc dáng.”

“Em biết, bình thường Thượng Từ cũng ăn rất ít! Thật là khổ quá đi!”

Động tác gắp đồ ăn của Trần Nhất Nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Anh suýt chút nữa quên mất Thượng Từ ở cùng đoàn phim với em.”

“Vâng, anh ấy là nghệ sĩ của Thịnh Đằng!”

“Em quen biết cậu ta?”

“Không phải, ngoại trừ quay phim thì bình thường bọn em rất ít nói chuyện.”

Trần Nhất Nhiên gật đầu, lại gắp thêm một đũa thức ăn bỏ vào đĩa của Lệ Lâm Lâm: “Anh nghe nói gần đây đoàn phim gặp không ít rắc rối, những người khác đều dẫn theo biên kịch của mình đến đoàn phim đúng không?”

“Đúng vậy.” Lệ Lâm Lâm nhìn anh, “Anh Nhất Nhiên, tin tức của anh cũng nhanh thật nha.”

Trần Nhất Nhiên khẽ cong môi, nói với cô: “Anh sẽ tìm biên kịch cho em, để em không phải đơn độc trong đoàn phim.”

“Không cần đâu.” Lệ Lâm Lâm nghe Trần Nhất Nhiên nói như vậy, cô lập tức xua tay với anh, “Thật ra bộ phim cũng sắp kết thúc, bọn họ muốn gây sức ép thì cũng chẳng được gì. Trong đoàn phim vẫn còn biên kịch Vương Tâm nên em sẽ không gặp vấn đề gì cả.”

Trần Nhất Nhiên cân nhắc một chút, nói với cô: “Vậy thế này đi, biên kịch của Thượng Từ là do Thịnh Đằng giúp cậu ta sắp xếp, anh sẽ nói với công ty một tiếng, nếu em cần gì thì cứ tìm biên kịch của Thượng Từ trao đổi là được.”

Lệ Lâm Lâm hoàn toàn không muốn thay đổi kịch bản, cô chỉ muốn yên phận làm con cá mặn* mà thôi, đạo diễn yêu cầu cô diễn cái gì thì cô sẽ diễn cái đó, nếu các diễn viên khác muốn cướp đi ánh hào quang của cô… Thì cô rất sẵn lòng, chuyện này thật sự quá tuyệt vời!

*Cá mặn: ngôn ngữ mạng bên Trung, ám chỉ những người còn sống mà như đã chết. Họ không đam mê, không có chí tiến thủ, không có nghị lực sống, người khác muốn mình làm gì thì sẽ làm như vậy.

Nhưng tâm tư nhỏ bé này không thể nói cho Trần Nhất Nhiên biết, vì vậy cô chỉ có thể gật đầu: “Dạ, nếu gặp khó khăn thì em sẽ tìm anh ấy.”

“Ừ.”

Nhân viên phục vụ lại tiếp tục đem món mới lên, Trần Nhất Nhiên cầm lấy chén nhỏ, múc cho Lệ Lâm Lâm nửa chén canh: “Em định ở đây bao lâu?”

Lệ Lâm Lâm thổi nhẹ nước canh, nói với Trần Nhất Nhiên: “Chiều mai quay xong em sẽ trở về thành phố A.”

“Ừ, chiều mai anh cũng trở về, hay là em đi chung với anh.”

“Được, được, anh ngồi chuyến bay nào?” Lệ Lâm Lâm ngẩng đầu, vui vẻ nhìn Trần Nhất Nhiên, thật sự may mắn khi có Lâm Chân, cô rất muốn tặng cờ thưởng cho chị ấy!

Trên mặt Lệ Lâm Lâm dính vụn bánh ngọt, nhìn qua có chút buồn cười, Trần Nhất Nhiên thấp giọng cười một tiếng, anh vô thức nâng tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vụn bánh giúp cô: “Em đã hai mươi tuổi rồi mà sao vẫn giống như con nít vậy?”

Lệ Lâm Lâm nhanh chóng đỏ mặt, tim đập nhanh muốn nhảy ra ngoài, cô cầm muỗng ngồi im một chỗ, đến cả thở cũng không dám.

Trần Nhất Nhiên nhìn đôi má ửng hồng của cô, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới ý thức được hành động vừa rồi mờ ám cỡ nào.

Từ sau khi Trần Hi lớn lên, anh cũng không hành động thân mật như vậy với em ấy.

Anh vội vàng thu tay về, giả vờ bình tĩnh cầm đũa lên: “Ngày mai chúng ta về bằng máy bay tư nhân.”

“… Ồ, vâng.” Lệ Lâm Lâm cúi đầu múc canh trong chén, tim cô vẫn còn đập rất nhanh.

Bởi vì chuyện vừa rồi mà suy nghĩ của Lệ Lâm Lâm trở nên rối loạn, cô thậm chí còn quên luôn việc chụp ảnh khuôn viên cho Trần Hi.

Sau khi đưa cô trở về cách sạn, Trần Nhất Nhiên cũng lập tức rời khỏi, nghĩ đến hành động tối hôm nay của mình, anh vô thức nhíu mày.

Lần trước anh có nói với Lệ Lâm Lâm, một cô bé khi còn nhỏ hay sinh ra cảm giác dựa dẫm vào ba hoặc anh trai của mình, nhưng liệu anh có phải là một người anh trai tốt, là một người anh trai cư xử đúng mực hay không?

Trần Nhất Nhiên khẽ thở dài, anh nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Lệ Lâm Lâm đêm nay có một giấc mộng đẹp, trong mơ cô thấy mình đang ăn tối với Trần Nhất Nhiên, anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi vụn bánh giúp cô, sau đó cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.

“Lệ Lâm Lâm! Đồng hồ báo thức của cậu kêu lâu như vậy, sao vẫn còn ngủ say như chết thế hả!” Ngô Tuệ xốc mạnh chăn bông của Lệ Lâm Lâm, khiến cô lạnh đến mức giật mình, anh Nhất Nhiên trong mơ cũng theo đó mà biến mất.

“Ngô Tuệ, cậu làm cái gì vậy hả!” Lệ Lâm Lâm vỗ mạnh lên nệm, tức giận ngồi dậy, “Ai cho cậu vào phòng của mình!”

“Nếu như mình không vào, cậu sẽ ngủ đến khi đoàn phim kết thúc công việc!” Lý do của Ngô Tuệ so với Lệ Lâm Lâm còn hợp lý hơn, “Mau chuẩn bị rồi đến phim trường nhanh lên!”

Lệ Lâm Lâm mở to mắt trừng Ngô Tuệ, sau đó nằm xuống nệm: “Mình đang nằm mơ! Cậu ấy làm sao có thể làm phiền mình được!”

“Nằm mơ?” Ngô Tuệ đứng chống nạnh bên cạnh giường Lệ Lâm Lâm, cười như không cười nhìn cô, “Nhìn cậu cười đen tối như vậy, chắc chắn không phải giấc mơ trong sáng.”

“…” Lệ Lâm Lâm chỉ vào cánh cửa, nói với Ngô Tuệ: “Cậu đi ra ngoài!”

“Mình đi ra để cậu ngủ tiếp?” Ngô Tuệ hoàn toàn không có ý định ra ngoài, “Mau thay quần áo rồi vệ sinh cá nhân, Tiểu Tây và Tiếu Tiếu đang chờ dưới lầu.”

Khóe miệng Lệ Lâm Lâm khẽ nhếch, bày ra vẻ mặt nham hiểm của Âu Gia Tự: “Cô đang dạy tôi cách làm việc sao?”

Ngô Tuệ: “…”

Đáng sợ quá, lần sao không nên trêu vào.

Chờ Lệ Lâm Lâm chậm chạp mò xuống lầu đã là chuyện của nửa tiếng sau, cũng may khách sạn cách trường quay không xa nên bọn họ không bị trễ giờ.

Khi bọn họ đến nơi, nam nữ chính đã bắt đầu quay phim, Lệ Lâm Lâm ngồi trong phòng hóa trang, trong lòng vẫn còn luyến tiếc giấc mơ hồi sáng.

Thật không chấp nhận được! Cô phải trừ tiền lương tháng này của Ngô Tuệ!

Sau khi tạo hình xong, Lệ Lâm Lâm đi tới ghế xếp của mình ngồi xuống, cô nhất quyết không thèm để ý đến Ngô Tuệ. Biên kịch của Thượng Từ đột nhiên đến tìm Lệ Lâm Lâm, cậu ta mỉm cười chào hỏi với cô: “Chào đàn chị, tôi là biên kịch của Thượng Từ, chị có thể gọi tôi là Tiểu Phương.”

Ngô Tuệ bất ngờ nhìn anh ta, cũng không hiểu tại sao người này đột nhiên đến tìm Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm bên này nhớ lại những gì Trần Nhất Nhiên đã nói ngày hôm qua, sau đó vội vàng đáp lại: “A, chào cậu.”

Tiểu Phương đẩy nhẹ mắt kính, nói với Lệ Lâm Lâm: “Nếu sau này đàn chị muốn sửa lại kịch bản thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp chị.”

Lệ Lâm Lâm nói với anh ta: “Không cần, không cần, tôi không muốn tăng khối lượng công việc cho cậu, cậu cố gắng giúp Thượng Từ là được.”

“Chuyện này…” Hôm nay công ty bàn giao nhiệm vụ, yêu cầu anh ta phụ trách Lệ Lâm Lâm. Mặc dù không hiểu tại sao công ty lại muốn qua tâm đến một người không phải là nghệ sĩ của Thịnh Đằng, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, bởi vì cấp trên đã nói tiền thù lao lần này sẽ được trả riêng.

Thấy Tiểu Phương có vẻ khó xử, Lệ Lâm Lâm lập tức nói: “Không sao, cậu cứ yên tâm, tôi cảm thấy kịch bản của Vương Tâm viết rất tốt.”

Tiểu Phương lại đẩy nhẹ mắt kính, nói với cô: “Được thôi, nhưng nếu chị muốn chỉnh sửa kịch bản thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Vậy tôi không làm phiền chị nữa.”

“Được, tạm biệt cậu.”

Sau khi Tiểu Phương rời khỏi, Ngô Tuệ cảm thấy khó hiểu hỏi cô: “Chuyện gì vậy? Cậu ta không phải biên kịch mà Thượng Từ đưa tới hay sao? Tại sao bây giờ lại chạy qua đây giúp cậu? Chẳng lẽ cậu với Thượng Từ đang…”

“Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?” Lệ Lâm Lâm nhếch môi, trừng mắt nhìn Ngô Tuệ, “Tiểu Phương là biên kịch mà Thịnh Đằng tìm cho Thượng Từ, hôm qua anh Nhất Nhiên nói sẽ để cậu ta phụ trách luôn mình.”

“Ồ…” Nói chuyện cả nửa ngày trời, cuối cùng vẫn liên quan đến anh Nhất Nhiên của cậu? “Vậy sao không đồng ý? Cậu không yên tâm để mình tìm biên kịch, nhưng anh Nhất Nhiên của cậu tìm cho cậu mà cậu vẫn không yên tâm luôn à?”

“Mình cảm thấy không cần thiết, bộ phim này cũng sắp kết thúc, sẽ không có chuyện gì phát sinh nữa đâu.” Lệ Lâm Lâm đưa ra một lý do rất chính đáng.

Ngô Tuệ chớp chớp mắt, tại sao cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng?

Buổi chiều Lệ Lâm Lâm vẫn phải quay phim, bên ngoài phim trường có một chiếc xe hơi sang trọng đang chờ cô. Mọi người trong đoàn đều quen với việc Lệ Lâm Lâm được xe hơi đưa đón mỗi khi đi làm, nhưng không ngờ lần này bọn họ đến thành phố H, cô vẫn được đưa đón tận tình như vậy.

Lâm Chân thấy Lệ Lâm Lâm bước lên xe hơi, ánh mắt khinh thường nhìn cô: “Lệ Lâm Lâm rốt cuộc đang ôm đùi ai?”

Trợ lý Lâm Chân nói thầm với cô ta: “Hay là Lệ Thâm?”

“Tôi thấy không giống.” Lâm Chân suy nghĩ, “Buổi sáng tôi nhìn thấy biên kịch của Thượng Từ đến gặp Lệ Lâm Lâm, chẳng lẽ là người của Thịnh Đằng?”

“Cũng có thể, hôm qua Giám đốc Phó còn đích thân đến đây tìm cô ta nói chuyện.”

Lâm Chân nhíu mày, sau đó cười lạnh một tiếng: “Thảo nào, tôi vẫn không hiểu tại sao nhân vật phụ của cô ta luôn nổi bật hơn nhân vật chính, hóa ra là người của nhà đầu tư.”

Trợ lý Lâm Chân: “Nếu đã như vậy, tại sao Lệ Lâm Lâm không trực tiếp đóng vai nữ chính? Như thế có thể tránh khỏi những chuyện ồn ào gần đây.”

Lâm Chân trầm mặc một lúc, sau đó nhìn trợ lý của mình: “Cô biết cái gì, so với việc cô ta diễn vai nữ chính, với việc cô ta giẫm đạp lên tôi và Trịnh Dương, thì cô nghĩ xem cái nào được hơn?”

Trợ lý Lâm Chân lập tức hiểu ra: “Chị Lâm Chân, chị nói rất đúng. Thật sự không nhìn ra, Lệ Lâm Lâm tâm cơ quá sâu.”

“Hắt xì.” Lệ Lâm Lâm đang ngồi trong xe bỗng hắt hơi một cái, điều này khiến trợ lý Ngô cảm thấy lo lắng.

“Lâm Lâm, cô bị sao vậy, có phải bị cảm rồi không?” Trợ lý Ngô quay đầu nhìn cô.

Lệ Lâm Lâm xoa xoa chóp mũi của mình, rồi lắc đầu nói với anh ta: “Không phải, có lẽ bị dị ứng.”

Trợ lý Ngô quay người lại tiếp tục lái xe, vẫn không quên dặn dò cô: “Bây giờ đang bắt đầu vào mùa cảm cúm, cô bình thường quay phim nhớ chú ý giữ ấm, có thể uống một chút thuốc cảm để phòng bệnh.”

“Được, được, trợ lý Ngô cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.” Lệ Lâm Lâm còn nói thêm một câu, “Nếu anh bị cảm, anh Nhất Nhiên có thể sẽ không cho anh nghỉ phép.”

Trợ lý Ngô lập tức bật cười, nói với cô: “Thật ra, tổng giám đốc Trần cũng không phải là người vô tình như vậy.”

Sau khi xe dừng ở bên ngoài sân bay, trợ lý Ngô giúp Lệ Lâm Lâm xách hành lý, sau đó dẫn cô đến máy bay tư nhân của Trần Nhất Nhiên.

Trần Nhất Nhiên đang ngồi trong cabin, Phó Áng Tư cũng có mặt ở đây. Trước mặt hai người có một chiếc bàn nhỏ, trên đó có máy tính và một số tài liệu, có vẻ bọn họ đang thảo luận công việc. Nhìn thấy Lệ Lâm Lâm đi vào, Trần Nhất Nhiên tạm dừng cuộc trò chuyện, anh mỉm cười chào cô: “Lâm Lâm.”

“Anh Nhất Nhiên.” Lệ Lâm Lâm vừa nhìn thấy anh thì nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Phó Áng Tư tinh mắt nhận thấy sự khác thường của cô, nhanh chóng hỏi: “Em gái Lâm Lâm, em bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Trợ lý Ngô nghe anh ta hỏi như vậy cũng thuận miệng nói thêm: “Vừa rồi cô Lệ còn nhảy mũi ở trên xe, hay là cô ấy bị sốt rồi?”

“Không phải đâu, tôi không sao.” Lệ Lâm Lâm điên cuồng lắc đầu, nhưng chỉ khiến mọi người càng thêm hiểu lầm.

Trần Nhất Nhiên khẽ cau mày, anh gọi tiếp viên hàng không: “Trên máy bay có máy đo nhiệt độ không?”

Tiếp viên hàng không gật đầu: “Có, thưa tổng giám đốc Trần, bây giờ tôi sẽ đi lấy cho anh.”

“Thật sự không cần mà…”

Tiếp viên hàng không hoàn toàn không thấy lời của Lệ Lâm Lâm, cô ta nhanh chóng đi lấy máy đo nhiệt độ. Lệ Lâm Lâm được Trần Nhất Nhiên sắp xếp một chỗ bên cạnh anh, tiếp viên hàng không rất nhanh đã cầm máy đo nhiệt độ đi đến.

“Người cần đo là vị khách này phải không ạ?” Tiếp viên hàng không mỉm cười hỏi anh.

Trần Nhất Nhiên gật đầu, tiếp viên hàng không mỉm cười chào hỏi Lệ Lâm Lâm, sau đó đưa máy đo nhiệt độ lên trán cô: “Ba mươi sáu độ bốn, bình thường.”

Lệ Lâm Lâm kiêu ngạo nói với Trần Nhất Nhiên: “Anh nhìn đi, em đã bảo mình không sốt mà.”

Trần Nhất Nhiên không khỏi bật cười trước điệu bộ của cô, anh nói với tiếp viên hàng không: “Có thuốc Bắc giải cảm không? Cho em ấy một chén để phòng bệnh.”

“Vâng, xin chờ một lát.”

Tiếp viên hàng không thật sự đưa cho Lệ Lâm Lâm một chén thuốc Bắc, cô nhìn những thứ đen xì trong chén mà cảm thấy có lỗi với chính mình.

Tại sao? Tại sao trên máy bay có nhiều đồ uống ngon như vậy, mà cô chỉ được uống một chén thuốc Bắc toàn rễ vậy hả?

Đáng lẽ cô không nên hắt hơi, nếu kìm lại được là tốt biết mấy.

Sau khi máy bay cất cánh, Lệ Lâm Lâm uống chén thuốc với vẻ mặt cam chịu. Nhưng Trần Nhất Nhiên coi như vẫn còn có chút lương tâm, anh kêu tiếp viên hàng không mang cho Lệ Lâm Lâm một đĩa bánh ngọt để tráng miệng.

Lệ Lâm Lâm vui vẻ thưởng thức bánh ngọt, còn Trần Nhất Nhiên và Phó Áng Tư vẫn ở một bên thảo luận công việc. Lệ Lâm Lâm ngồi bên cạnh hai người, cứ một chút lại nghe được con số mấy trăm triệu, không nhịn được cảm thán: Hai người này không sợ cô nghe được bí mật thương nghiệp hả trời?

Haiz, thật sự quá sai sót, anh Nhất Nhiên của cô chẳng cẩn thận chút nào.

Lệ Lâm Lâm chủ động xem phim hoạt hình để tránh bị tình nghi, cô đang xem giữa chừng thì ngủ quên lúc nào không hay, vẫn là anh Nhất Nhiên gọi cô dậy.

“Lâm Lâm, dậy thôi, chúng ta đã tới thành phố A.”
Bình Luận (0)
Comment