Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 13


"Ông chủ muốn đuổi ai?"
"Phương Bình Bình." Cứ cách mấy bữa lại lượn lờ trước mặt hắn, mấu chốt là cặp mắt kia không an phận, không chỉ nhìn trên người hắn, còn tỏ ra rụt rè ngượng ngùng, thực sự làm cho người buồn nôn.
Phương Bình Bình đã làm việc ở nhà họ Cố nhiều năm.

Mặc dù là người giúp việc, nhưng cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học.

Hơn nữa cô gái này từ khi đến đây căn bản không kiềm chế bản thân.

Cho nên mục đích cô đến nhà họ Cố có thể nói là quá rõ ràng, ai cũng nhìn ra.

Chẳng qua trước đây ông chủ không cảm thấy phản cảm, thậm chí còn tặng quà cho Phương Bình Bình.
Nhưng nếu ông chủ đã chán ghét, một người giúp việc mà thôi, muốn đuổi thì có thể đuổi bất cứ lúc nào.
Sau khi đuổi Phương Bình Bình đi, trong nhà cuối cùng không có ai thỉnh thoảng lượn lờ chướng mắt.

Kể ra thì hắn thực sự bội phục nguyên thân, có thể ai đến cũng không từ chối, một chút đặc biệt cũng không có.
Hiếm khi Cố Hiên từ trường học về nhà vào thứ sáu, ba cậu không đi ra ngoài.

Hơn nữa còn dặn phòng bếp làm thêm mấy món cậu thích.

Mặc dù khoảng cách giữa hai cha con không phải một hay hai năm.


Cho dù một trong hai người thay đổi trước thì mối quan hệ rất khó thân thiết hơn.
"Tuần sau mấy đứa thi cuối kỳ phải không? Con chuẩn bị thế nào rồi?" Cố Xuyên quan tâm hỏi, đối với hắn đời trước, đây xem như là lời lẽ bình thường.

Đầu tiên là con trai, sau đó là cháu trai và cháu gái.

Dù sao con cháu của hắn đời trước cũng không có một học sinh giỏi; khác với nam chính thế giới này, dùng từ học sinh giỏi cũng thật khó để miểu tả, mà thực sự là cấp bậc thần đồng, có rất ít người có thể tự học viết mã số hiệu và tạo ra phần mềm trị giá hàng trăng triệu ở mười mấy tuổi.
Lúc này Cố Hiên thực sự vừa vui mừng vừa lo sợ.

Nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh: "Con chuẩn bị gần xong rồi." Cậu dừng lại mới bổ sung thêm: "Chắc chắn không có vấn đề gì."
Chậc chậc, những lời này thực sự làm cho phụ huynh cảm thấy..

thoải mái.
Là thế hệ giàu có đời thứ ba sắp nhận được 368 triệu vào tài khoản, phần thưởng Cố Xuyên dành cho con trai tự nhiên là tiền – tấm séc 10 triệu.

Số tiền này đối với hắn cũng không nhiều, đối với nam chính trong tương lai thì càng ít hơn.

Nhưng bây giờ ông lớn tương lai chỉ là học sinh trung học, số tiền tiêu vặt trong tay cộng với số tiền trong thẻ chỉ có 100.000 tệ.

Đột nhiên nhận được tấm séc 10 triệu, trình độ ngạc nhiên cũng không kém khi về đến nhà nhìn thấy ba.
"Công ty xảy ra chuyện gì à?" Đây là muốn di dời tài sản sao?
Không thể trách nam chính giàu trí tưởng tượng.

Lúc này cũng không phải ngày lễ tết hay sinh nhật.

Đột nhiên nhận được món quà lớn như vậy, nghĩ lại cũng không phải chuyện bình thường.
Lý do cho tiền tiêu vặt không thể lấy cớ cho qua.

Từ khi nhà họ Cố bọn họ phát đạt đến nay.

Mặc dù sẽ không khắt khe con cái, nhưng cũng sẽ không cho con cái nhiều tiền như vậy làm tiêu vặt.
"Ba chuẩn bị bán cổ phần công ty với giá 368 triệu, khoảng mấy ngày nữa sẽ vào tài khoản.

Sau khi nhận được tiền, một phần gửi vào ngân hàng, một phần dùng để mua bất động sản.

Hai cha con chúng ta sẽ không lo cơm ăn áo mặc suốt đời." Cố Xuyên nhẹ nhàng nói.
Cố Hiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu rõ gật đầu, bán đi cũng tốt.


Mặc dù cậu không biết tình hình công ty của ba mình, nhưng mấy năm gần đây Cố Thị quả thực sa sút, đã không còn huy hoàng như năm đó nữa.

Hơn nữa ba cậu đặt tâm tư ở nơi khác.

Cho dù vẫn luôn nắm quyền Cố Thị cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của ông nội.
Chuyện lớn như bán doanh nghiệp của gia đình, người làm ba làm rất gọn gàng dứt khoát, cậu làm con trai tiếp nhận cũng đơn giản sảng khoái.

Hai cha con cũng không có thảo luận thừa thãi gì, một người đơn giản thông báo, một người gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hai ngày sau, hai cha con làm việc riêng của mình, thời gian trò chuyện cũng không nhiều.

Nhưng rốt cuộc có điều gì đó khác biệt, trên bàn cơm có món ăn yêu thích của hai người.

Trong phòng tập có thêm một người, trong căn phòng rộng lớn dường như hơi ấm áp.
* * *
Vào ngày cuối cùng được quy định trong hợp đồng, Cố Xuyên cuối cùng nhận được toàn bộ số tiền trong tài khoản.

Đương nhiên, hắn cũng biết với tài sản của chủ tịch Vương, dưới tình huống không sử dụng cổ phần.

Cho dù đập nồi bán sắt cũng không gom đủ 368 triệu.

Số tiền này chắc chắn là mượn hoặc là đi vay.
"Nếu tiền đã vào tài khoản, vậy chúng ta đi làm thủ tục chuyển nhượng đi." Toàn bộ tài sản đều bỏ vào, chủ tịch Vương đau lòng như sắp lấy máu, việc quan trọng duy nhất cần phải làm là nhanh chóng chuyển nhượng cổ phần.

Mặc dù cuối cùng toàn bộ 41% cổ phần này cũng không có khả năng đều thuộc về sở hữu của ông,
"Đi thôi, chú Vương nếu có thể nhanh chóng chuyển toàn bộ số tiền vào tài khoản như vậy.

Cháu cũng không có lý do gì giữ cổ phần mà không chuyển nhượng." Cố Xuyên vừa nói vừa giơ cặp công văn lên: "Tất cả giấy tờ cần thiết cháu đều để ở đây.


Chúng ta trực tiếp đi là được."
Được thôi, chủ tịch Vương cũng không có lời thừa thãi gì muốn nói.

Số tiền này là ông và một vị chủ tịch khác cùng nhau gom ra, trong 41% cổ phần này ông muốn 29%, còn lại 12% thuộc về một người khác.
Trước đây ông nắm giữ 6% cổ phần của công ty, với 29% mới mua được, tổng cộng là 35%.

Mặc dù không bằng cổ phần của Cố Xuyên trong công ty trước đây, nhưng hiện tại ông quả thực là cổ đông lớn nhất của công ty.

Hơn nữa một vị chủ tịch khác hợp tác với ông cũng có 16% cổ phần, hai người họ liên thủ, muốn hoàn toàn kiểm soát toàn bộ công ty cũng không phải là vấn đề.
Một tuần sau khi chuyển nhượng cổ phần, công ty giải trí Cố Thị, không, hiện tại đã sửa tên thành công ty giải trí Kim Thần chính thức tổ chức buổi họp báo, tuyên bố công ty đổi mới.
Cựu chủ tịch Cố Xuyên đã bán cổ phần của mình và rời khỏi công ty.

Trong mắt nhiều người có thể nói là thất bại thảm hại.

Cho nên khi tin tức được công bố, rất nhiều người trên mạng vẫn cười nhạo Cố Xuyên là người tiêu tiền như rác, doanh nghiệp tốt đẹp đều bị hủy.

Nhớ lại năm đó khi còn ông sếp Cố, Cố Thị chính là công ty hàng đầu.

Nhưng khi đến lượt cậu Cố này, công ty không chỉ tụt xuống hạng hai, hiện tại ngay cả cổ phần cũng bán đi, không biết ông sếp Cố có bật nắp quan tài hay không..

Bình Luận (0)
Comment