Tôi Là Thằng Em Kế Độc Ác Của Nhân Vật Chính

Chương 11


Edit: Bàn
50.

Tôi với Từ Dập thành lập tình hữu nghị bí mật, hắn cũng đồng ý giúp tôi lừa Bách Liên, sẽ không nói ra chuyện tôi lén tìm hắn.

Từ hạng nhất nói với tôi: "Tớ muốn ôm cậu một chút."
Tôi trèo lên xong, hắn liền dịch lại gần, dè dặt cẩn thận ôm lấy eo tôi, đặt đầu lên vai tôi.

Tôi nói: "Cậu đừng cởi quần tôi."
Từ hạng nhất nói: "Thế bỏ tay vào áo cậu được không?"
Hắn nói xong, như là bản thân cũng cảm thấy xấu hổ với lời này, im lặng một hồi, lại thấp giọng hỏi thêm một lần: "Được không?"
Tôi nghĩ thầm chỉ cần không cần không động vào quần tôi thì hình như cũng không phải không chấp nhận được, liền đồng ý để hắn thò tay vào áo tôi.

Tay hắn dò xét đi vào từ dưới áo hoodie, ngón tay có hơi lạnh vuốt nhẹ xương sống lưng tôi.

Động tác Từ Dập rất chậm, lúc hắn ngẩng đầu lên thấy tôi mở to mắt nhìn hắn, liền nhẹ nhàng hôn đôi cái lên mí mắt tôi, nói: "Lý Vọng, cậu thích tớ thật à?"
Tôi không trả lời hắn, hỏi vặn lại: "Thế cậu thích tôi không?"

Từ Dập cũng không trả lời, hắn vén áo tôi, cúi đầu hôn hai điểm trước ngực kia của tôi.

Lúc hắn thè lưỡi liếm tôi, tôi cuối cùng cũng thấy có chỗ nào đó sai sai, liền không nhịn được đẩy mặt hắn ra.

Tôi nói: "Tôi phải về nhà rồi."
Từ Dập không cản, hắn chỉ lấy ngón tay chà chà môi dưới của tôi, rồi để tôi rời đi.

51.

Mỗi lần về muộn đều sẽ bị Bách Liên thuyết giáo, chẳng hiểu quản chuyện của tôi thì có thể mang đến cảm giác thành tựu gì cho hắn, mẹ tôi khi còn sống cũng chưa từng quản tôi như vậy.

Trong lúc tôi lủi về phòng ngủ, Bách Liên nhanh hơn tôi một bước chặn trước cửa phòng.

Hắn nói: "Em yêu đương rồi à?"
Tôi nói: "Đâu ra."
Bách Liên lại nói: "Số lần em đến công trường bê gạch cũng nhiều quá rồi đấy."
Tôi nói: "Tôi cũng qua 16 tuổi rồi, ngủ lại bên ngoài rất bình thường mà? Anh có phải mẹ tôi đâu, làm sao mà ngày nào cũng phải quản tôi."
"Anh đồng ý với ba em là phải chăm sóc em rồi." Bách Liên nói, "Em đừng ra ngoài lêu lổng cùng đám bạn xấu.

Sau này bài tập hàng ngày của em anh muốn kiểm tra hết, làm không xong thì bát đĩa ngày hôm sau em đi mà rửa."
Vẻ mặt tôi sốc nặng, nghĩ thầm nếu ngày ngày đều làm bài tập, như thế là nỗi khổ trần gian đến mức nào đối với tôi chứ!
Nhưng tôi cũng không muốn rửa bát.

Tôi nói: "Bố đây không thèm quan tâm anh."
Bách Liên nói: "Em biết vì sao có mấy bạn học không cao được không?"
Tôi suy tư một hồi, nói: "Vì sao?"
Bách Liên nói: "Vì bọn họ không làm bài tập, cũng không tôn trọng anh trai, ngày ngày bị anh trai đè xuống cho ăn đòn, ảnh hưởng đến phát dục."
52.

"Em thế mà lại làm tiếng Anh rồi," Bách Liên cầm chày cán bột, vừa lật tờ đề của tôi, vừa nói, "Sao trên bài đọc không thấy đánh dấu gì cả?"

Tôi nói: "Vì tôi thông minh."
Bách Liên nói: "Được, em nói thử xem nội dung bài đọc thứ 3 là gì đi?"
Tôi im rồi lại im, nói: "Tôi phải bắt đầu làm đề luyện tập tuần môn Toán đây, anh đừng ở lại đây quấy rối tôi nữa."
Bách Liên nói: "Tuần trước nói thứ 3 phải nộp bài văn, em đã viết chưa?"
Tôi liếc mắt nhìn hắn lấy tờ giấy viết văn đã nhàu thành một cục từ trong cặp tôi ra.

Yêu cầu đề bài là viết về anh hùng trong lòng của mình.

Lúc đó tôi chán, liền viết nháp mấy dòng, tiến hành miêu tả tỉ mỉ hành vi đanh đá chanh chua của mẹ tôi.

Nhưng viết rồi lại viết, vẫn thấy thôi bỏ đi.

53.

Nửa đêm tôi uống nước, thấy ánh trăng chiếu ngoài cửa sổ, thò tay gãi gãi lưng, nghĩ một hồi, quay về phòng lấy đèn bàn với giấy viết văn ra.

Tôi lật qua mấy tài liệu tập làm văn cho học sinh tiểu học, thử miêu tả ngoại hình của mẹ tôi một chút:
"Mắt bà rất to, miệng cũng rất lớn, lúc ngáp nhìn như con ếch khổng lồ."
54.

Hồi mẫu giáo có một ngày trời mưa, tôi đang yên đang lành đi trên đường, bỗng nhiên có một thằng nhóc đẩy tôi ngã vào vũng nước, còn đạp hỏng cái ô của tôi.


Cái áo khoác ba tôi hiếm thấy mà mua cho, cứ thế bị làm cho sũng nước bẩn.

Mẹ tôi ngày đó vừa may có thời gian rảnh tới đón tôi.

Sau đó bà đánh nhau với mẹ đứa bé kia một trận, vồ xuống cả lông mi giả của người ta.

Cho dù đối phương là ai, bà cũng dám chửi, lời chửi bậy ra khỏi miệng còn không trùng nhau.

Khi đó bà đúng là một người phụ nữ rất lỗ mãng, từng bắt trộm đánh cướp, còn từng ném trứng thối lên người sếp cũ của ba tôi.

Thẳng đến lúc tôi lên tiểu học, đều có người nói bên ngoài, mẹ tôi là một người đàn bà chanh chua.

Trước năm lớp 3 tiểu học, tôi đều tưởng cái từ người đàn bà chanh chua này, ý là chỉ anh hùng.

___________
Khụ khụ chương trước ngắn quá nên combo 2 chương để anh em đọc cho vui.

Bình Luận (0)
Comment