Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 53

Ánh mắt Trần Nhất Nhiên rơi trên người Lệ Lâm Lâm, nhịp tim của Lệ Lâm Lâm vô thức lệch một nhịp.

Cô năm lần bảy lượt nói rằng mình muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với Trần Nhất Nhiên, thật ra không phải để nói cho người khác nghe, mà là để nhắc nhở bản thân.

Cô thích Trần Nhất Nhiên nhiều năm như vậy, phần tình cảm này từ lâu đã trở thành dấu vết, vô tình thay đổi con người cô. Cô biết mình vẫn còn thích Trần Nhất Nhiên, nếu như tình cảm có thể nói bỏ là bỏ, vậy thì trên đời sẽ không có nhiều cô gái chàng trai si tình như vậy.

Nhưng cô không thích điều này, cô không thích bản thân lại yên đơn phương Trần Nhất Nhiên, cũng không thích cảm giác bị Trần Nhất Nhiên dễ dàng trêu đùa. Cô luôn nghĩ rằng chỉ cần cô tránh xa Trần Nhất Nhiên, thì vào một ngày nào đó, phần tình cảm này sẽ dần dần nhạt phai, nhưng chẳng biết tại sao, Trần Nhất Nhiên lại kéo nó lên.

Có phải ai rồi cũng sẽ mắc phải những chuyện như thế này? Hèn mọn ư?

Lệ Lâm Lâm không khỏi nghĩ như vậy.

Cô ổn định tâm trí, cười “ha ha” hai tiếng, nói với Trần Nhất Nhiên: “Làm sao em biết được anh vì ai mà muốn đến Triển lãm thú cưng vào cuối tuần chứ? Cũng không phải em hẹn anh. Có phải gần đây tập đoàn của các anh không được khởi sắc? Nên không có chuyện gì làm.”

“…” Trần Nhất Nhiên biết cô có tâm trạng, nhưng không ngờ cảm xúc của cô lại vững vàng như vậy, “Lâm Lâm, anh biết những chuyện trước đây anh làm là không đúng, lúc đó anh không hiểu —— Tuy rằng bây giờ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng anh đã cố gắng nhìn nhận lại trái tim mình, cho nên anh mong em sẽ cho anh thêm một cơ hội.”

Nghe anh nói xong, vẻ mặt Lệ Lâm Lâm như gặp phải ma: “Anh thật sự là Trần Nhất Nhiên? Chẳng lẽ anh bị vật gì lạ ám vào người rồi?”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Vậy nên trong suy nghĩ của Lâm Lâm, anh chỉ là một trí tuệ nhân tạo không có cảm xúc?

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng lại đi đến nơi có nhiều chó thương nghiệp, ở đây có đủ loại giống phổ biến, bọn chúng không giống thú cưng của minh tinh chỉ có thể chụp hình, những con chó thương nghiệp ở đây đều có thể tuỳ tiện sờ mó, bọn nó khá ngoan ngoãn và nghe lời.

Lệ Lâm Lâm lập tức trở nên phấn khích, chạy chậm đến chỗ đó. Bên trong có rất nhiều khách, tất cả mọi người đều đang vui vẻ sờ chó, Lệ Lâm Lâm nhìn một vòng, phát hiện một con Shiba Inu trông rất giống Lệ Lệ, cô nhanh chóng đi tới.

Trên cổ nó có đeo một tấm thẻ, bên trên có ghi giống chó và tên của nó. Lệ Lâm Lâm nhìn một chút, kêu tên nó: “Đại Sài Sài.”

“Gâu.” Đại Sài Sài đáp lại cô bằng một tiếng sủa.

Lệ Lâm Lâm véo véo mặt nó, không nhịn được bật cười: “Ai lấy cho mày cái tên này, thật không có tâm ha ha ha ha.”

Shiba Inu (柴犬 – Hán Việt: Sài khuyển): Lấy chữ “Sài” trong “Sài khuyển” để đặt tên.

Trần Nhất Nhiên đi tới, đứng sau lưng cô, nhìn con Đại Sài Sài đang bị cô véo mặt cũng không phản kháng: “Trông nó rất giống Lệ Lệ.”

Lệ Lâm Lâm nói: “Trong mắt anh, con Shiba Inu nào mà không giống nhau.”

Lệ Lâm Lâm trả lại những lời mà Trần Nhất Nhiên vừa nói lúc nãy với cô.

Trần Nhất Nhiên trầm mặc một chút, sau đó cũng ngồi xổm xuống sờ Đại Sài Sài: “Em thật sự không nghĩ tới việc sẽ nuôi thêm một con chó sao?”

Có thể thấy được Lệ Lâm Lâm vô cùng thích chó, hơn nữa bọn chúng cũng rất thích cô.

Lệ Lâm Lâm chơi đùa với Đại Sài Sài, nói với Trần Nhất Nhiên: “Như thế này không phải rất tốt hay sao? Không có thời gian thì lên mạng nuôi chó online, còn có thời gian thì ra ngoài dạo chơi ở quán cafe chó mèo, chọn điều tốt nhất để phục vụ chính mình, như thế sẽ sảng khoái hơn.”

Trần Nhất Nhiên không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, hỏi cô một câu: “Em muốn chụp ảnh không?”

Lệ Lâm Lâm: “Quay video đi! Lát nữa em sẽ gửi cho ba em xem.”

Lệ Lệ chính là con chó mà ba cô nuôi, sau khi Lệ Lệ mất, ba cô không dám nuôi thêm một con nào nữa, cho nên bây giờ cô sẽ gửi video này cho ông ấy.

Trần Nhất Nhiên dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, cười khẽ một tiếng, hai cha con nhà này tại sao lại thích làm khó nhau như vậy.

Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng anh vẫn làm theo lời của Lệ Lâm Lâm, quay video cho cô và Đại Sài Sài. Sau khi quay xong, Lệ Lâm Lâm đã kêu anh gửi video cho mình, sau đó gửi ngay cho người ba thân yêu của cô.

Người đang xem video – Lệ Thâm: “…”

Tại sao lại muốn tổn thương ông ấy?

Sau khi gửi xong video, Lệ Lâm Lâm nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ đã là giữa trưa, khó trách bụng cô lại đói như thế. Trong trung tâm triển lãm có bố trí khu vực ăn uống, gần cửa ra vào cũng có mở một số nhà hàng, nhưng Lệ Lâm Lâm không dám ăn ở đây, cô sợ bị nhận ra nên đành phải rời đi trước.

Nhưng không ngờ, Trần Nhất Nhiên vẫn đi theo sau cô, giống như một cái đuôi nhỏ, cô đi đến đâu, anh cũng sẽ theo đến đó.

Lệ Lâm Lâm rốt cuộc không nhịn được, đứng lại rồi quay đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Trần, anh đi theo em làm gì? Anh không có chuyện phải làm sao!”

Cô thật sự nghi ngờ tập đoàn Hoa Sang đã phá sản!

Trần Nhất Nhiên nói: “Anh không đi theo em, chỉ là trùng hợp tiện đường.”

Lệ Lâm Lâm cười một tiếng, hỏi anh: “Vậy tiếp theo anh định đi đâu?”

Trần Nhất Nhiên lại nói: “Em đi đến đâu, anh theo đến đấy.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

“Chắc em đói rồi đúng không?” Trần Nhất Nhiên chủ động lên tiếng, “Muốn đi ăn không? Anh biết gần đây có một cửa tiệm bán đồ ăn Nhật rất ngon.”

“Em không đói!” Lệ Lâm Lâm hung ác trả lời, nhưng vừa dứt lời thì bụng liền kêu “Ục” một tiếng.

Lệ Lâm Lâm: “…”
Bình Luận (0)
Comment