Tôi Là Nhược Công Vậy Thì Sao ?!

Chương 16

Phòng tắm của tôi không tính là nhỏ nhưng nó rất trống trải, bên trong chỉ có bồn cầu, máy nước nóng và bồn rửa mặt. Thùng tắm bằng gỗ mà Trần Đường mua trong chuyến dạo phố dễ dàng đặt tại giữa phòng tắm. Chả là Trần Đường sau khi xem xong một cảnh phim cổ trang mỹ nhân tắm trong thùng gỗ liền quyết chí phải sắm một cái. Mặc dù bồn tắm hiện đại không thiếu, nhưng nếu mua khi xây phòng tắm sẽ tốt hơn, bây giờ muốn lắp thì phải tốn công sửa chữa nữa. Mà thùng gỗ thì khác, chỉ cần để trong phòng tắm là xong, còn có thể di chuyển. Mấu chốt chính là… Nó rất sâu, bên trong còn có ghế nhỏ, hoàn toàn có thể chứa được hai người.

Mặc dù thân thể gần đây của tôi không tốt lắm, cùng Trần Đường tắm chung chưa từng xảy ra cuộc đại chiến trong phòng tắm nào, nhưng tôi cũng mút cho hắn. Lúc này tôi mới phát hiện nguyên nhân chân chính vì sao Trần Đường không có ham muốn tình dục với phụ nữ, tôi thầm cảm tạ bản thân mình thật may mắn lượm được bảo vật rồi.

Có thể là từ nhỏ hắn luyện võ nhiều, luyện đến mình đồng da sắt luôn rồi, hoặc là do khi đấu võ chịu thương vô số lần nên phản ứng của nơi phía trước rất chậm. Tôi mút hắn nửa ngày cũng không có bao nhiêu phản ứng nhưng chỉ cần tôi đưa ngón tay tiến vào lỗ nhỏ phía sau, mát-xa tuyến tiền liệt một chút thì rất nhanh hắn có phản ứng.

Loại thể chất này, ưm, quả thật là trời sinh làm tiểu thụ mà.

Tình huống này làm tôi liên tưởng đến lúc trước tôi xem hình trên mạng, những con thú trong vườn thú đến kỳ giao phối sẽ trở nên hung dữ, nếu nhân viên chăm sóc giúp chúng chạm của quý nhất định sẽ bị chúng đá. Phương pháp duy nhất chính là mặc đồ phòng hộ, tiến vào hoa cúc của voi để mát-xa tuyến tiền liệt giúp nó bớt căng thẳng. Nhưng voi quá lớn, những nhân viên đó cơ hồ phải chui cả nửa người vào. Tôi toát mồ hôi lạnh khi xem vô số voi bị bạo cúc như vậy, nhưng chính mình bây giờ cũng đang làm công việc tương tự. Nhưng cảm giác giúp hắn mát-xa tuyến tiền liệt thật là tuyệt.

Có thể do đối phương chính là Trần Đường, chứ nếu đổi lại bảo tôi đi giúp voi thì không có chuyện đó đâu.

Tôi ngâm mình trong làn nước nóng, nhô đầu khỏi mặt nước, Trần Đường đứng trước mặt tôi vừa tầm tôi mút hắn, một tay tôi đùa giỡn hai quả trứng, tay kia luồn vào phía sau mát-xa cho hắn. Nhờ nước nên việc khai thác rất thuận lợi, dễ dàng đưa được bốn ngón tay vào, mỗi lần tôi ấn điểm mẫn cảm kia, tôi có thể cảm nhận được vật nhỏ trong miệng mình nảy lên từng đợt, xem ra hắn rất thích kiểu này.

Mà thằng em tôi cương cứng đến phát đau rồi, tôi đứng lên hôn hắn, bảo hắn xoay người lại. Hắn nói: “Không được, thân thể anh còn chưa hồi phục, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa đi.”

“Tôi nghỉ ngơi một tuần rồi, không sao đâu.” Tôi trấn an hắn, muốn hắn xoay lưng về phía tôi.

Hắn nhìn tôi một chút, muốn nói gì đó nhưng thôi, quay người lại. Tôi nắm thắt lưng hắn, từ phía sau chậm rãi tiến vào.

Có lẽ là do thay đổi môi trường hoặc có lẽ lần này do chính tôi chủ động hay là do tôi nhịn một tuần rồi. Bất luận là do nguyên nhân gì cũng được, dù sao hôm nay tinh lực vô cùng dồi dào. Tôi ôm thắt lưng đưa đẩy vừa nhanh vừa mạnh, hắn bị đâm đến phải nắm chặt thành thùng gỗ để giữ thăng bằng. Tôi tìm đúng điểm điện giật trong cơ thể hắn, rồi nhắm vào nơi ấy tiến công, một tay còn lưu loát xoa nắn thằng em nhỏ phía trước của hắn, cuối cùng đưa cả hai đến cao trào.

Trong giây phút quyết định ấy, tôi cắn sau gáy hắn, để lại trọn vẹn dấu răng.

Mặc dù có thể ngay lúc đầu tôi không thích hắn nhưng sau khi sống chung với nhau hơn nửa tháng thì cảm giác đã thăng hoa đến độ tôi nghĩ rằng hai đứa chúng tôi quả thật rất xứng đôi. Tôi rất muốn cùng hắn sống những ngày tháng như vầy cho đến một ngày nào đó chia lìa.

Trong khi hai người chúng tôi đắm chìm trong dư vị cao trào. Bỗng nhiên ở cửa phát ra tiếng động làm tôi hoàn hồn. Tôi quay đầu nhìn lại, không ai khác chính là con em gái đứng ở cửa phòng tắm cầm điện thoại di động chụp hình chúng tôi. Chấn động này làm chúng tôi ngây dại một lúc lâu, tôi là người đầu tiên phản ứng gọi Trần Đường: “Nhanh đoạt di động của nó.”

Tôi vốn tưởng rằng cao thủ như Trần Đường vừa nghe tôi nói sẽ lập tức đạp thùng gỗ bay qua giật lấy điện thoại di động, rồi xóa đi mấy tấm hình kia (có lẽ tôi xem phim kiếm hiệp hơn nhiều chăng). Nào ngờ Trần Đường lại với tay lấy khăn bọc chúng tôi lại, sau đó nhìn tôi cười xấu hổ.

Tôi lúc này mới đen mặt phát hiện, hai người chúng tôi đang trong trạng thái nào.

Tôi 囧 chết.

Chuyện tình trong phòng tắm bị em gái tôi chụp được hơn mười tấm hình, còn vui sướng reo hò: “Uyên uyên ôm nhau, Ương đứng bên xem.” Câu danh ngôn nổi tiếng như vậy lại có kết cục thế này.

Chờ nó đi ra rồi hai người chúng tôi mới tách ra, tôi lập tức khoác áo khăn vào đi ra ngoài tìm con nhỏ đó tính sổ. Trần Đường cũng muốn đi ra nhanh nhưng tôi bảo hắn rửa sạch bên trong trước đã, đừng vội. Mặt hắn hồng một chút, sau đó kéo tôi lại cắn lên cổ tôi một phát.

Hắn nói: “Để lại cho anh chút kỷ niệm.”

Hẹp hòi, không phải chỉ là cắn một chút thôi sao, không tự ngẫm lại là những lúc hắn mút cho tôi toàn cắn thằng em tôi đó sao.

Tôi đi ra ngoài, liền tìm ra ngay được con sói đam mỹ phiền toái kia ở phòng vẽ tranh, nó ngồi trên ghế sô pha ôm điện thoại cười ngu dại. Tôi đi đến muốn giật lấy điện thoại nhưng thất bại. Nó nhét điên thoại vào quần nhỏ, thách thức: “Có ngon thì tự lấy đi.”

Giỏi ha, tôi gặp phải lưu manh rồi.

Từ hồi còn nhỏ nó đã có tật xấu thích cất đồ vật vào trong quần hoặc váy, lớn già đầu như vậy rồi cũng không thay đổi.

9 năm trước khi tôi tốt nghiệp nó chỉ mới 15 tuổi, một sự cố ngoài ý muốn cướp đi ba mẹ của chúng tôi. Hai người chỉ để lại cho anh em chúng tôi một căn hộ cũ.

Lúc ấy tôi đã trưởng thành, từ khi còn ở đại học đã bắt đầu bán tranh kiếm tiền. Khi đó hai chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau. Nó muốn gì tôi đều tìm mọi cách mua cho nó, vì vậy chiều chuộng nó đến hư hỏng rồi.

Tôi là con trưởng, căn hộ đáng lẽ là phần thừa kế của tôi nhưng tôi sợ nó sau này không có chỗ ở nên để nó đứng tên căn hộ luôn. Thậm chí sau này khi bạn gái tôi bàn bạc về hôn nhân cũng từng đề cập muốn tôi lấy lại căn hộ đó nhưng tôi không đồng ý, cuối cùng dẫn đến chia tay. Nhưng khi đó tôi không trách em gái, mà vay ngân hàng kỳ hạn ba mươi năm để mua căn hộ tôi đang sống.

Không có cách nào khác, bởi vì nó là em gái tôi —— là máu mủ duy nhất trên đời này, tôi không có cách nào không chiều đãi nó. Chỉ có nó, mới thường ghé thăm, chăm sóc ông anh già xui xẻo không biết quan tâm bản thân này. Chỉ có nó, mới dùng hết mọi cách tìm cho tôi một người bạn đồng hành (mặc dù là đàn ông).

Tôi biết chắc không lấy lại hình chụp được rồi, chỉ đành ngồi năn nỉ nó: “Delete ảnh đi mà.”

“Không được, đây là mồ hôi nước mắt em vất vả lắm mới chụp được cảnh nam nam ân ái chân thực mà, em phải online chia sẻ với các chị em khác nữa.”

“…Vậy…Trước lúc chia sẻ có thể làm mờ khuôn mặt bọn anh được không?” Tôi biết nó đã quyết định rồi thì không thay đổi được, tôi chỉ còn nước lui từng bước một.

“Được, nhưng có một điều kiện đó là em muốn ăn thức ăn chị dâu Trần Đường nấu trong vòng một tuần.” Lời này vừa thốt ra, tôi cùng Trần Đường vừa thay đồ đi ra mặt đều đen lại.

Cái gì mà chị dâu Trần Đường chứ? Diệp Vô Hạ, em cũng quá thiên tài rồi.
Bình Luận (0)
Comment