Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 71

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lệ Lâm Lâm ngủ được một tiếng thì tỉnh dậy. Bởi vì trước đây cô cũng ngủ trong căn phòng này một thời gian, nên lúc đầu không phát hiện ra điều gì bất ổn.

Cho đến khi nhìn thấy đồ đạc trong phòng được bày biện khác xa so với ban đầu, cô mới ý thức được đây là phòng của Trần Nhất Nhiên.

“…” Cho nên, cô vừa mới ngủ quên ở nhà của Trần Nhất Nhiên?

Nghĩ đến đây, Lệ Lâm Lâm đột nhiên nghiêng đầu liếc sang bên cạnh.

Chỗ nằm bên cạnh trống không, không có dấu vết của người ngủ lại, cũng may là Trần Nhất Nhiên không mất lý trí.

Quần áo trên người vẫn còn nguyên, chỉ có đôi giày được cởi bỏ, cô đưa tay sờ lên mặt mình, cảm thấy lớp trang điểm cũng đã được tẩy sạch.

Lệ Lâm Lâm vươn tay bật đèn ngay đầu giường rồi ngồi dậy. Cô nhớ rõ trợ lý Ngô đã từng tiết lộ với cô rằng Trần Nhất Nhiên là người có bệnh thích sạch sẽ, nhưng bây giờ anh lại để cô nằm trên giường của mình, hơn nữa quần áo cũng chưa kịp thay, vậy có phải ngày mai anh sẽ đổi toàn bộ ga giường không?

Lệ Lâm Lâm bĩu môi, mang dép đi vào phòng tắm. Trước đó ngủ quên nên không có cảm giác gì, bây giờ tỉnh dậy mới thấy cảm giác không rửa mặt với thay đồ thật sự rất khó chịu, không hiểu tại sao lúc nãy lại có thể ngủ quên trong bộ dạng này.

Lệ Lâm Lâm tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn tủ phòng tắm của Trần Nhất Nhiên, tìm thấy được một đầu bàn chảy đánh răng điện mới, cô rút đầu bàn chải đánh răng của Trần Nhất Nhiên, sau đó thay nó bằng đầu bàn chảy vừa mới tìm được.

Cô thực sự không tìm thấy chiếc cốc nào khác, nên chỉ có thể sử dụng cốc của anh.

Sau khi đánh răng xong, cô lại rửa mặt bằng sữa rửa mặt của Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm đi tới trước tủ quần áo, nghĩ bụng muốn đổi sang một bộ đồ khác thoải mái hơn.

Cô nhớ trước khi chuyển đi, cô vẫn để lại một ít quần áo ở đây, vẫn chưa kịp lấy về. Cô đã từng xuống đây một lần, cố gắng bí mật thu dọn đồ đạc của mình đi, nhưng nào ngờ trùng hợp đụng phải Trần Nhất Nhiên mới chuyển đến, sau đó chuyện này cũng đi vào quên lãng.

Vì vậy, nếu như Trần Nhất Nhiên không vứt những thứ cô đã để lại, thì cô vẫn còn quần áo ở chỗ này.

Lệ Lâm Lâm đưa tay mở tủ quần áo, thật sự cô đã tìm được. Trần Nhất Nhiên đã chia cho cô một khu vực nhỏ, bên trong đều là quần áo mà cô bỏ lại, nhưng phía trên cùng… rõ ràng là đồ lót của cô.

Màu hồng phấn.  

Lệ Lâm Lâm: “…”

Khuôn mặt của Lệ Lâm Lâm lập tức đỏ bừng, cô cầm lấy đồ lót của mình đi tìm Trần Nhất Nhiên tính sổ.

Trần Nhất Nhiên không ở trong hai phòng ngủ còn lại, nhìn thấy ánh sáng chiếu qua khe cửa từ phòng đọc sách, Lệ Lâm Lâm hung hăng bước đến, xoay nắm cửa.

Trần Nhất Nhiên không khóa cửa, cô vặn nhẹ một cái là có thể mở ra. Trong phòng đọc sách của Trần Nhất Nhiên chỉ có chiếc đèn trên bàn được bật sáng, anh đang ngồi trước màn hình máy tính, nghe thấy có người đi vào, Trần Nhất Nhiên vô thức ngước mắt nhìn về phía cửa.

Trong tay Lệ Lâm Lâm đang cầm đồ lót của mình, còn chưa đi tới bàn làm việc, cô đã bắt đầu chất vấn Trần Nhất Nhiên: “Sao anh lại dám cất giữ đồ lót của em! Anh là biến thái phải không!”

Phòng đọc sách nhất thời rơi yên tĩnh, Trần Nhất Nhiên nói nhỏ vài câu tiếng Anh vào micro của tai nghe, Lệ Lâm Lâm bên này không nghe rõ.

Cô nhíu mày, nhìn Trần Nhất Nhiên phía đối diện: “Anh đang call video với người khác? Đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ là đang tán tỉnh người đẹp nào à?”

Trần Nhất Nhiên gỡ tai nghe xuống, cười như không cười nhìn cô: “Anh đang mở cuộc họp video với một số giám đốc điều hành ở nước ngoài.”

Lệ Lâm Lâm sửng sốt một chút, sắc mặt không được tự nhiên: “Vậy vừa rồi bọn họ không nghe em nói gì chứ? Không đúng, vừa rồi em nói tiếng Trung, làm sao bọn họ hiểu được?”

Trần Nhất Nhiên im lặng một lúc, gật đầu nói: “Ừ.”

Lệ Lâm Lâm tự động bỏ qua chuyện này, nhìn anh rồi nói: “Nếu anh đang họp thì thôi, một lát nữa em sẽ tìm anh sau.”

Trần Nhất Nhiên cười khẽ: “Không cần, anh đã bảo bọn họ nghỉ ngơi mười phút, em có chuyện gì thì nói đi, nói xong thì đi ngủ sớm một chút.”

Lệ Lâm Lâm mím mím khóe môi, hỏi anh: “Đồ lót của em…”

“Là em làm rơi ở đây, anh giúp em xếp nó vào trong tủ.” Khi nói câu này, sắc mặt Trần Nhất Nhiên vô cùng bình thản, không hề nhìn ra được anh đã bối rối như thế nào khi nhìn thấy nó lần đầu tiên.

Anh biểu hiện thẳng thắn đến mức khiến Lệ Lâm Lâm cảm thấy cô đang làm quá mọi chuyện lên: “Anh chạm vào nó rồi đúng không?”

Trần Nhất Nhiên cảm thấy câu hỏi này thật vi diệu: “Nếu anh không chạm vào, vậy làm sao giúp em xếp nó?”

“Ai cần anh sắp xếp giúp em, đồ của em vốn dĩ nằm ở trong tủ, anh cứ để yên ở đó, sau đó nhắn tin cho em đến lấy là được.”

Trần Nhất Nhiên nói: “Nhưng lúc đó em căn bản không để ý đến anh, sau này mối quan hệ của chúng ta dịu đi một chút, anh cũng quên mất chuyện này.”

“…” Lệ Lâm Lâm im lặng một hồi, ánh mắt sắt bén đánh giá anh, “Anh còn làm gì đồ lót của em?”

Trần Nhất Nhiên bất lực cong môi: “Anh có thể làm gì đây? Chẳng lẽ em thật sự cho rằng anh là một kẻ biến thái?”

Lệ Lâm Lâm nhìn anh thêm vài lần, khí thế trên người cũng thu lại bớt: “Được thôi, tạm thời em sẽ tin vào lý do này của anh.”

Cô không tiếp tục ở lại phòng đọc sách của Trần Nhất Nhiên, cầm đồ của mình đi về phòng. Sau khi cô rời đi, Trần Nhất Nhiên mới bắt đầu cuộc họp video.

Lệ Lâm Lâm không biết đêm hôm qua Trần Nhất Nhiên làm việc đến mấy giờ, dù sao cô cũng ngủ rất say, mãi đến khi mặt trời xuất hiện mới tỉnh dậy.

Cô vuốt lại tóc của mình, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, đã gần mười giờ.

Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, Lệ Lâm Lâm mặc lại chiếc váy của ngày hôm qua, sau đó đi ra phòng khách. Cô vừa mở cửa, Tiểu Sài Sài đã hào hứng chạy đến nhảy nhót xung quanh cô. Lệ Lâm Lâm cúi người đùa giỡn với nó một hồi, sau đó mới nhìn về phía phòng bếp.

Trong phòng khách có một mùi thơm thoang thoảng, cô đoán là Trần Nhất Nhiên đang nấu ăn trong bếp. Lệ Lâm Lâm đi vào nhìn thử, quả nhiên bắt gặp Trần Nhất Nhiên đang bận rộn làm cơm.

Lệ Lâm Lâm dựa vào thành cửa, nhìn anh một lúc: “Tối hôm qua anh ngủ lúc mấy giờ?”

Trần Nhất Nhiên vừa đánh trứng vừa trả lời cô: “Hơn hai giờ, chưa đến ba giờ.”

“Vậy sáng hôm nay anh dậy lúc mấy giờ?”

“Tám giờ.”

“Thế nên mỗi ngày anh chỉ ngủ năm tiếng?”

Trần Nhất Nhiên ngước mắt nhìn cô một chút: “Trọng điểm của giấc ngủ chính là chất lượng, một giấc ngủ năm tiếng chất lượng cao sẽ hữu ích hơn một giấc ngủ mười giờ chất lượng thấp.”

*Có ai đọc câu này mà không hiểu hong á? Tách ra từng cụm sẽ dễ hiểu hơn nha “một giấc ngủ năm tiếng chất lượng cao” sẽ hữu ích hơn “một giấc ngủ mười giờ chất lượng thấp”.

“Ồ.” Lệ Lâm Lâm chậm rãi gật đầu, “Cho nên anh làm việc trước khi đi ngủ là để nâng cao chất lượng giấc ngủ?”

“…” Cũng không nhất thiết phải như vậy, “Đi rửa tay đi, bây giờ có thể ăn cơm.”

“Ò.” Lệ Lâm Lâm lên tiếng, ôm chó đi ra ngoài.

Sau khi cô trở lại, Trần Nhất Nhiên đã dọn bữa sáng lên bàn, có trứng rán, trái cây, salat, còn có sữa và thịt xông khói.

“Làm rất phong phú đó chứ.” Lệ Lâm Lâm kéo ghế ngồi xuống đối diện Trần Nhất Nhiên, Tiểu Sài Sài đến gần anh, cũng muốn ăn ké.

Trần Nhất Nhiên cúi người nhìn nó một chút, nhưng vẫn không cho nó ăn: “Buổi sáng mới cho mày ăn, nhanh như thế đã đói bụng?”

“Gâu!”

“Làm nũng cũng vô dụng, những thứ này không dành cho mày.”

Trong lúc một người một chó nói chuyện với nhau, Lệ Lâm Lâm đã xiên một miếng thịt xong khói bỏ vào miệng: “Tay nghề của anh thật sự không tệ, giống như ngày càng tiến bộ.”

Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Nếu em thích, sau này anh sẽ tiếp tục nấu cho em.”

Lệ Lâm Lâm bĩu môi, tiếp tục ăn bữa sáng của mình: “Bớt nói lời hay đi anh giai, anh bận rộn công việc như vậy, nào có nhiều thời gian nấu cho em.”

Trần Nhất Nhiên nói: “Quả thực anh không thể nấu từng bữa cho em, nhưng anh có thể đảm bảo, nếu anh có thời gian thì anh nhất định sẽ nấu cho em.”

“Gâu gâu.” Tiểu Sài Sài ở bên cạnh nhắc nhở anh, đừng quên nó.

Trần Nhất Nhiên bật cười, nhìn Tiểu Sài Sài rồi nói: “Tao biết, còn có mày, tiểu quỷ ham ăn.”

“Gâu.”

Sau khi hai người ăn sáng xong, Trần Nhất Nhiên cũng không dọn dẹp ngay mà chỉ để chén dĩa vào trong bồn rửa, dự định buổi tối sẽ về dọn sau: “Anh còn phải đến công ty, em muốn đi đâu?”

Lệ Lâm Lâm nói: “Đến studio, sáng sớm Ngô Tuệ đã gửi tin nhắn cho em, kêu em đến studio.”

“Được, anh đưa em đến đó.”

“Gâu gâu.” Nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi, Tiểu Sài Sài lập tức chạy theo, giống như muốn hai người mang nó đi cùng. Trần Nhất Nhiên suy nghĩ một chút, nói với Lệ Lâm Lâm: “Hay là em mang theo Tiểu Sài Sài đến studio đi, buổi chiều tan làm anh sẽ đến đón các em.”

Đề xuất của Trần Nhất Nhiên thoạt nhìn có vẻ rất ổn. Studio của Lệ Lâm Lâm ít người, cũng khá rộng rãi, mà cô lại là bà chủ, nên sẽ không có ai nói gì nếu cô mang chó đến studio. Nhưng Trần Nhất Nhiên lại nói “đón các em” thay vì “đón Tiểu Sài Sài”, anh lại muốn lừa cô đến đây vào buổi tối sao?

A, thật sự cho rằng cô không nghe hiểu âm mưu này à?

“Em có thể mang theo Tiểu Sài Sài, nhưng sau khi tan làm, anh chỉ cần quay lại studio đón chó là được, em còn phải về nhà.” Tối hôm qua cô không về nhà, nếu đêm nay tiếp tục không về thì nói không chừng ba cô ở nhà lại có ý kiến.

Trong khi đó đôi vợ chồng này nói ra nước ngoài nửa năm là đi biến luôn nửa năm.

“Tối nay không ăn cơm cùng nhau à?” Trần Nhất Nhiên lại lấy đồ ăn ra dụ dỗ cô.

Lệ Lâm Lâm kiên quyết nói: “Không được, nếu như ăn quá trễ, trở về sẽ không tiện.”

“Vậy thì em có thể tiếp tục ở đây, dù sao cũng còn phòng.”

Lệ Lâm Lâm nhìn anh rồi nói: “Như vậy càng không tiện.”

Trần Nhất Nhiên im lặng một lát, nghĩ thầm, chỗ này của anh không có đồ dùng của Lâm Lâm, thà để cô ở lầu trên còn thuận tiện hơn.

Nghĩ đến đây, anh liền phát hiện một mầm họa lớn, lúc nào anh cũng ở Ngân Loan là vì muốn gạt, à nhầm, muốn mời Lâm Lâm đến nhà, còn phải luôn đề phòng mấy người ở nhà đối diện với thằng nhóc trẻ trâu Lục Vũ Hiên, mà nếu như Lâm Lâm có đến, thì buổi tối cũng sẽ trở về căn nhà trên lầu.

Xem ra, anh thật sự không thể ở lại Ngân Loan được nữa, nhưng nếu anh dọn ra khỏi chỗ này, vậy thì chỉ còn mấy cô gái nhỏ và nhà đối diện sống ở Ngân Loan, anh càng thêm lo lắng.

“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Trông thấy vẻ mặt trầm tư của anh, Lệ Lâm Lâm cảm thấy anh đang mưu tính chuyện gì đó.

“Không có gì.” Trần Nhất Nhiên khoác áo vest vào, vừa cài nút vừa nói với Lệ Lâm Lâm, “Đi thôi.”

Lệ Lâm Lâm nghi ngờ nhìn Trần Nhất Nhiên, cô cùng anh thu dọn đồ đạc của Tiểu Sài Sài, sau đó mang nó đi cùng.

Trần Nhất Nhiên đưa Lệ Lâm Lâm đến studio trước rồi mới đến công ty của mình. Hai nơi này cùng một khu vực, cách nhau không xa.

Ngày hôm qua Ngô Tuệ nhận được một dự án lớn như vậy, hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, buổi sáng hôm nay cũng đến studio rất sớm để giải quyết các hợp đồng tiếp theo cũng như việc thỏa thuận.

Lúc Lệ Lâm Lâm dẫn chó đến studio, Ngô Tuệ đã sững sờ một lúc: “Con chó này… Không phải là Tiểu Sài Sài của tổng giám đốc Trần sao?”

Chuyện Trần Nhất Nhiên nuôi chó ai ai cũng biết, mặc dù Ngô Tuệ không có Wechat của Trần Nhất Nhiên, nhưng cô ấy cũng đã nhìn thấy không ít từ chỗ của Lệ Lâm Lâm. Nhưng chỉ được nhìn thấy qua ảnh và video, còn chó thật ngoài đời thì đây là lần đầu tiên.

“Đúng thế.” Vừa đến studio, Lệ Lâm Lâm nhanh chóng thả Tiểu Sài Sài ra khỏi lồng: “Nó ở trong nhà cũng chán lắm rồi, nên mang nó ra ngoài hít thở không khí.”

“… Hít thở không khí trong studio của chúng ta?”

“…” Lệ Lâm Lâm im lặng một giây, “Ít ra còn có hai người đẹp ngồi chơi với nó, so với phòng đơn gối chiếc thì tốt hơn nhiều.”
Bình Luận (0)
Comment