Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Lệ Lâm Lâm trở về phòng, cô mới nhớ lại cuộc gọi vừa rồi của Đào Dã, anh ta nói rằng tối nay trailer sẽ được tung lên mạng. Cô vội vàng mở máy tính lên xem thử, trailer đã lên hot search, chắc là bọn họ đã bỏ tiền ra mua, nhưng điều kỳ lạ hơn chính là bọn họ còn mua thêm một hot search có tên “ Đạo diễn của《Đại Loan Đao》cảm ơn Lệ Lâm Lâm”.

Lệ Lâm Lâm: “…”

Thật sự là tận dụng cô để tuyên truyền cho web-drama mà.

Lệ Lâm Lâm nhấn vào xem, có một cuộc phỏng vấn nhỏ được phát trên nền tảng, đối tượng của cuộc phỏng vấn đương nhiên là đạo diễn Đào Dã. MC đã hỏi một vài câu hỏi nhỏ, nói anh ta hãy giới thiệu sơ lượt về tác phẩm cũng như diễn viên, trong lúc nói về quá trình sáng tác, đạo diễn vô cùng xúc động: “Bộ phim của chúng tôi có cơ hội xuất hiện trước mặt khán giả, toàn bộ đều nhờ vào sự ủng hộ của Lệ lão sư*. Lúc bộ phim này quay được một nửa, bỗng nhiên có nhà đầu tư rút vốn giữa chừng, khiến nguồn vốn của đoàn phim không đủ và không thể tiếp tục quay, nhưng thật may mắn, Lệ lão sư đã hào phóng chi tiền cho chúng tôi, giúp bộ phim của chúng tôi có thể thuận lợi quay tiếp.”

*Vì mình không thấy có từ nào thích hợp hơn “lão sư” nên mình vẫn để từ này nhé ^ ^

Lệ Lâm Lâm nhìn vào phần tóc hói của đạo diễn Đào Dã, cảm thấy một cô gái trẻ như mình không thể nào nhận nổi một câu lão sư của anh ta.

Cô rời khỏi quảng trường*, nhấn vào hot search xem thử. Trang Weibo chính thức của《Đại Loan Đao》đã được tạo từ lâu, nhưng ngày hôm nay mới được nhiều người biết đến. Sau khi lên hai hot search cùng Lệ Lâm Lâm, thì hiện tại Weibo đã thu về hàng trăm nghìn fan hâm mộ, trông rất có triển vọng.

*Quảng trường: Trang hiển thị khi search một từ khóa trên Weibo.

Lệ Lâm Lâm xem thử trailer trên hot search, kết cấu hình ảnh rất tốt, diễn xuất của các diễn viên cũng rất mượt mà, thậm chí ngay cả nhạc phim cũng rất hấp dẫn. Rõ ràng đây không phải là một web-drama làm cho có, Đào Dã quay phim rất đẹp, để quay được những cảnh võ hiệp như vậy thật sự không dễ dàng.

Ngay cả những bộ phim võ hiệp được làm lại từ những siêu phẩm trước đó cũng không thể giúp cho người xem cảm nhận được hơi thở của giang hồ. Bộ phim lần này của Đào Dã là từ nguyên tác, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trailer đã phác họa được hình dáng của một giang hồ hoàn chỉnh, đồng thời cũng giúp cho người xem hiểu rõ được bố cục rắc rối bên trong, quan trọng nhất chính là, khi xem đến cuối cùng rất có tinh thần hào hiệp.

Diễn xuất của một số diễn viên cũng khiến Lệ Lâm Lâm ngạc nhiên, cô đã nghe Đào Dã nói qua, cả hai diễn viên chính đều là sinh viên theo chuyên ngành diễn xuất, trước đó cũng chưa từng đóng phim, nhưng cả hai lại thể hiện rất tốt, diễn xuất rất có cảm giác.

Cư dân mạng cũng đánh giá rất cao trailer này, nhưng hiện nay có nhiều bộ phim không hay như trailer, cho nên hầu hết mọi người đều quyết định sẽ chờ đến khi bộ phim chiếu rạp mới đưa ra nhận xét.

Lệ Lâm Lâm liên tục lên hot search, cho nên cũng thuận tay chia sẽ đoạn trailer, nhưng không ngờ có một tài khoản maketing viết bài luận cho cô ngay trong đêm, nói cô luôn mang đến cho anh ta sự bất ngờ.

Lệ Lâm Lâm: “…”

Mọi người cũng hay làm tôi bất ngờ mà. 

Lệ Lâm Lâm lên hot search nguyên một đêm, sáng ngày hôm sau liền bị Ngô Tuệ kéo đi ghi hình cho chương trình giải trí. Lần này không phải là《Meal in the Woods》, mà là chương trình giải trí về tình yêu mà Ngô Tuệ đã đề cập trước đó.

Chương trình giải trí này có tên《Hãy bắt đầu yêu từ ngày hôm nay》, đã phát sóng được ba mùa, hai mùa đầu tiên danh tiếng rất tốt, giúp không ít nghệ sĩ vô danh nổi tiếng. Trước đó, Lệ Lâm Lâm đã hỏi Ngô Tuệ danh sách các khách mời nam, những người tham gia chương trình giải trí về tình yêu chắc chắn không phải đỉnh lưu*, nhưng nhìn bọn họ trong hình cũng không tệ lắm.

*Đỉnh lưu: Những người có lưu lượng cao vượt bậc, đạt đỉnh trong một khoảng thời gian nhất định.

“Bây giờ cậu là nghệ sĩ hot nhất trong chương trình này.” Ngô Tuệ ngồi trong xe bảo mẫu nói với Lệ Lâm Lâm, “Nên thật ra mình cảm thấy cậu không cần thiết phải ghi hình cho chương trình này đâu.”

Lệ Lâm Lâm liếc mắt nhìn Ngô Tuệ: “Không phải cậu đã nói bọn họ cho nhiều tiền lắm sao?”

“…” Lời này thật sự rất đúng.

“Nhưng mình không nghĩ sẽ bắt đầu ghi hình sớm như vậy.” Lệ Lâm Lâm hỏi Ngô Tuệ, “Nếu cuối cùng không thỏa thuận thành công thì sao?”

“… Nhất định phải thỏa thuận thành công, dù sao cậu cũng đóng phim xong rồi.”

“Vậy thì mình thích người này, người này đẹp trai nhất.” Cô đưa tấm hình cho Ngô Tuệ. Ngô Tuệ liếc mắt nhìn qua, nói: “À, Đỗ Ngôn Uy thật sự rất đẹp trai, cũng là người nổi tiếng nhất trong số những người còn lại. Anh ta tốt nghiệp Học viện Âm nhạc thành phố A, cũng được coi là bạn cùng trường với ba của cậu.”

“Ồ, ra là vậy.”

“Nhưng việc ghép đôi là do tổ chương trình quyết định.” Ngô Tuệ nói, “Cậu chỉ cần làm tốt công việc của một diễn viên là được.”

“…” Lệ Lâm Lâm rút lại bức ảnh, “Chậc, thật nhàm chán.”

Sau khi đến địa điểm ghi hình, Lệ Lâm Lâm đã trang điểm xong, nhân viên công tác mời cô vào một căn phòng nhỏ, nói rằng sẽ tiến hành phỏng vấn trước. Lệ Lâm Lâm ngồi xuống trước ống kính, nhân viên công tác chào hỏi cô vào câu đơn giản, sau đó bắt đầu phỏng vấn: “Tại sao em gái Lâm Lâm lại tham gia chương trình này của chúng tôi?”

Lệ Lâm Lâm nghĩ thầm, bởi vì chương trình cho rất nhiều tiền.

Nhưng tất nhiên, Lệ Lâm Lâm không thể nói như vậy, cô nhìn nhân viên công tác ngồi đối diện, hỏi ngược lại anh ta: “Thật ra em càng tò mò hơn nữa là không hiểu tại sao anh chị lại làm chương trình kiểu này?”

“A… Em cảm thấy chủ đề của chương trình rất kỳ lạ sao?”

“Cũng không phải là kỳ lạ, em chỉ cảm thấy nhân loại đối với chuyện tình yêu của người khác lại nhiệt tình đến mức không tưởng tượng được.” Khi Lệ Lâm Lâm nói những lời này, cô thật sự bày ra vẻ mặt không thể tin được, “Đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình đã không thể thỏa mãn được bọn họ, bây giờ còn thêm một chương trình giải trí về tình yêu, hơn nữa còn làm được đến mùa thứ ba.”

“Ha ha ha ha, được rồi, bây giờ chúng ta sẽ chuyển sang câu hỏi tiếp theo. Em gái Lâm Lâm thích mẫu người con trai như thế nào?”

“À… Tuổi tác tương đương em, là một người đứng đắn.”

“Như thế nào gọi là một người đứng đắn?”

“Em cũng không biết. Anh nghĩ như thế nào?”

“…” Tại sao lại hỏi anh ta! “Có lẽ là một người làm việc nghiêm túc, không thể nào là một chàng trai bần cùng?”

“Chắc là vậy rồi.”

“… Được, sang câu tiếp theo.”

Kết thúc buổi phỏng vấn nhỏ, Lệ Lâm Lâm đeo một chiếc camera lên người, sau đó được nhân viên công tác đưa sang một phòng khác. Cách bài trí căn phòng này rất giống mật thất, nhân viên đưa cô đến đây cũng nói với cô: “Bắt đầu từ bây giờ, em có thể tìm kiếm manh mối trong phòng, nếu tìm đúng em sẽ mở được lối đi bí mật và đi đến những nơi khác.”

Lệ Lâm Lâm hỏi nhân viên công tác: “Đi đến đâu ạ?”

“Nơi ở của khách mời nam. Ba người bọn họ cũng đang ở trong mật thất, em tìm được manh mối nào thì sẽ mở được nơi tương ứng.”

“À…” Lệ Lâm Lâm gật đầu, “Các khách mời nữ còn lại thì sao?”

“Cũng ở trong mật thất.”

“Vậy nếu em mở ra nơi ở của các khách mời nữ, thì anh chị định kết thúc như thế nào?”

“…” Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến một trường hợp như vậy. Nhân viên công tác gãi đầu, cười nói: “Là như thế này, phòng của em chỉ có thể mở được nơi ở có khách mời nam, sẽ không mở được nơi có khách mời nữ.”

“À, được.” Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, lại hỏi tiếp, “Vậy có phải chỉ cần em ngồi im một chỗ, thì sớm muộn gì cũng có khách mời nam đến tìm em?”

“… Trên lý thuyết là như vậy.” Nhưng chẳng lẽ em định ở trong mật thất cắn dưa buôn chuyện hay sao! “Bộ đàm này có thể liên lạc với chúng tôi, nếu như gặp khó khăn, em có thể xin sự trợ giúp.”

“Em hiểu rồi.” Lệ Lâm Lâm cầm lấy bộ đàm, những loại chương trình như thế này, bề ngoài thì giống như khách mời ngẫu nhiên tìm được nhau, nhưng thực chất là được nhân viên của tổ chương trình sắp xếp từ trước, người mà bạn tìm được chắc chắn là người mà chương trình đã ghép đôi cho bạn.

Lệ Lâm Lâm đợi bọn họ đi khỏi rồi mới bắt đầu tìm kiếm trong phòng. Độ khó của căn phòng này cùng lắm chỉ ở mức trung bình, cô tìm được manh mối rất nhanh. Ban đầu, tổ chương trình vốn dĩ muốn cho cô vào vai một học bá, cho nên khi cô là người đầu tiên giải mã được mật thất, điều này hoàn toàn trùng khớp với kịch bản ban đầu.

Sau khi Lệ Lâm Lâm mở ra cánh cửa bí mật*, cô đi dọc hành lang một lúc, thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa khác đang đóng chặt. Trên cửa có mật khẩu, nhưng xung quanh lại không có bất kì manh mối nào, rất có khả năng là phải phối hợp với người bên trong để mở nó ra.

*Mình sẽ để ảnh bên dưới nhé.

Lệ Lâm Lâm gõ vào cánh cửa trước mặt, người bên trong có vẻ hơi giật mình.

“Là ai đang ở bên ngoài?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến, Lệ Lâm Lâm hơi nhướng mày, khá hài lòng với giọng nói này.

Có tiếng bước chân chậm rãi đi đến, giọng nói kia lại vang lên: “Ở đây cũng có cửa nữa ư?”

“Đúng vậy.” Lệ Lâm Lâm ở bên ngoài lên tiếng.

Người bên trong vô cùng kinh ngạc.

Lệ Lâm Lâm đã có thể hình dung ra được hậu kỳ sẽ đem đoạn này edit thành dạng gì.

“Xin chào, tôi là cửa tinh.” Bây giờ Lệ Lâm Lâm mới cảm thấy tham gia chương trình giải trí cảm giác cũng không tệ, sau này cô sẽ không còn là “cá mặn” nữa, cô chính là Queen của chương trình giải trí!

Tiếng cười trầm thấp của chàng trai vang lên: “Không phải có câu sau khi lập quốc thì không thể thành tinh* sao?”

*Sau khi lập quốc thì không thể thành tinh: Là một câu ngôn ngữ mạng, hiểu đại khái là nó thường dùng để khịa hành động của con người khi gọi động vật, sự vật “thành tinh”. Năm 2014 thì trên mạng có lưu truyền về một lệnh cấm kì lạ của Tổng cục phát thanh và truyền hình TQ: Điều 7, sau khi quốc gia thành lập thì động vật không được thành tinh.

Mình đọc trên Baidu thì hiểu như vậy, cũng không biết đúng không nữa QAQ. Mình gửi link cho mọi người đọc thử nha (Nhấn vào đây) -vui-lòng-đọc-tại-trang-chính-chủ-wordpress-Góc nhỏ của Nơ-để-đọc-được-bản-hoàn-chỉnh-nhất-

“Trước khi quốc gia thành lập thì tôi đã tranh thủ thời gian thành tinh.”

Bên trong phòng lại vang lên tiếng cười nhẹ: “Em là khách mời nữ đúng không? Em đã ra khỏi mật thất rồi?”

“Đúng rồi.”

“Em giải nhanh quá vậy?” Chàng trai có hơi kinh ngạc, “Còn chưa tới mười phút.”

“Mật thất này khá đơn giản.”

Chàng trai bật cười: “Tôi không được thông minh lắm.”

“Mật thất này không cần dùng não.”

“…” Chàng trai ho nhẹ một tiếng, “Vậy bây giờ em có thể mở cánh cửa này không?”

“Không thể, manh mối nằm bên phía anh.” Lệ Lâm Lâm nói xong, lại gõ lên cửa hai cái, “Nhưng theo tôi thấy thì cánh cửa này cũng không cứng lắm, hay là anh đứng xa một chút, để tôi đá văng nó đi?”

Nhân viên công tác đang quan sát ở bên ngoài: “???”

“Tổ đạo cụ hết sức nhắc nhở, cấm sử dụng bạo lực để phá bỏ đạo cụ, giải mã theo quy tắc, nếu không đạo diễn Lưu sẽ khóc hết nước mắt.” Chiếc loa trên hành lang bất ngờ phát ra một câu.

“Ha ha ha ha.” Chàng trai bên trong cũng nghe thấy câu này, không nhịn được bật cười, “Tôi thấy chúng ta nên tìm manh mối thì sẽ tốt hơn.”

Anh ta và Lệ Lâm Lâm phối hợp rất ăn ý, dưới sự hợp tác của hai người, Lệ Lâm Lâm nhanh chóng tìm được manh mối, thuận lợi mở khóa được mật khẩu. Sau khi cánh cửa được mở ra, chiếc loa trên hành lang đột nhiên phát ra một bản nhạc nền lãng mạn, ngay cả ánh đèn cũng khác hẳn vừa rồi.

Lệ Lâm Lâm đứng ở cửa, nghiêng nửa người nhìn vào trong phòng, phát hiện chàng trai bên trong cũng đang tò mò nhìn cô.

Mặc dù, ngay từ đầu tổ chương trình đã sắp xếp cho hai khách mời phối hợp với nhau, nhưng cụ thể là với ai thì bọn họ vẫn không nói.

Cánh cửa ngăn cách hai người từ từ mở ra, Lệ Lâm Lâm thấy rất rõ ràng, chàng trai đang đứng bên trong chính là người mà cô yêu thích, Đỗ Ngôn Uy.

Đỗ Ngô Uy cũng thể hiện nét mặt ngạc nhiên, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng trông anh ta rất vui vẻ: “Thật ra vừa rồi nghe giọng của em thì tôi đã đoán được em là ai.”

“A, thật sao?” Lệ Lâm Lâm liếc nhìn anh ta, “Anh tuyệt tối đừng nói với tôi là anh nhìn tôi lớn lên.”

Lệ Lâm Lâm khi mười lăm tuổi đã nổi tiếng trên mạng, từ lúc cô học cấp hai cho đến đại học, thật sự có rất nhiều người theo dõi quá trình trưởng thành của cô.

“Cũng gần như vậy.” Trông Đỗ Ngôn Uy có hơi xấu hổ, nhưng khóe miệng vẫn luôn cong lên.

“Chúc mừng hai bạn đã thành công ra khỏi mật thất, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho hai bạn, xin mời hai bạn chuyển sang phòng bên cạnh.”

Sau khi chiếc loa trong phòng nói xong, cuối hành lang lại mở ra một cách cửa khác. Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy cùng nhau đi vào, căn phòng này rất lớn, ánh đèn cũng sáng hơn nhiều so với mật thất lúc nãy. Quan trọng nhất chính là, giữa phòng có một cái bàn lớn, trên bàn còn đặt một nồi lẩu.

“Quao, tuyệt quá, là lẩu.” Lệ Lâm Lâm cảm thấy chương trình giải trí này cực kỳ tốt, không chỉ có thể công khai ăn lẩu, mà bên cạnh còn có thêm một mỹ nam ngồi ăn chung.
Bình Luận (0)
Comment