Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 40

Áo choàng tắm trên người Trần Nhất Nhiên không có nút, chỉ có đai lưng buộc ngang eo, nhưng nó lại được buộc một cách lỏng lẻo, dường như chỉ cần đụng nhẹ là có thể rơi.

Lệ Lâm Lâm sợ nỗi mức không dám nhúc nhích, nếu như lát nữa áo choàng tắm thật sự rơi ra, thì chuyện này khó mà kết thúc.

Trần Nhất Nhiên thấy Lệ Lâm Lâm yên lặng mới buông tay cô ra, anh vừa định mở miệng thì cô đã chạy như bay ra ngoài, nhìn rất giống một con rắn dài 100 mét đang dí theo một con thỏ.

Trần Nhất Nhiên: “…”

Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Trần Nhất Nhiên đứng tại chỗ một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn bộ nội y mình đặt trên giường.

Lâm Lâm đến đây lấy cái này ư?

Lệ Lâm Lâm đúng là tới lấy một số thứ mình chưa thu dọn, nhưng cô lại không ngờ Trần Nhất Nhiên lại chuyển đến đây, còn ung dung đi ngâm mình nữa chứ?

Lúc đó cô bị sự xuất hiện của Trần Nhất Nhiên làm cho kinh ngạc, nên không để ý xung quanh, bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như cô nhìn thấy nội y của mình nằm trên giường của Trần Nhất Nhiên???

Chắc chắn là Trần Nhất Nhiên đã lấy nó ra khỏi tủ, anh ấy biến thái thật đấy!

Lệ Lâm Lâm đứng ở cửa thang máy, nhất thời cảm thấy mình đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cô muốn quay lại lấy đồ của mình, nhưng cô không muốn gặp Trần Nhất Nhiên, mà nội y thì cũng không thể để hoài ở đó… Thôi, bỏ đi, đợi ngày mai Trần Nhất Nhiên đi làm, cô sẽ nhân cơ hội này để lấy nó về.

Trần Nhất Nhiên ở trong phòng cũng đang tìm cách giải quyết món đồ của Lệ Lâm Lâm. Cô chắc hẳn sẽ còn quay lại đây, nhưng ngày mai sẽ có người đến dọn dẹp căn nhà, anh không thể nào để món đồ này ở bên ngoài cho người ta thấy.

Trần Nhất Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó lại cất nội y vào trong tủ, còn đặc biệt nói với trợ lý Ngô rằng ngày mai không được để ai động vào tủ quần áo.

Ngày hôm sau, Lệ Lâm Lâm lén lút chạy xuống lầu, thừa dịp Trần Nhất Nhiên đi làm, tìm cách lẻn vào nhà anh lấy đồ. Không ngờ vừa xuống lầu đã thấy cửa nhà mở toang, bên trong có không ít nhân viên mặc đồng phục đang dọn dẹp phòng khách.

Lệ Lâm Lâm len lén nhìn vào cửa như ăn trộm, làm rầm rộ như vậy, Trần Nhất Nhiên định sống ở đây cả đời luôn sao?

Lệ Lâm Lâm vô thức nhíu mày, ở đây nhiều người như vậy, cô làm sao có thể lấy đồ, chỉ có thể quay lại vào ngày hôm sau.

Sau khi cô quay về nhà, Ngô Tuệ và Trần Hi đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn. Thấy Lệ Lâm Lâm từ bên ngoài đi vào, Trần Hi kêu cô một tiếng: “Lâm Lâm, mới sáng sớm cậu đi đâu vậy?”

Lệ Lâm Lâm đi tới bàn ăn ngồi xuống, than thở với bọn họ: “Mình muốn xuống lầu lấy đồ hôm qua làm rơi, ai mà ngờ dưới đó đang làm tổng vệ sinh.”

Trần Hi cắn một miếng bánh mì sandwich, gật đầu nói: “À, anh mình có bệnh thích sạch sẽ, sau khi chúng ta chuyển đi, anh ấy tìm người vệ sinh căn nhà là chuyện bình thường.”

“Không phải.” Lệ Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn Trần Hi, “Anh ấy mang hết hành lý đến đây, chắc chuẩn bị ở lại Ngân Loan đấy!”

“Khụ, khụ.” Trần Hi đột nhiên bị sặc bánh mì trong miệng, vội vàng che miệng ho khan hai tiếng, “Chắc không phải đâu?”

“Chuyện thật một trăm phần trăm!”

“…” Trần Hi giật giật khóe miệng, “Là bởi vì chúng ta không tình nguyện chuyển ra ngoài, cho nên anh ấy mới chuyển đến đây giám sát chúng ta?”

“No, không thể nào?” Ngô Tuệ nghe Trần Hi nói như vậy thì lập tức hoảng sợ, “Vậy sau này chúng ta sẽ thường xuyên nhìn thấy tổng giám đốc Trần sao?”

Cô! Không! Muốn! So với giáo viên chủ nhiệm, thì tổng giám đốc Trần chính là người không ai muốn nhìn thấy nhất!

“Cậu yên tâm, bình thường anh mình rất bận, không phải ngày nào cũng ở nhà đâu.” Trần Hi vỗ vỗ vai Ngô Tuệ như để trấn an, “Nhưng sau này chúng ta không thể cùng mấy anh trai ở dưới lầu ăn tối và ca hát được nữa, chỉ có thể canh lúc anh Nhất Nhiên không có ở đây.”

“Anh ấy dựa vào đâu mà muốn quản chúng ta? Chúng ta đều đã trưởng thành, đến một cuộc sống riêng tư cho bản thân cũng không có nữa ư?” Lệ Lâm Lâm hỏi ngược lại Trần Hi.

Trần Hi nhìn cô, đặt ly sữa trong tay xuống, cảm thán nói một câu: “Thật không nhìn ra nha Lâm Lâm, cậu muốn nổi loạn với anh ấy.”

“Không phải mình nổi loạn, mà là cậu quá nghe lời anh ấy.” Lệ Lâm Lâm xếp vài lát bánh mì sandwich lên nhau, cắn một miếng thật lớn, “Đâu phải lời nào anh ấy nói ra cũng đúng? Chúng ta không nên răm rắp nghe theo.”

“Nhưng anh ấy sẽ mách với ba mẹ mình.” Trần Hi mở miệng nói.

Lệ Lâm Lâm: “…”

Ồ!

“Thôi, đừng để ý anh ta nữa, hôm nay còn phải lên núi Du Tiên ghi hình cho chương trình, mau ăn xong để còn chuẩn bị.” Ngô Tuệ ở bên cạnh thúc giục, “À, còn chuyện này nữa, hai ngày trước lại có một chương trình giải trí liên hệ với mình, nói muốn mời cậu tham gia.”

Lệ Lâm Lâm vừa ăn vừa nhìn Ngô Tuệ: “Chương trình giải trí về cái gì?”

“Một chương trình giải trí về tình cảm, đã phát sóng được một mùa, danh tiếng cũng không tệ. Nhưng mình nghĩ cậu hiện tại chủ yếu phát triển ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nên cũng không cần tham gia quá nhiều chương trình giải trí.”

Lệ Lâm Lâm đáp: “Vậy cậu xoắn xuýt như thế làm gì?”

Ngô Tuệ thở dài một hơi, nói: “Bởi vì bọn họ cho tiền nhiều lắm.”

Lệ Lâm Lâm bây giờ đang rất hot, danh tiếng lại tốt, trong《Meal in the Woods》cũng thu về không ít fan, bởi vì như thế nên một số chương trình giải trí luôn muốn tìm Lệ Lâm Lâm. Ngô Tuệ đã chọn lọc kỹ càng, cảm thấy chương trình giải trí về tình cảm là có chất lượng tốt nhất, nhưng tuổi tác của Lâm Lâm vẫn còn nhỏ, cũng không vội tìm đối tượng để yêu… Nhưng mà, bọn họ thật sự cho các cô nhiều tiền lắm.

“Vậy thì đi chứ sao.” Lệ Lâm Lâm nói, “Nhưng trước tiên cậu phải hỏi nam khách mời là ai, có thể không nổi tiếng, nhưng nhất định phải đẹp trai!”

“… Để mình hỏi.”

Lúc Lệ Lâm Lâm đang trên đường đến núi Du Tiên, thì nhà của Trần Nhất Nhiên cuối cùng cũng dọn dẹp xong. Trợ lý Ngô gọi điện thoại thông báo cho Trần Nhất Nhiên, anh ta còn gửi một đoạn video để anh kiểm tra.

“Ừ, không tệ.” Trần Nhất Nhiên xem hết video, sau đó đáp lại một câu đơn giản.

Trợ lý Ngô hỏi anh qua điện thoại: “Mật khẩu cửa có cần đổi không ạ?”

“Không.” Trần Nhất Nhiên trả lời không chút suy nghĩ, “Cứ để như vậy.”

“Vâng, tổng giám đốc Trần.”

“Phải rồi, không có ai động vào tủ quần áo đúng không?”

“Không có, lúc bọn họ dọn dẹp phòng ngủ, tôi luôn đứng bên cạnh quan sát.”

“Được rồi, cậu trở về công ty đi.”

“Vâng, tổng giám đốc Trần.” Trợ lý Ngô tắt điện thoại, đóng cửa nhà rồi rời khỏi.

Sau khi Trần Nhất Nhiên về nhà, điều đầu tiên anh làm là mở tủ quần áo ra kiểm tra, nội y của Lệ Lâm Lâm vẫn còn nằm chỗ cũ, chưa có ai động vào, xem ra em ấy vẫn chưa quay lại đây lấy nó về. Trần Nhất Nhiên chìm trong suy nghĩ, anh đoán nếu Lệ Lâm Lâm muốn vào nhà, nhất định sẽ canh lúc anh đi vắng, vậy nếu anh để nó trong tủ quần áo, lỡ em ấy không tìm được thì làm sao đây? Nhưng nếu anh để nó ở nơi dễ nhìn thấy, thì anh lại giống một kẻ biến thái.

Thôi thì cứ để nó ở trong tủ quần áo, lúc trước em ấy để nó ở chỗ nào, thì lần sau chắc chắn sẽ tìm lại chỗ đó. Trần Nhất Nhiên nghĩ đến đây, liền đóng cửa tủ quần áo lại.

Chuyển đến đây đã được hai ngày, đêm nào anh cũng chú ý đến động tĩnh của nhà đối diện, nhưng nhà đối diện lại không có động tĩnh gì. Anh cũng đã suy nghĩ, xem có nên đi lên tìm các cô nói chuyện hay không, nhưng khi nghĩ đến thái độ của Lệ Lâm Lâm đối với mình, anh lại muốn để cô bình tĩnh thêm vài ngày.

Cứ như vậy cho đến tối ngày thứ ba, Trần Nhất Nhiên mặc đồ ở nhà, chuẩn bị xuống cửa hàng tiện lợi để mua một số đồ dùng hằng ngày.

Thang máy đang từ tầng một đi lên, trùng hợp dừng lại ngay tầng 23. Trần Nhất Nhiên vô thức nhíu mày, anh thật sự không muốn gặp mấy anh chàng ở nhà đối diện.

Sau khi cửa thang máy mở ra, quả nhiên gặp phải Lục Duệ Châu sống ở nhà đối diện, mà chuyện tồi tệ hơn nữa, là Lệ Lâm Lâm đang đứng bên cạnh Lục Duệ Châu.

Hình như hai người vừa mới mua đồ ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, một người thì cầm một thùng sữa, còn một người thì cầm một túi đồ ăn vặt, trông rất giống đôi tình nhân đi dạo ở siêu thị.

Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, Trần Nhất Nhiên liền cảm thấy không vui, anh chuyển tầm mắt từ Lục Duệ Châu sang Lệ Lâm Lâm, vẻ mặt bình tĩnh hỏi cô: “Tại sao hai người lại ở cùng nhau?”

“Tại sao bọn em không thể ở cùng nhau?” Lệ Lâm Lâm và Lục Duệ Châu bước ra khỏi thang máy, như thể không muốn nói chuyện với anh. Trần Nhất Nhiên thấy cô đi đến trước cửa nhà đối diện, lập tức bước lên ngăn cản: “Em đi đâu vậy?”

Lệ Lâm Lâm ngước mắt nhìn anh, khẽ cong môi: “Đi qua nhà bạn làm khách.”

“Bạn?” Trần Nhất Nhiên cười lạnh một tiếng, “Từ khi nào mà em trở thành bạn với cậu ta?”

“Em kết bạn với ai, cũng không cần báo cáo lại cho anh, anh đi coi mắt cũng đâu có nói với em.” Lệ Lâm Lâm nói đến đây, bỗng nhiên nhìn anh từ trên xuống dưới, “Tại sao ngày nào anh cũng ở nhà hết vậy, anh không cần đi hẹn hò hả?”

“Hẹn hò?” Hai chữ này đâm trúng vào dây thần kinh nhạy cảm của tổng giám đốc Trần, “Ý của em là hai người đang hẹn hò?”

“…” Lệ Lâm Lâm giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nói với Lục Duệ Châu, “Chúng ta đi thôi Lục Duệ Châu, khoảng cách thế hệ giữa chúng ta và anh ấy quá xa.”

“Ừ.” Lục Duệ Châu gật đầu với cô, sau đó vòng qua người Trần Nhất Nhiên.

“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc hai giây, vừa định ngăn cô lại thì cửa nhà phía đối diện đã bị mở ra. Một cậu nhóc ló đầu ra ngoài, thấy người đứng ngoài cửa là Lệ Lâm Lâm và Lục Duệ Châu thì vui vẻ nói: “Anh hai, chị Lâm Lâm, hai người cuối cùng cũng về rồi! Hai anh chị có mua món gì ngon không? Cho em xem với.”

“Cả ngày chỉ biết mỗi ăn.” Lục Duệ Châu đưa thùng sữa trong tay cho cậu nhóc, nói với nó: “Tự đem cất đi.”

Lục Vũ Hiên nhìn thùng sữa, vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Sao anh lại mua loại này? Em uống sắp ngán đến tận cổ rồi. Lần sau có thể đổi sang loại khác được không?”

“Vậy thì em tự đi mua.” Lục Duệ Châu thay dép lê, cầm lấy túi đồ ăn vặt trên tay Lệ Lâm Lâm, “Để tôi cầm cho.”

Trần Nhất Nhiên thấy Lệ Lâm Lâm cũng chuẩn bị thay giày để vào nhà, liền bước nhanh về phía trước gọi cô: “Lâm Lâm, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lệ Lâm Lâm quay đầu nhìn anh: “Chuyện gì?”

Trần Nhất Nhiên không trả lời, Lục Duệ Châu nhìn anh, hiểu chuyện bước vào nhà: “Tôi vào nhà cất đồ trước.”

Lục Vũ Hiên nhìn Lục Duệ Châu đi vào phòng khách, sau đó lười biếng dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm.

Trần Nhất Nhiên nhìn nó, rồi nói với Lệ Lâm Lâm: “Ở đây không tiện nói chuyện, em đi cùng anh.”

Lệ Lâm Lâm còn chưa lên tiếng, Lục Vũ Hiên đã kéo tay cô, sau đó bắt đầu làm nũng: “Chị Lâm Lâm, chị đã hứa hôm nay sẽ chỉ em làm bài tập, anh trai em không học giỏi bằng chị, nếu chị không dạy cho em thì em biết đi tìm ai bây giờ.”

Lệ Lâm Lâm vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, nói với Trần Nhất Nhiên: “Nói ở đây đi, em còn phải chỉ Lục Vũ Hiên làm bài tập.”

Trần Nhất Nhiên nhìn sang Lục Vũ Hiên, thằng nhóc đang làm mặt quỷ với anh, vẻ mặt vô cùng khiêu khích.

Trần Nhất Nhiên: “…”

“Anh thấy nó không giống cần người khác phụ đạo.”

“Chú nói sai rồi, có rất nhiều câu hỏi cháu vẫn chưa hiểu.”

Điện thoại của Lệ Lâm Lâm bỗng vang lên, cắt ngang những gì cô định nói. Cô lấy điện thoại ra xem, là đạo diễn Đào Dã gọi đến, chắc là bộ phim có tiến triển mới.

“Em đi nghe điện thoại.” Lệ Lâm Lâm đi lên phía trước mấy bước, quay lưng về phía Trần Nhất Nhiên và Lục Vũ Hiên. Ngay sau khi điện thoại được kết nối, thì giọng nói đầy phấn khích của Đào Dã truyền vào tai cô: “Cô Lệ, trailer của bộ phim sẽ được phát sóng vào tối nay!”

“À, à, trước hết anh hãy bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.”

“Tôi sẽ hít thở thật sâu.” Đào Dã ở bên kia điện thoại, thật sự đã hít một hơi thật sâu, “Tại tôi hơi khẩn trương, cô cũng hiểu mà đúng không?”

“Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Lệ Lâm Lâm bên này đang trò chuyện với Đào Dã, Trần Nhất Nhiên nãy giờ đứng tại chỗ, cùng với Lục Vũ Hiên mắt lớn trừng mắt nhỏ: “Nhóc con, cháu có bài tập đúng không, chú sẽ chỉ cho cháu.”

Lục Vũ Hiên trợn trắng con mắt, rõ ràng là ghét bỏ anh: “Cháu mới không cần chú dạy, cháu chỉ cần chị Lâm Lâm thôi.”

“Ồ.” Trần Nhất Nhiên cười lạnh một tiếng, “Đuôi cáo lộ ra rồi này, mục đích cháu tìm Lâm Lâm, không phải là muốn em ấy giúp cháu làm bài tập.”

“Cháu nhờ chị Lâm Lâm làm gì, thì đâu có liên quan gì đến chú, chú già?”

“…” Cuối cùng anh cũng hiểu được tâm trạng của cậu Trần Túy khi đối diện với anh rồi, “Nhóc con, đừng có ở trước mặt chú giở trò, mấy chiêu này của cháu, chú đã xài qua hết rồi.”

Lục Vũ Hiên liếc mắt nhìn anh, đột nhiên “Hức” một tiếng rồi khóc nấc lên, tốc độ rơi nước mắt chỉ tính bằng giây như thế này, thì đảm bảo ảnh hậu Lư sẽ không có cửa đuổi kịp.

Trần Nhất Nhiên ngẩn người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói của Lệ Lâm Lâm ở phía sau truyền đến: “Lục Vũ Hiên, em bị sao vậy?”

Khi Lệ Lâm Lâm vừa cúp điện thoại, cô liền nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa của Lục Vũ Hiên, cô vội vàng bước lên an ủi: “Sao vậy? Sao em lại khóc?”

Lục Vũ Hiên hít mũi một cách đáng thương, vừa rơi nước mắt vừa tố cáo với Lệ Lâm Lâm: “Chị Lâm Lâm, chú ấy thật hung dữ, chú ấy mắng em. Hu hu ——”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Nhìn thấy Lục Vũ Hiên khóc thảm như vậy, Lệ Lâm Lâm tức giận quay đầu hỏi tội Trần Nhất Nhiên: “Học sinh tiểu học mà anh cũng hung dữ là hung dữ cái gì? Hay anh bị mắc bệnh tổng tài?”

“…” Trần Nhất Nhiên nhíu mày, nhìn thằng nhóc đang khóc ở đằng kia, “Anh không có hung dữ với nó, nó đang đóng kịch với em đấy.”

“Hức, hu hu ——” Lục Vũ Hiên nghe anh nói như vậy, khóc càng thảm thiết hơn, “Chị, chị Lâm Lâm, chị đừng tức giận, tất cả đều là lỗi của em, đều do em không tốt, nên mới khiến chú ấy tức giận. Chị đừng trách chú ấy, hức, hu hu ——”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Khá lắm, anh thật sự chưa từng dùng qua chiêu này.
Bình Luận (0)
Comment