Xử lý nữ quỷ xong, Chung Liên xoay qua nhìn nam quỷ đang rụt người vào vách núi, ngồi co ro run bần bật. Thật ra lúc nhìn thấy Chung Liên cắn nữ quỷ hắn đã muốn bỏ trốn rồi, khổ nỗi sợ quá, thân thể mềm nhũn không chạy được.
Nam quỷ sợ hãi cầu xin: "Đại... đại sư tha mạng. Tôi ăn không ngon đâu, đừng ăn tôi."
"Ai thèm ăn anh. Tôi chỉ ăn ác quỷ."
Nam quỷ nghe vậy mừng quá, khóc lớn: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!"
Chung Liên nhìn hắn ta nước mắt nước mũi lem nhem, ghét bỏ nhíu mày lại.
"Anh chết rồi sao không đi đầu thai. Lẩn quẩn ở dương gian làm gì, rồi còn làm tay sai cho ác quỷ nữa. Dù anh không trực tiếp ra tay hại người, nhưng lâu dài vẫn sẽ bị vướng vào nhân quả."
Nam quỷ thấy cô hỏi han ân cần, cũng bớt sợ hãi, sau đó lằng nhằng kể khổ. Hắn ta là một cậu ấm nhà giàu, trong một lần thách đấu đã cùng đám bạn chạy lên đèo để đua xe, nào ngờ gặp tai nạn giao thông, xe tông hành lang bảo hộ bay khỏi đèo, khi tỉnh lại thì đã trở thành du hồn nơi này, không thể đi xa được. Hắn quanh quẩn ở đây suốt một năm. Khoảng một tháng trước thì nữ quỷ xuất hiện, hắn không biết ả ta từ đâu tới, chỉ biết pháp lực cao cường, ban ngày thậm chí có thể hiện hình giết người nếu ả muốn. Ả ta bắt hắn làm quỷ nô để sai bảo, nếu không nghe lời ả sẽ ăn luôn. Vì thế mới có cớ sự như hôm nay.
Chung Liên gật gù: "Hóa ra là chết bất đắc kỳ tử, chưa hết thọ mệnh nên thành quỷ canh giữ của đoạn đường này."
Cô nhíu mày nghĩ đến gì đó, sau đó giận dữ đánh lêm đầu nam quỷ: "Anh có biết đua xe rất nguy hiểm không, gây tai nạn cho bản thân không nói, còn dễ dàng kéo người vô tội vào chết cùng. Sao anh không có ý thức cộng đồng gì hết vậy." Dứt lời, cô lại tức tối đánh nam quỷ một cái nữa.
Nam quỷ ôm đầu hu hu khóc: "Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng. Lần sau không dám nữa. À mà tôi chết rồi, cũng không có lần sau đâu."
Chung Liên hừ lạnh, từ nhỏ cô đã được chú Út giáo dục trở thành người ngay thẳng, cương trực, tuân thủ pháp luật, đua xe trái phép là không đúng, nhất định phải lên án!
"Nếu anh hối hận rồi thì tôi sẽ giúp anh siêu độ để sớm được đầu thai, nhưng phải hứa sau này không được đua xe trái phép nữa."
"Tôi hứa tôi hứa, cám ơn đại sư. Từ nay về sau tôi sẽ không đua xe nữa, đại sư giúp tôi đầu thai sớm đi. Chứ ở đây không có tivi, không có điện thoại, không có internet, tôi chán muốn chết rồi."
Chung Liên lườm anh ta, sau đó đưa hai tay lên kết thành thủ ấn, miệng lẩm nhẩm kinh cầu siêu. Linh hồn nam quỷ dần nhạt đi, hắn cảm thấy thân thể mình trở nên nhẹ bỗng. Hắn cúi người cám ơn Chung Liên, sau đó biến mất giữa không trung.
Người thiên âm chi thể dùng âm khí để tẩm bổ bản thân, Phương Ninh Tiệp vốn dĩ lo lắng cô gái sẽ ăn luôn nam quỷ, nào ngờ cô ấy lại giúp hắn ta siêu độ. Kẻ tu hành như họ vốn chú trọng nhân quả, nếu quỷ không hại người thì họ sẽ tìm cách dẫn dắt chúng tiến nhập luân hồi. Cô gái rõ ràng không phải là một người xấu, tại sao la bàn vẫn một mực chỉ về phía cô?
Sau khi siêu độ cho nam quỷ, Chung Liên cảnh giác nhìn về một góc đường: "Ai?"
Phương Ninh Tiệp chần chừ giây lát rồi bước ra.
Chung Liên thấy người lạ xuất hiện, có chút chột dạ, hai tay cứ xoa nắm chiếc quần đã bạc phết của mình. Chết rồi, chú Út dặn cô phải che giấu cẩn thận, mà vừa ra khỏi nhà có một buổi cô đã bị người ta bắt quả tang mình đang bắt quỷ.
"Anh... anh đứng ở đó bao lâu rồi?" Cô bồn chồn hỏi, chỉ mong người này không nhìn thấy gì. Chú Út nói nhà nước hiện tại đang siết chặt công tác bài trừ hủ tục phong kiến, mê tín dị đoan, hy vọng anh ta đừng báo công an, cô chỉ mới rời khỏi nhà mấy tiếng, còn chưa kịp chơi đùa, không muốn bị kéo vào đồn ngồi đâu.
Phương Ninh Tiệp lắc đầu, vờ vô tội: "Đứng đâu? Tôi mới tới, cô cũng ở đây đón xe à?"
"Hả, đón xe gì?"
"Xe tôi bị hỏng dọc đường, đang đi ngược lên để bắt nhờ xe. Cô cũng thế à?"
Chung Liên nghe vậy, nhẹ nhõm thở phào một hơi, vui vẻ đáp lời: "Không phải, xe tôi đi đang sửa ở trên kia, nếu anh muốn bắt thì theo tôi."
Phương Ninh Tiệp kinh ngạc nhìn Chung Liên, anh nói như vậy liền tin? Không chút nghi ngờ nào sao? Nghĩ vậy nhưng bên ngoài anh không mảy may biểu hiện ra, chỉ tỏ vẻ vui mừng đáp: "May quá, tôi còn sợ chờ cả ngày mới được, đoạn đèo này vắng xe quá."
"Anh may thật đấy, xã này cư dân rất ít, một ngày chỉ có đúng một chuyến xe xuống đèo thôi. Nếu anh bỏ lỡ thì phải chờ đến mai cơ. À mà xe tôi đi Sài Gòn, có thuận đường anh chứ?"
Phương Ninh Tiệp gật đầu: "Trùng hợp quá, tôi cũng đi Sài Gòn."
Anh nối bước theo sau Chung Liên, cúi đầu khẽ liếc xuống chiếc la bàn được giấu kỹ trong tay áo. Kỳ lạ một điều, khi đứng đằng xa, kim la bàn luôn hướng về cô, nhưng khi lại gần thì mũi kim lại xoay lung tung nhiễu loạn. Đây là như thế nào? Ông nội chưa từng nhắc đến trường hợp này.
Phương Ninh Tiệp lắc đầu không nghĩ tiếp, chuyện này đợi lúc về sẽ hỏi ông nội, còn bây giờ anh phải chuyên tâm quan sát Chung Liên.
Khi Chung Liên cùng Phương Ninh Tiệp quay trở lại thì xe vừa sửa xong. Hai người lên xe ngồi liên tục 12 tiếng, chiếc xe 50 chỗ ban đầu chỉ có mười mấy hành khách, dần tăng lên bốn mươi, năm mươi, rồi sáu mươi. Hành khách đông, hành lý lại nhiều, ngồi chen chúc với nhau đến ngạt thở. Phương Ninh Tiệp một đường quan sát Chung Liên, thấy cô giúp đỡ thai phụ mang hành lý, nhường chỗ cho người cao tuổi, ngồi vật vờ ra sàn xe nhưng vẫn không nhăn nhó một chút nào, quả thật là một cô gái trẻ tốt bụng, nhiệt tình và sáng sủa. Nếu không kim phải la bàn luôn hướng về phía cô, anh chắc chắn không bao giờ liên hệ cô gái trẻ này đến cụm từ "cực ác chi nguyên".
Đến thành phố thì đã tám giờ tối, trường đại học giờ này cũng đóng cửa. Chung Liên mở túi xách, lấy ra một tấm bản đồ giấy để tìm đường. Khoảng cách khá xa, nhưng cô lại tiếc tiền bắt xe nên một đường cuốc bộ từ bến xe đến đại học Mỹ thuật. Hơn một giờ đi bộ, cô không đổ một giọt mồ hôi, cũng không thở dốc một hơi, chỉ thấy đói bụng. Cô vào một công viên gần đó, chọn một băng ghế đá để qua đêm, chờ ngày mai vào trường đăng ký nhập học. Cô cũng không cảm thấy việc ngủ đầu đường xó chợ này có gì không ổn. Sống trong núi, những lần theo ông và chú vào rừng luyện tập thì màn trời chiếu đất là chuyện thường ngày. Ở đây ít nhất có ghế để ngồi, lại không sợ muỗi đốt, thoải mái hơn trước kia nhiều.
Phương Ninh Tiệp lặng lẽ theo sau Chung Liên một chặng đường dài, thấy cô đứng trước ngôi trường đã đóng kín cổng, vẻ mặt thẩn thờ và hoang mang, sau cùng chọn một một cái ghế đá để nghỉ chân, trong lòng cũng có chút thương cảm.
- ------------------------------
"Con nói kim la bàn xoay nhiễu loạn?" Ông Phương Diệp nhíu mày.
"Vâng, ở bất kỳ hướng nào thì kim la bàn vẫn một mực chỉ về cô ta, nhưng khi đến gần thì thì nó lại xoay lung tung như bị nhiễu sóng." Phương Ninh Tiệp trả lời.
Ông Phương Diệp cầm la bàn lên quan sát một hồi lâu, lắc đầu mê man: "Ông chưa từng nghe nhắc đến, sách cổ cũng không ghi lại trường hợp này."
"Ông nội, còn một việc nữa, cô gái kia là Thiên âm chi thể."
Phương Diệp giật mình, hai tay siết chặt, hỏi lại: "Con vừa nói cái gì."
"Cô gái đó là thiên âm chi thể, chính mắt con nhìn thấy cô ta nuốt một âm hồn." Phương Ninh Tiệp nói, sau đó kể lại tường tận từ lúc mình gặp được Chung Liên cho ông nội nghe.
Sau cùng anh kết luận: "Nếu không có la bàn, con hoàn toàn không tưởng tượng được một cô gái trẻ đơn thuần, lương thiện như thế lại là cực ác chi nguyên."
Ông Phương Diệp nội tâm cũng rất rối rắm, thiên âm chi thể, mấy trăm năm mới xuất hiện một người. Ông nhìn cháu trai của mình, ánh mắt tràn đầy phức tạp: "Tạm thời con tiếp tục quan sát cô gái đó. Cũng không loại trừ khả năng cô ta chính là ma vương trong tương lai, nhưng hiện tại chưa phát sinh nhân quả nên vẫn là một nữ sinh bình thường. Dù sao la bàn chưa bao giờ sai cả."
Phương Ninh Tiệp gật đầu đồng ý: "Ông nội yên tâm, con nhất định không lơi lỏng. Cô ấy là tân sinh viên của đại học Mỹ thuật, con sẽ thu xếp một chức vụ trong trường để dễ tiếp cận hơn, nếu cô ta làm hại đến người khác cũng sẽ kịp thời ngăn cản."
"Như vậy cũng tốt, chuyện công tác trong đại học Mỹ thuật con không cần bận tâm, ông sẽ cho người thu xếp."