Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 69

Sau khi tiến vào trường học, không còn paparazzi theo dõi, nhưng lúc Lệ Lâm Lâm bước vào phòng thi, các bạn trong lớp đều nhìn cô. Giám thị bên trên nhắc nhở một câu, mọi người lại ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, chờ đến giờ thi.

Trong khoảng thời gian Lệ Lâm Lâm làm bài thi, phóng viên đã lấy tấm ảnh vừa mới chụp được bắt đầu viết tiểu luận.

Những năm gần đây, động thái của Trần Nhất Nhiên ở thành phố A rất lớn, nhưng bên cạnh anh lại không có bóng dáng của phụ nữ, người duy nhất bị đồn thổi chính là ảnh hậu Lư, nhưng chưa được vài ngày đã bị đè xuống. Lệ Lâm Lâm là người đầu tiên anh công khai theo đuổi, đồng thời cũng là nữ diễn viên nổi đình nổi đám hiện nay, truyền thông như hít phải cần, chỉ dựa vào hai người họ mà đã hoàn thành luôn KPI* cả năm.

*KPI: chính là mục tiêu công việc mà tổ chức, phòng ban, tổ nhóm hay cá nhân cần đạt được để đáp ứng yêu cầu chung. KPI cho thấy được hiệu quả hoạt động về kinh doanh của một doanh nghiệp, tổ chức cũng như để đánh giá xem người thực thi công việc đó có đạt được mục tiêu hay không.

Kết thúc môn thi buổi sáng, Lệ Lâm Lâm đeo khẩu trang và đội nón rời khỏi lớp học. Vệ sĩ và tài xế đã đợi sẵn bên ngoài, Lệ Lâm Lâm được vệ sĩ hộ tống lên xe.

Sau khi lên xe, Lệ Lâm Lâm tháo khẩu trang xuống, dựa lưng vào ghế lướt Weibo. Đỉnh thật, phóng viên thật sự rất có năng suất, chỉ mới một lúc mà đã viết cho cô được mấy bài luận, còn nói cái gì mà tổng giám đốc Trần bảo vệ cô vợ nhỏ hết mực, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.

Lệ Lâm Lâm: “…”

Rốt cuộc đất nước chúng ta có bao nhiêu tổ hợp tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ vậy hả?

“Cô Lệ, trưa nay tổng giám đốc Trần đã đặt phòng ở Thiên Hạ Cư cho cô.” Người lái xe ở hàng ghế đầu báo cáo với cô một tiếng. Lúc này, Lệ Lâm Lâm mới nhớ đến vấn đề ăn trưa.

Bởi vì buổi chiều vẫn phải thi, đa số học sinh đều ăn ở căng tin hoặc ở cổng trường, bây giờ cô chắc chắn không tiện xuất hiện, nhưng về nhà thì quá xa, nên Trần Nhất Nhiên đã đặt phòng ở Thiên Hạ Cư cho cô, để cô ăn trưa ở đó.

“Tôi biết rồi.” Nếu biết sớm thì đã gửi tin nhắn cho Ngô Tuệ, kêu cậu ấy đi cùng. Hai người bọn họ không thi cùng phòng, lúc cô đi ra cũng không gặp được Ngô Tuệ.

Buổi trưa, Trần Nhất Nhiên vẫn ở công ty làm việc, anh không đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, nhưng đã gọi điện cho Lệ Lâm Lâm để hỏi cô thi như thế nào.

Lệ Lâm Lâm không nói nên lời, ba cô còn không hỏi cô thi như thế nào.

Kỳ thi cuối kỳ kéo dài trong năm ngày, Lệ Lâm Lâm vừa thi xong tất cả các môn. Mặc dù không đến trường thường xuyên, nhưng sau thi xong Lệ Lâm Lâm vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, cô sẽ là sinh viên năm cuối đại học, bạn bè cùng lớp cũng đã bắt đầu tìm kiếm cho mình một con đường sau này.

Lệ Lâm Lâm nghĩ rằng trong khoảng thời gian này cô đã nhận không ít các chương trình giải trí, bây giờ cũng nên lên kế hoạch cho sự nghiệp diễn xuất của mình. Cô vừa mới bày tỏ suy nghĩ này với Ngô Tuệ, Ngô Tuệ liền ném một số kịch bản cho cô xem.

“…” Lệ Lâm Lâm liếc nhìn kịch bản trong tay, bỗng nhận được tin nhắn từ Trần Hi.

“Lâm Lâm, mình đã thi xong, chúng ta ra ngoài ca hát ăn mừng đi!”

Mí mắt Lệ Lâm Lâm khẽ giật một cái: “Cậu còn dám đi ca hát?”

[Hi Hi]: Tại sao không dám! Bây giờ mình cũng đã thi xong, ba mình không thể quản mình!

[Lâm Lâm]: Cậu có tin chân trước cậu vừa bước vào, chân sau Trần Nhất Nhiên đã biết!

[Hi Hi]: … Không phải anh ấy rất bận rộn sao!

Đây thật sự là lần đầu tiên Trần Hi cảm thấy Trần Nhất Nhiên rảnh rỗi đến đáng sợ.

[Hi Hi]: Hay là chúng ta đổi sang nơi khác?

Trần Hi vừa gửi tin nhắn này cho Lệ Lâm Lâm, thì lập tức nhận được điện thoại Trần Nhất Nhiên, nói buổi tối sẽ mời bọn họ đi ăn.

Trần Hi lại một lần nữa nghi ngờ Trần Nhất Nhiên đã gắn máy nghe lén trên điện thoại cô ấy.

[Hi Hi]: Được rồi, không ca hát nữa, anh mình nói sẽ mời chúng ta ăn tối. Gọi thêm cả Ngô Tuệ.

Lệ Lâm Lâm có hơi kinh ngạc, cô ngước mắt lên nhìn Ngô Huệ đang ngồi trước máy tính xử lý email.

Trước đây Trần Nhất Nhiên mời ăn cơm, cũng sẽ không lên tiếng nói mời Ngô Tuệ đi cùng, Ngô Tuệ lại càng không tự mình đến gần, dù sao thì cậu ấy tránh Trần Nhất Nhiên còn hơn tránh tà. Nhưng tại sao lần này lại muốn gọi thêm Ngô Tuệ?

[Lâm Lâm]: Anh ấy tìm Ngô Tuệ nhi có chuyện gì sao? Gần đây cậu ấy đâu có làm sai cái gì?

[Hi Hi]: Chẳng lẽ anh ấy thấy kỳ thi đã kết thúc, nên muốn thanh toán chuyện lần trước Ngô Tuệ đã bí mật nói với chú Lệ?

Lệ Lâm Lâm: “…”

Chắc không phải đâu.

Lệ Lâm Lâm đặt điện thoại xuống, thân thiết kêu Ngô Tuệ một tiếng: “Ngô Tuệ nhi.”

Ngón tay đang gõ bàn phím của Ngô Tuệ run lên một cái, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Có chuyện gì thì cứ nói, cậu gọi mình như vậy làm mình rất sợ hãi.”

Lệ Lâm Lâm vẫn y như cũ, mỉm cười một cách trìu mến: “Bây giờ không phải đã thi xong rồi sao, Trần Nhất Nhiên nói sẽ mời chúng ta ăn cơm.”

“Ồ.” Ngô Tuệ tự động loại bỏ chính mình ra khỏi cụm từ “chúng ta”, “Nếu sau này cậu vẫn muốn đóng phim thì nhất định phải chú ý kiểm soát vóc dáng. Cho dù tổng giám đốc Trần mời cơm, cậu cũng phải khống chế cơn thèm ăn và lượng calo!”

“…” Lệ Lâm Lâm trầm mặc một chút, nói với cô ấy, “Nếu không thì cậu đích thân giám sát mình đi, tổng giám đốc Trần đã đặc biệt dặn dò, nói muốn cậu đi cùng.”

Ngô Tuệ bị sốc toàn tập.

“Tại sao? Tại sao tổng giám đốc Trần muốn gặp mình?” Ngô Tuệ đột nhiên nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Trần Nhất Nhiên chi phối vào ngày hôm đó, “Chẳng lẽ tổng giám đốc Trần muốn sa thải mình thêm lần nữa? Bữa ăn tối cuối cùng?”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Ngô Tuệ nhi thật biết tưởng tượng.

“Mình cảm thấy nếu anh ấy thật sự muốn sa thải cậu thì đã trực tiếp sa thải từ lâu, chứ không vì cậu mà chuẩn bị bữa ăn tối cuối cùng.”

Ngô Tuệ: “…”

Mặc dù tàn nhẫn và vô tình, nhưng rất có lý.

Ngô Tuệ đột nhiên che bụng, sắc mặt đau khổ: “A, bụng mình đau quá, cậu giúp mình nói với tổng giám đốc Trần một tiếng, tối này mình không đi được.”

Lệ Lâm Lâm đáp: “Cậu định làm người phụ nữ đầu tiên từ chối tổng giám đốc Trần, sau đó thu hút sự chú ý của anh ấy? Âm mưu này của Ngô Tuệ nhi mình hiểu mà.”

Ngô Tuệ: “…”

Đột nhiên, bụng của Ngô Tuệ không còn đau nữa: “Đi thì đi, chỉ là ăn một bữa cơm, anh ta còn có thể hạ độc mình sao? Hừ!”

Lệ Lâm Lâm vỗ tay tán thưởng Ngô Tuệ: “Giữ nguyên khí thế này! Buổi tối gặp mặt cũng không cần sợ!”

Ngô Tuệ: “…”

Cô ấy đã có chút sợ.

Vì muốn để lại ấn tượng tốt và chuyên nghiệp trong mắt tổng giám đốc Trần, trước khi xuất phát, Ngô Tuệ đã đặc biệt chọn một chiếc áo sơ mi trắng kiểu công sở kết hợp với quần ống rộng, mái tóc cũng được búi gọn gàng, thậm chí Ngô Tuệ còn tìm thêm cho mình một cặp kính không độ.

“Thế nào? Có phải rất có cảm giác!” Ngô Huệ đẩy gọng kính màu vàng trên mặt, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.

Lệ Lâm Lâm nhìn Ngô Tuệ, giật giật khóe miệng: “Ý cậu là văn phòng cám dỗ gì đó sao?”

“… Mình ăn mặc nghiêm túc như vậy, mà cậu vẫn có thể liên tưởng đến những thứ này, bình thường đã coi bao nhiêu thứ đồi trụy rồi hả!”

“… Xin lỗi mà.”

“Không cần xin lỗi! Nôn link ra đây!”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Lệ Lâm Lâm không ăn mặc cầu kỳ như Ngô Tuê, cô lấy chiếc váy chấm bi mà Trần Hi đã may cho cô lúc trước, rồi cài thêm hai chiếc kẹp tóc lên đầu, sau đó mang khẩu trang và đội nón ra khỏi nhà.

Đúng rồi, gần đầy cô đã sử dụng thuốc mọc tóc mà trợ lý Ngô đề cử, những vùng bị hói thật sự đã mọc ra nhiều tóc con.

Cuối cùng, Lệ Lâm Lâm cũng có lại nhiệt huyết với cuộc sống này.

Lần này, Trần Nhất Nhiên không hẹn ở Thiên Hạ Cư, mà là một nhà hàng tư nhân chỉ dành cho hội viên trong khu vực thành phố. Ngô Tuệ đi bên cạnh Lệ Lâm Lâm, càng đến gần phòng đặt trước của Trần Nhất Nhiên thì càng muốn bỏ cuộc giữa chừng.

“Lâm Lâm, mình lại cảm thấy đau bụng nữa rồi.” Ngô Tuệ nắm lấy tay Lệ Lâm Lâm, ngồi xổm tại chỗ không chịu đi.

“…” Lệ Lâm Lâm kéo Ngô Tuệ đứng dậy, nói hết sức nghĩa khí, “Cậu yên tâm, nếu như lát nữa anh ấy thật sự muốn sa thải cậu, mình nhất định sẽ bảo vệ cậu!”

“Cậu có thể bảo vệ mình sao?”

“Nếu mình không gánh nổi cậu thì cậu đã sớm bị anh ấy đuổi đi!”

Ngô Tuệ: “…”

Được, cô ấy tin.

Dù sao bây giờ cô ấy cũng là sinh viên năm cuối, cô ấy không muốn bản thân chưa tốt nghiệp mà đã bị thất nghiệp.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến trước cửa phòng rồi dừng lại, có tiếng trò chuyện vang lên từ trong phòng, nhưng nghe không giống giọng của Trần Hi.

Lệ Lâm Lâm có hơi nghi hoặc, sau khi cửa phòng được đẩy ra, cô phát hiện Trần Nhất Nhiên đang ngồi cùng một người phụ nữ xinh đẹp.

“Tình huống gì đây?” Ngô Tuệ thấp giọng hỏi Lệ Lâm Lâm.

Không phải tổng giám đốc Trần vừa mới tuyên bố đang theo đuổi Lệ Lâm Lâm sao? Tại sao chớp mắt lại ngồi cùng với mỹ nữ khác?

Cô ấy đã nói rồi mà, trong thế giới tư bản không có tình yêu!

Thấy hai người đến, Trần Nhất Nhiên lập tức đứng dậy, giới thiệu với người phụ nữ bên cạnh: “Đây là Lâm Lâm và người đại diện của em ấy, Ngô Tuệ.”

Người phụ nữ cũng đứng lên, khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười rất có khí chất: “Xin chào, tôi là Mộc Thành Chu.”

Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ ngạc nhiên đến nỗi mồm chữ O mắt chữ A.

Mộc Thành Chu, một tác giả nổi tiếng cùng lứa với Hạnh Tâm trong làng văn học, các tác phẩm của bà ấy đã được dịch thành nhiều thứ tiếng và được bán ra nước ngoài, bà ấy cũng có một lượng lớn độc giả trên khắp thế giới. Tiểu thuyết của Mộc Thành Chu cũng nhiều lần được chuyển thể thành các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Nhân vật nữ vương tham vọng của Lư Tư Vũ là từ tác phẩm “Búp bê hoa” của Mộc Thành Chu.

Trần Nhất Nhiên nhìn thấy Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ đều đơ người tại chỗ thì không khỏi bật cười, giải thích với Mộc Thành Chu, “Hai em ấy đều thích tác phẩm của cô, đột nhiên nhìn thấy người thật nên có hơi kinh ngạc.”

Mộc Thành Chu mỉm cười, Trần Nhất Nhiên quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm: “Lâm Lâm, qua đây chào hỏi.”

Lệ Lâm Lâm như tỉnh mộng, hồi hộp bước lên phía trước, nhìn Mộc Thành Chu rồi nói: “Xin chào cô Mộc Thành Chu! Em là Lâm Lâm, em rất thích tiểu thuyết của cô!”

Mộc Thành Chu nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, tính đến nay đã hơn mười mấy năm, nhưng bà ấy rất kín tiếng và hiếm khi xuất hiện trước giới truyền thông —— Mặc dù chồng bà ấy là siêu sao quốc tế Tề Vọng.

“Nhìn cô ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh! Vừa rồi suýt chút nữa em không nhận ra cô!” Có lẽ bình thường nghe quá nhiều lời nịnh hót từ fan hâm mộ và giới truyền thông, nên Lệ Lâm Lâm bị ảnh hưởng không ít, lúc này tự mình khen ngợi người khác, có thể nói là hạ bút thành văn.

Mộc Thành Chu cười nói: “Em cũng đẹp hơn trên TV rất nhiều, tôi cũng là khán giả trung thành của em.”

Một câu nói của bà ấy trực tiếp khiến Lệ Lâm Lâm ngại ngùng, vẫn là Trần Nhất kêu cô và Ngô Tuệ ngồi xuống. Lệ Lâm Lâm nhìn anh, vẻ mặt không hài lòng: “Nếu anh sớm nói cho em biết hôm nay cô Mộc cũng tới, thì em đã mang hết tất cả tiểu thuyết ở nhà đến đây nhờ cô ấy ký tên cho em.”

“Sau này còn cơ hội.” Trần Nhất Nhiên mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu cô, nhìn cô rồi nói, “Hôm nay anh mời cô Mộc đến đây, là để thảo luận những vấn đề liên quan về bộ phim chuyển thể mới của cô ấy.”

Lệ Lâm Lâm sửng sốt một chút: “Anh muốn chuyển thể sách của cô Mộc?”

“Không phải anh, mà là Thịnh Đằng.” Mặc dù Thịnh Đằng là một công ty giải trí, nhưng cũng làm về điện ảnh và truyền hình. Trước đó bọn họ đã giành được bản quyền sách mới của Mộc Thành Chu, nhưng gần đây mới chính thức bắt đầu chuẩn bị.

“Vậy anh gọi em đến…”

“Chủ yếu là để cô Mộc gặp mặt em một chút, xem cô ấy có nhìn trúng em cho nhân vật nữ chính hay không.”

Trái tim Lệ Lâm Lâm đập thình thịnh, cô biết rằng bản thân có điểm xuất phát cao hơn người khác trong ngành giải trí, tài nguyên cũng luôn rất tốt. Lúc trước vì không muốn chấp nhận số mệnh, nên cô đã cố ý đưa nhân vật Âu Gia Tự vào đường chết, nhưng cuối cùng vẫn đi ngược lại dự tính ban đầu, nổi tiếng khắp nơi. Cô thật sự không ngờ lần thứ hai đóng phim, lại có thể diễn cho tiểu thuyết của Mộc Thành Chu.

Ai ai cũng biết, tiểu thuyết của Mộc Thành Chu được ca ngợi là cái nôi của các ảnh đế, ảnh hậu trong làng điện ảnh!

“Là, là《Búp bê hoa 5》sao?” Lệ Lâm Lâm lắp bắp. Bốn năm trước,《Búp bê hoa 4》đã giúp Lư Tư Vũ cầm giải ảnh hậu. mấy năm nay độc giả luôn thúc giục Mộc Thành Châu viết tiếp series này, cuối cùng《Búp bê hoa 5》cũng đã được phát hành vào tháng tư năm ngoái.

Lúc mới phát hành, Lệ Lâm Lâm đã lên web đặt mua cuốn sách này, nhưng không giành được bản có chữ ký, thật không ngờ, bây giờ cô lại có cơ hội đóng vai nữ chính cho cuốn sách ấy?!
Bình Luận (0)
Comment