Nghi ngờ... ai sai!
Ở lâu trong tù tôi cảm thấy rằng những chuyện kỳ lạ có rất nhiều bởi nó thường xuyên xảy ra với những con người nơi đây.
Chuyện xảy ta với tôi khi có một người bạn cùng phòng tên là Peo thấy tôi nhận viết thư thuê nên thuê tôi viết thư trả lời cho một tù nhân nam. Cả hai người họ chưa từng gặp mặt nhau, chỉ biết mỗi họ tên của người kia do được một người bạn khác giới thiệu tên để viết thư kết bạn giải khuây.
Peo vào tù với tội danh giết chồng, sau khi kháng cáo được giảm án còn tám năm tù giam. Còn anh chàng kia vào tù vì buôn ma túy, án khá nặng.
Cả hai liên lạc khoảng hai, ba tháng thì tôi đã có thể tự trả lời thư thay cho Peo vì tôi thường xuyên đọc thư của anh ta.
Tôi còn một người bạn, ít tuổi hơn tôi tên là Nủ. Nủ đi tù vì buôn thuốc lắc, án sáu năm. Cô bé này thần kinh không bình thường, ngây ngô và đặc biệt là rất mê trai. Nủ cũng thuê tôi viết thư cho tù nhân bên phòng nam.
Rồi một ngày, tôi cảm thấy hai người bạn của tôi dường như đang viết thư tâm tình với cùng một người đàn ông vì tôi nhớ được nét chữ của anh chàng đó. Tù nhân nam này viết thư rất giỏi, tán tỉnh rất ngọt ngào. Anh ta luôn khéo léo gieo cho các cô gái hy vọng, mãn hạn tù sẽ thành người yêu của nhau. Tôi mang sự nghi ngờ này đi hỏi Peo: “Này... tao nghi là anh chàng này cũng đang viết thư tâm sự với con bé Nủ nữa đấy”. Thế thôi cũng đủ làm Peo sửng sốt và thốt lên: “Thật à?”. Rồi Peo đi tìm Nủ và hỏi thẳng: “Cô đã viết thư cho người đàn ông này phải không?”. Nủ trả lời rằng “Phải!”. Thế là Peo bắt đầu chửi Nủ: “Mày không có não để đi tìm thằng đàn ông khác hay sao mà lại tranh chồng tao hả?”. Nủ liền trả lời cô đã viết thư nói chuyện với người đàn ông này cả mấy tháng nay rồi chứ có phải mới viết đâu.
Ai cũng nhận mình là người viết thư trước. Lời qua tiếng lại rồi Peo tức giận xông vào đánh Nủ.
Tôi nghe thấy Peo chửi Nủ rất ghè. Tôi không hiểu là hai con người đó ăn nằm với nhau từ thuở nào mà dám nhận nhau là vợ chồng, trong khi cả hai bên đều chưa từng gặp mặt nhau hoặc nếu có thì chỉ nhìn thấy nhau chốc lát lúc lên tòa mà thôi. Hay là như thế nào? Bản thân tôi cũng không hiểu.
Chính Nủ cũng có chồng đến thăm nuôi hàng tháng, lại còn có chung với nhau một đứa con nữa. Tôi cũng không hiểu Nủ nghĩ thế nào mà lại đi liên lạc với tù nhân nam đó. Nhưng tôi hiểu được một điều rằng những người trong tù luôn cảm thấy buồn nên muốn có ai đó để tâm sự và lắng nghe họ.
Peo to lớn lại đang tức giận, Nủ chỉ biết chịu trận. Nhiều người quay lại can hai người họ nhưng Peo không thèm nghe, cứ đánh Nủ. không biết có thứ nước gì đó chảy ra làm ướt hết váy Nủ rồi Nủ ngã vật ra sàn, biểu hiện giống như người bị động kinh, người giật giật, mắt trợn ngược. Sau đó Nủ tắt thở ngay trước mặt mọi người.
Cả Peo và chúng tôi đều kinh hoàng trước sự việc xảy ra bởi Peo không dùng vũ khí đánh Nủ, đánh đấm cũng không quá mạnh tay. Có người bảo nước chảy ra từ phần dưới Nủ là do nội tạng bị vỡ, có người lại bảo là do Nủ giật mình vì sợ quá nên tắt thở.
Nủ chết, Peo bị tòa án định tội cố ý gây thương tích, bị thêm án và giam trong phòng tối. Về sau tôi được Hoàng Thái Hậu ân xá ra tù trước thời hạn nên cũng không biết Peo như thế nào.
Lúc xảy ra sự việc đó, tôi rất muốn viết thư mắng anh chàng kia, cho anh ta rõ anh ta đã làm hại hai người phụ nữ, một người chết, một người phải chịu thêm nhiều năm tù. Nhưng rồi tôi lại nghĩ anh ta cũng không hẳn sai, có lẽ anh ta cũng chỉ muốn có bạn tâm sự mà thôi, bọn họ chỉ muốn có nguồn động viên tinh thần từ ai đó.
Từ khi Nủ chết, tôi cũng không nhận viết thư thuê cho ai nữa.