Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 11


Được rồi, không biết thì không biết.

Dù sao hiện tại hắn cũng không có tình cảm gì với đứa con trai hờ là nam chính này, càng nhiều chỉ là trách nhiệm mà thôi.

Dù sao cũng là ba của người ta, hắn không thể xem nhẹ đứa con trai này giống nguyên thân được.
Cố Xuyên ăn diện thoạt nhìn rất phong độ xuất hiện trong biệt thự nhỏ của cô Phương, bên trong trang trí ấm áp và hào phóng.

Cô Phương tươi cười đi tới ôm cánh tay của hắn.
"Anh yêu, anh đã đến rồi.

Em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Cố Xuyên rút cánh tay ra, chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, sắp nổi da gà, âm thanh lớn như vậy, nói chuyện với giọng the thé.

Hắn thực sự không chịu nổi.
"Tôi đến đây để nói chuyện với cô Phương."
"Nói chuyện gì?" Giọng điệu của người phụ nữ hơi cứng ngắc, với vẻ biểu cảm và thái độ này, chẳng lẽ là muốn nói chuyện chia tay với cô sao?
Quả nhiên, Cố Xuyên chưa kịp ngồi xuống đã nói thẳng: "Tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng ta có thể kết thúc ở đây.

Những thứ trước đây tôi cho cô, kể cả căn biệt thự này tôi sẽ không lấy lại.

Những cũng không có phí chia tay."
Bớt giỡn, hắn cảm thấy hiện tại mình đã rất nghèo, làm gì còn có phí chia tay nữa.

"Là em có chỗ nào làm sai sao? Em có thể sửa, chỉ cần ngài nói cho em biết." Sau khi chấm dứt mối quan hệ này, cô biết đi đâu tìm một kim chủ ra tay hào phóng, ngoại hình điển trai, quan trọng nhất là dễ phục vụ chứ?
Cố Xuyên im lặng đứng tại chỗ, xụ mặt, không nói một lời, khí thế rất đáng sợ.
Một lúc sau, thấy thái độ của kim chủ hiện tại không có ý định mềm xuống.

Người phụ nữ cuối cùng cũng ngừng nài nỉ, nhỏ giọng đồng ý.

Các cô làm trong ngành này khi bị kim chủ chán ghét thì tuyệt đối không thể lì lợm la li3m.

Bằng không, người ta cử động ngón tay cũng đủ bọn họ xui xẻo.
Cố Xuyên bào chế đúng cách.

Trong một ngày đã hẹn cô Phương, cô Phùng và cô Lý của nguyên thân nói chuyện một lần, cũng chấm dứt mối quan hệ với bọn họ.
"Ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông chủ vậy mà chấm dứt quan hệ với tất cả tình nhân.
"Về nhà đi." Cố Xuyên nhẹ nhàng ra lệnh.

Thân thể của nguyên thân này quá sức chịu đựng.

Cho dù đã uống linh tuyền, đến giờ hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi, xem ra những năm qua đắm chìm trong sắc dục đã gần như làm cạn kiệt nền tảng.
Về nhà? Được rồi, tối hôm qua ông chủ chắc chắn đã trải qua chuyện gì khó tin.

Phải biết rằng, ông chủ rất ít khi về nhà, đã ba tuần kể từ lần cuối ông chủ về nhà.
Không biết nên ăn mừng hay im lặng, vừa vào nhà, Cố Xuyên đã nhìn thấy con trai Cố Hiên đang nằm nghỉ ngơi trên sô pha.

Cậu bé 15 tuổi thoạt nhìn cao khoảng 1m7, làn da trắng lộ ra vẻ không khỏe mạnh, quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ ràng.
Cố Xuyên theo bản năng nhẹ bước chân, cẩn thận lên phòng mình trên lầu nghỉ ngơi, thân thể này thực sự quá yếu.
Ông lớn tương lai cũng chưa phát hiện, vẫn nằm trên sô pha ngủ ngon lành.
Tuy nhiên, đến giờ cơm trưa, nhìn bữa trưa phong phú trên bàn, Cố Hiên biết ông ba không thường về nhà của mình đã trở về.

Bằng không người giúp việc nhất định bưng lên ba bốn món phụ là được, không cần phải mất công nấu nhiều món như vậy.
Hiện tại nhà họ Cố cũng tuân theo những quy tắc do ông Cố năm đó đặt ra, chỉ khi mọi người có mặt đông đủ mới được động đũa.

Hơn nữa trong bữa ăn không được nói chuyện.
Đợi khoảng bảy tám phút, Cố Xuyên bước nhẹ chân đi tới.

Ngay cả ở nhà cũng mặc áo sơ mi quần tây, kết hợp là đôi dép lê màu xám, thoạt nhìn khá buồn cười.

Khi đến gần, thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa Cologne trên người hắn.
Quyến rũ, Cố Hiên nghĩ thầm với vẻ mặt không cảm xúc.
"Hôm nay là thứ mấy? Khi nào con quay lại trường?"

"Thứ bảy, sáng ngày mốt con mới về trường." Nếu không phải máy tính của trường ở trong phòng máy tính, học sinh không thể dễ dàng sử dụng, cậu mới không ở nhà lâu như vậy.
"Được rồi, lát nữa ăn cơm xong con giúp ba một việc." Cố Xuyên không chút khách sáo nói.
"Dạ." Lời Cố Hiên nói trân quý như vàng, ăn ở nhà người ta.

Cho dù người ba này không đủ tư cách, nhưng giúp đỡ cũng không sao.
* * *
Cố Hiên tuyệt đối không ngờ rằng ba cậu lại nhờ cậu giúp lên kế hoạch cho chuyến du lịch.

Đây là muốn dẫn cô tình nhân nào cùng đi chơi à?
"Con không biết." Cậu chưa từng ra ngoài chơi bao giờ, làm sao biết chỗ nào chơi vui chứ.
"Không biết thì lên mạng tìm.

Bình thường con không phải rất thích chơi máy tính sao?"
Cố Hiên mặt không biểu cảm nhìn ba mình: "Sắp đến kỳ thi rồi, con không rãnh."
Chậc, lý do này thực sự không có làm người phân tâm.

Ông lớn tương lai bắt đầu từ tiểu học đã đứng nhất lớp, vẫn là loại ném ra hạng hai có rất nhiều điểm.

Đừng nói đến là cuối kỳ thi lớp 9, cho dù là kỳ thi tuyển sinh đại học cũng có thể dễ dàng xử lý mới đúng.
"Nếu con không rãnh thì ba sẽ tự quyết định.

Đến lúc đó con không thích cũng đừng trách ba."
"Ý của ba là muốn rủ con đi du lịch chung?" Vốn dĩ Cố Hiên muốn hỏi ba mình có phải muốn dẫn cậu đi du lịch chung hay không, nhưng lời đến bên miệng lại xấu hổ không dám nói ra.
"Đúng vậy, không phải con sắp nghỉ hè rồi sao? Hai chúng ta cùng ra ngoài chơi." Cố Xuyên nói với thái độ và giọng điệu rất tự nhiên.

Nguyện vọng của nguyên thân là muốn vả mặt những người đã từng khinh thường hắn, muốn cho những người đó hối hận.

Mình ăn năn hối lỗi một lần nữa đi lên đ ỉnh cao của cuộc đời tất nhiên là có thể, nhưng điều đó quá mệt mỏi, còn không bằng gửi hy vọng vào con trai của mình.


Đối phương là ông lớn tương lai, hiện tại hắn hàn gắn lại mối quan hệ cha con, tương lai có thể nương tựa vào con trai.
Cố Hiên cũng không biết ba mình đang có ý đồ gì.

Mặc dù rất tò mò đối phương có phải uống nhầm thuốc hay không.

Nhưng có thể đi chơi ai mà không vui: "Con chỉ có một yêu cầu, nhất định phải có mạng."
Được rồi, ở trong xã hội hiện đại, yêu cầu này không xem như quá đáng.
Trưa hôm đó Cố Xuyên bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin du lịch, liệt kê ra những địa điểm mà hắn quan tâm để thảo luận với con trai.

Sau đó hai cha con mới chọn lọc ra một hành trình du lịch.

Vì không đi theo đoàn du lịch nên phải tự chuẩn bị trước mọi thứ, bao gồm vé máy bay, vé xe tàu điện, khách sạn.

Tóm lại rất rườm rà.
Tuy nhiên, hai cha con người này kiên nhẫn hơn người kia.

Mãi cho đến buổi tối, người giúp việc đi mời bọn họ xuống ăn tối mới buông đồ đạc trong tay xuống.
Dành sáu bảy tiếng đồng hồ trong phòng sách với ba mình.

Đây là lần đầu tiên Cố Hiên trải qua loại trải nghiệm này..

Bình Luận (0)
Comment