Hiểu rằng Hứa Tuẫn đang cảm thấy tiếc nuối, Thẩm Đình Châu nhìn vào mắt hắn nói—
“Anh cảm thấy lúc gặp được em, đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời anh.”
Anh đã gặp Hứa Tuẫn vào lúc đẹp nhất của cuộc đời mình, và họ ở bên nhau như việc 1+1 lớn hơn 2. Hơn nữa, nếu thật sự họ gặp nhau từ lúc cấp 3, anh chưa chắc đã để ý đến cậu nhóc này.
Nhưng lời thật lòng như thế, tất nhiên anh không dám nói ra trước mặt hắn.
Anh vội vã hôn nhẹ lên môi Hứa Tuẫn: “Thôi nào, ăn cơm đi.”
Hứa Tuẫn đột nhiên nói: “Một thời gian nữa, dì và mọi người sẽ trở về từ Nam Cực.”
Thẩm Đình Châu khựng lại, ngơ ngác nhìn Hứa Tuẫn: “Họ nói với em khi nào?”
“Sáng nay.” Hứa Tuẫn bình thản đáp: “Họ về để bàn chuyện hôn lễ của chúng ta.”
Đôi mắt Thẩm Đình Châu khẽ dao động: “… Ồ.”
Lần này đến lượt Hứa Tuẫn nói với Thẩm Đình Châu: “Thôi nào, ăn cơm thôi.”
Hắn kéo Thẩm Đình Châu vào phòng ăn, cho đến khi ngồi vào ghế, anh vẫn đang băn khoăn một vấn đề.
“Rốt cuộc làm sao em biết được anh đã gặp Tống Thanh Ninh?” Thẩm Đình Châu tò mò: “Cậu ấy có mùi gì đặc biệt à?”
Quản gia lên tiếng giải thích: “Cậu ấy lừa cậu đấy.”
Thẩm Đình Châu hôm nay sẽ đi đối chiếu sổ sách với bà chủ nhà, nên khả năng gặp Tống Thanh Ninh ở khu dân cư là rất cao.
Bị vạch trần, Hứa Tuẫn vẫn thản nhiên, đứng dậy múc cho Thẩm Đình Châu một bát canh.
… Tốt thôi.
Thẩm Đình Châu nhận bát canh, nếm thử rồi gật đầu khen: “Hôm nay canh ngon lắm.”
Hứa Tuẫn gắp thức ăn cho anh: “Nấu riêng cho anh đấy.”
Thẩm Đình Châu hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của hắn, quản gia hôm nay hiếm khi không nói gì, có lẽ vì Hứa Tuẫn đã đồng ý đổi tên.
Buổi tối, sau khi Thẩm Đình Châu từ phòng tắm bước ra, Hứa Tuẫn đang mở kiện hàng vừa được giao vào lúc chiều.
Ban đầu anh không để ý lắm, cho đến khi Hứa Tuẫn lấy ra một bộ đồng phục cấp 3.
Thẩm Đình Châu: …
Hứa Tuẫn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lấp lánh đầy quyến luyến nhìn anh.
Khóe miệng Thẩm Đình Châu giật giật: “Anh nghĩ là…”
Hứa Tuẫn cắt ngang: “Em mua cho anh bộ đồ mới, anh có muốn thử không?”
Thẩm Đình Châu: “… Anh có thể mặc thử dưới giường, chứ không phải trên giường được không?”
Hứa Tuẫn gật đầu một cái, vẻ mặt đầy ngây thơ.
Thẩm Đình Châu do dự một lúc, cuối cùng cũng mặc bộ đồng phục vào người. Khi mặc, trong lòng anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, như kiểu cưa sừng làm nghé vậy.
Nhưng khi Hứa Tuẫn nhìn thấy anh trong bộ đồng phục, yết hầu hắn trượt lên xuống, sau đó hắn từ từ tiến lại gần.
Tiểu Hứa nói là giữ lời, Thẩm Đình Châu quả thực đã không mặc bộ đồ này trên giường.
–
Vì Hứa Tuẫn đã nhắc đến chuyện kết hôn, Thẩm Đình Châu bắt đầu chú ý những thông tin liên quan đến đám cưới.
Sợ làm cô của mình là Thẩm Tri Vận bị sốc, anh bèn gọi cho bà để báo trước.
Không ngờ Thẩm Tri Vận đã nhanh hơn một bước, vì bố mẹ Thẩm đã hỏi bà về Hứa Tuẫn.
Thẩm Tri Vận cho Hứa Tuẫn một đánh giá rất cao, đánh giá này hoàn toàn phù hợp với ấn tượng của cha mẹ Thẩm Đình Châu về hắn, vì vậy, dù đối phương là một người đàn ông, họ vẫn đồng ý cho hai người ở bên nhau.
Phải nói rằng khả năng thuyết phục của Hứa Tuẫn rất mạnh!
Bố mẹ Thẩm Đình Châu dự định sẽ trở về trước khi Nam Cực có đêm dài hơn ngày, khoảng giữa tháng ba.
Đầu tháng ba là tiệc đầy tháng của con gái Tô Du và Ngu Minh Yến.
Là cha đỡ đầu của đứa trẻ, Thẩm Đình Châu không chỉ chuẩn bị một lì xì đỏ lớn, mà còn theo phong tục tặng đứa bé một chiếc khóa trường mệnh và hai chiếc vòng vàng nhỏ.
Tần Thi Dao không biết nghe tin này từ đâu, còn khích Thẩm Đình Châu tổ chức tiệc đầy tháng của bé tại khách sạn nhà cô.
“Hoa tộc là một nơi rất kỳ lạ, thường xảy ra những chuyện thần kỳ. Tuy nhiên, họ rất bài xích thế giới bên ngoài, tôi chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến nên thực sự muốn mở mang tầm mắt.”
Là người từng trải, Thẩm Đình Châu nghĩ rằng tốt nhất không nên mở mang tầm mắt như vậy.
Anh hiểu rõ tính cách thích hóng drama của Tần Thi Dao, bèn từ chối khéo: “Chuyện này tôi cũng không thể quyết định được.”
Tần Thi Dao hơi tiếc nuối, nhưng không tiếp tục ép buộc.
Cuối cùng, tiệc đầy tháng được tổ chức tại dinh thự cũ của nhà họ Ngu.
Cha mẹ của Ngu Minh Yến và Ngu Cư Dung đã qua đời từ lâu, hiện tại người làm chủ là chú hai Ngu.
Tuy nhiên, sau khi Ngu Minh Yến đủ tuổi để tiếp quản công ty, chú hai Ngu dần dần lui về, ở nhà tĩnh dưỡng và rất ít khi ra ngoài.
Gần đây, cuộc hôn nhân của chú hai Ngu gây xôn xao trên diễn đàn Hoa tộc, cuối cùng Ngu Cư Dung phải đích thân ra tay xóa hết các bài viết liên quan.
Bây giờ, người trong cuộc đang đứng ngay trước mặt Thẩm Đình Châu.
Lâm Đường chọc vào má đứa bé, ngạc nhiên nói: “Mặt bé mềm thật, đôi mắt đen vừa sáng vừa to, còn thơm mùi sữa nữa.”
Tô Du nói: “Nếu cậu thích, có thể sinh một đứa với chú hai.”
Lâm Đường lập tức rụt tay lại, tỏ vẻ chán ghét: “Tôi không muốn, hơn nữa tôi sắp ly hôn với anh ta rồi.”
Nói thật thì Thẩm Đình Châu còn tưởng hai người họ đã ly hôn rồi.
Lần trước Lâm Đường lên diễn đàn tuyên bố chắc nịch rằng mình nhất định sẽ ly hôn, giờ đã mấy tháng trôi qua mà vẫn chưa ly hôn, chẳng lẽ thời gian cân nhắc ly hôn ở Hoa tộc còn dài hơn bên ngoài?
Tô Du và Tần Thi Dao thuộc cùng một loại người, chỉ có sự hỗn loạn mới làm cuộc sống của họ thêm phần thú vị.
Tô Du kích động: “Nhưng từ lâu cậu đã nói sẽ ly hôn, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy gì.”
Lâm Đường còn trẻ hơn cả Tô Du, dễ bị kích động. Đúng lúc này, Ngu Cư Dung đẩy chú hai Ngu ngồi xe lăn bước vào, Lâm Đường lập tức chĩa mũi nhọn về phía hắn: “Tôi muốn ly hôn với anh!”
Ngu Cư Dung liếc mắt nhìn Tô Du, khẽ chậc một tiếng rồi rời khỏi phòng.
Chú hai Ngu dường như đã quen, nghe thấy vậy còn chẳng thèm cau mày, mặt vẫn lạnh tanh.
Lâm Đường và hắn là một đôi cách biệt tuổi tác lớn, bình thường hắn hay dựa vào việc mình lớn hơn một giáp, làm cho quan hệ vợ chồng trở thành mối quan hệ như với bậc trưởng bối, bây giờ cũng chẳng thèm giữ thể diện, việc này khiến Lâm Đường lại càng thêm tức giận.
Cậu ta giận dữ đá mạnh vào xe lăn của chú hai Ngu: “Tôi nói ly hôn với anh, anh có nghe thấy không?”
Chú hai Ngu cuối cùng cũng có chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt sâu thẳm.
Đôi mắt của Lâm Đường khẽ dao động, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục trút giận: “Anh nhìn cái gì? Anh vừa già vừa xấu, kết hôn với tôi là phước đức mấy đời của anh rồi, anh không biết trân trọng, bên ngoài còn có đầy người hiểu giá trị của tôi đấy.”
Có thể trở thành nam thần của không ít người ở Hoa tộc, nhan sắc của chú hai Ngu dĩ nhiên rất đáng gờm, chẳng liên quan gì đến già và xấu.
Có lẽ vì đã ở cạnh Tần Thi Dao và nhóm người này quá lâu, Thẩm Đình Châu đã bị ảnh hưởng và thay đổi cách nghĩ.
Nghe thấy lời này của Lâm Đường, phản ứng đầu tiên của anh lại là — Cậu ta không mắng chú hai Ngu tàn tật, cậu ta thật lòng yêu chú hai Ngu!
Thẩm Đình Châu bỗng dưng trở thành một người thích “ship”: …
Thấy anh có vẻ khác lạ, Tô Du ân cần an ủi: “Bác sĩ Thẩm, anh đừng ngại, yên tâm, hai người họ sẽ không ly hôn đâu.”
Thẩm Đình Châu:… Cậu thêm dầu vào lửa thế này có ổn không?
Quả nhiên, Lâm Đường càng bùng nổ: “Ai nói không ly hôn? Họ Ngu kia, nếu anh dám nói không ly hôn, tôi… tôi sẽ ra ngoài cắm cho anh một cái sừng đấy!”
Chú hai Ngu mím đôi môi mỏng, lặng lẽ nhìn cậu ta.
Thấy hắn vẫn không phản ứng nhiều, Lâm Đường tức giận hét lên: “Tôi nói thật đấy!”
Chú hai Ngu cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Vậy thì đi đi.”
Lâm Đường đờ người ra, nhìn thấy hắn đã đẩy xe lăn rời khỏi phòng, cậu ta cắn răng rồi đi theo sau.
Chẳng lẽ họ thực sự đi ly hôn?
Tô Du nói: “Không đâu.”
Thẩm Đình Châu giật mình, quay đầu nhìn cậu ta.
Tô Du lặp lại một lần nữa: “Hai người họ sẽ không ly hôn đâu.”
Thẩm Đình Châu cảm thấy người lạnh lùng như chú hai Ngu chắc hẳn sẽ không tìm một người tính cách trái ngược mình như thế để sống chung.
Nhưng Tô Du trước giờ luôn tính toán không chút sai sót, còn trực giác của anh thì lại không có chút cơ sở nào.
Ánh mắt của Tô Du rời xuống chiếc nhẫn trên tay Thẩm Đình Châu: “Cậu Hứa chắc là không thích tôi cho lắm, có đúng không?”
Thẩm Đình Châu lập tức căng thẳng: “Không đâu.”
Tô Du buồn bã hỏi: “Vậy sao hôm nay cậu ấy không đến? Tôi đã đồng ý làm người thứ hai rồi, cậu ấy còn gì không hài lòng sao?”
Thẩm Đình Châu bỏ qua câu sau, giải thích thay Hứa Tuẫn: “Hôm nay em ấy có việc ở công ty.”
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một cái đầu thò vào.
Đó là một cậu thiếu niên có vẻ ngoài giống mèo, Thẩm Đình Châu nhớ ra cậu ta, đó là em họ của Ngu Minh Yến, từng lên diễn đàn Hoa tộc phàn nàn về bạn cùng phòng của mình luôn chướng mắt cậu ta.
Mọi người đều cho cậu ta lời khuyên, bảo cậu ta quyến rũ cậu bạn đó.
Cậu thiếu niên tròn mắt nhìn Tô Du: “Anh Tiểu Ngư.”
Cậu ta bước vào phòng, thấy đứa bé đang nằm trong chiếc nôi hình quả trứng, cũng ngạc nhiên như Lâm Đường: “Con bé đáng yêu quá, khuôn mặt hồng hào, mắt giống anh lắm đấy.”
Tô Du liếc nhìn Thẩm Đình Châu, người không thể cưỡng lại những ai có vẻ ngoài giống mèo, cố tình hỏi: “Vậy giống bác sĩ Thẩm không?”
Thiếu niên không hiểu: Bác sĩ Thẩm là ai?
Cậu ta rõ ràng đã quên lần trước từng gặp Thẩm Đình Châu ở nhà Tô Du, dù sao đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.
Thẩm Đình Châu ngay lập tức thu lại ánh mắt đầy yêu thương, giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
“Đi đi, bác sĩ Thẩm.” Tô Du cố ý nhấn mạnh cách gọi đối với Thẩm Đình Châu.
Cậu em họ nhìn thoáng qua Thẩm Đình Châu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Sao lại hỏi đứa bé có giống bác sĩ Thẩm không?
Thẩm Đình Châu bước nhanh ra khỏi phòng, trước cửa là một bóng dáng cao lớn.
Người đó thấy Thẩm Đình Châu, bèn lịch sự gật đầu chào anh.
Anh lập tức nhận ra cậu ta, đó chính là cậu bạn “trai thẳng” cùng phòng của cậu em họ, anh gật đầu đáp lại rồi rời đi.
–
Dinh thự cũ của nhà họ Ngu kết hợp hai phong cách kiến trúc Trung và Tây.
Sân vườn trồng nhiều cây xanh, vào mùa xuân, hoa nở khắp sân vườn, hành lang leo đầy những dây thường xuân xanh mướt.
Thẩm Đình Châu ra ngoài hít thở không khí, thấy khung cảnh bên kia đẹp, có chỗ để ngồi nên đi về phía đó.
Đến nơi mới phát hiện ở phía bên kia dây thường xuân có người khác.
“Đồ khốn, tắt nó đi, nghe thấy chưa!” Lời nói rất gay gắt nhưng giọng lại như mang theo hơi nước mềm dịu.
Người bên cạnh khẽ cười: “Chỉ bật một chút thôi mà, không tin em tự xem đi.”
Thẩm Đình Châu ban đầu không hiểu hai người đang nói gì, cho đến khi thanh niên có giọng ướt át giật lấy thứ gì đó từ tay người đàn ông kia, đồ vật vô tình văng ra ngoài.
Thấy món đồ nhỏ giống điều khiển từ xa, Thẩm Đình Châu phải mất 2 giây để nhận ra đó là thứ gì.
Sau khi nhận ra, da đầu anh tê rần.
Cứu tôi với!
Chưa nói đến câu thứ hai, anh lập tức chạy về hướng ngược lại.
Sau khi chạy một đoạn dài, Thẩm Đình Châu mới dừng lại, nhưng sự xấu hổ vừa kịp tan biến thì anh lại nhìn thấy 2 người quen cách đó không xa.
Tô Tường mặt đầy khó chịu, còn anh zai vợ cả thì đỏ mặt ngượng ngùng.
“Đêm hôm đó chúng ta đã như thế rồi…” Anh zai vợ cả nắm chặt tay Tô Tường, ân cần nói: “Tường Tường, chúng ta kết hôn nhé.”
Tô Tường hất tay anh ta ra: “Đừng có mà lải nhải như đàn bà thế, chỉ là ngủ một đêm thôi, có gì to tát chứ?”
Anh zai vợ cả lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Nhưng anh ta bây giờ không còn là Chương Lang của ngày trước, giờ đây anh đã là Nữu Hỗ Lộc Chương Lang.
Dưới sự chỉ điểm của Tô Du, Chương Lang đã hiểu được cách giao tiếp nào là hiệu quả nhất với Tô Tường.
“Tường Tường, em không muốn tổ chức một đám cưới còn hoành tráng hơn của Tô Du sao? Sinh một đứa bé còn đáng yêu hơn con của cậu ấy?”
Tô Tường hơi dao động.
Anh zai vợ cả tiếp tục tăng cường công kích: “Từ khi Tô Du có con, chú Tô càng quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn. Em mà không có con thì làm sao tranh sủng với cậu ấy được! Anh sẵn sàng để con chúng ta mang họ em, nhất định phải mang họ em!”
Thẩm Đình Châu: …
Không phải chứ, lẽ nào tỷ lệ đàn ông ở Hoa tộc sinh con cao đến vậy sao?
Tô Tường bị Chương Lang thuyết phục, đang định gật đầu đồng ý thì nhìn thấy Thẩm Đình Châu ở phía trước, ánh mắt cậu ta lập tức sáng lên.
Cậu ta có tiền, có thời gian, nuôi một đứa trẻ chẳng phải là vấn đề, đứa bé không nhất thiết phải có một người bố khác.
Nếu bỏ cha giữ con…
Tô Tường đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng nói với Thẩm Đình Châu: “Bác sĩ Thẩm, chúng ta sinh một đứa con đi!”
Nếu cậu ta và Thẩm Đình Châu có một đứa con, chắc chắn tên cá thối kia sẽ tức điên lên.
Anh zai vợ cả lảo đảo suýt ngã, sau đó quay lại nhìn thẳng vào Thẩm Đình Châu.
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Tô Tường và biểu cảm sụp đổ của Chương Lang, Thẩm Đình Châu lùi lại hai bước.
Tô Tường đảm bảo với anh: “Chuyện này tôi nhất định sẽ không nói cho Hứa Tuẫn biết.”
Chương Lang ghen tỵ đến mức mặt mày méo mó, nghiến răng ken két như thể sắp sùi bọt mép đến nơi.
Cứu tôi với!
Thẩm Đình Châu lại dùng chiêu “chạy” quen thuộc, sợ Tô Tường đuổi theo, anh vội vàng trốn vào một căn nhà nhỏ màu trắng.
Thẩm Đình Châu áp lưng vào cánh cửa, phải mất một lúc mới có thể thở đều trở lại.
Tô Tường và Chương Lang đã đuổi đến đây, cuộc trò chuyện của họ khiến anh tràn đầy cảm giác bất lực.
Tô Tường không vui nói: “Sao anh nhỏ nhen thế, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi mà. Dù đứa con là của bác sĩ Thẩm, nhưng người cùng tôi bước vào lễ đường, đứng bên cạnh tôi vẫn là anh.”
Chương Lang tủi thân.
Chương Lang đau khổ.
Cuối cùng… Chương Lang thỏa hiệp.
“Chỉ cần em vui là được.” Chương Lang nắm tay Tô Tường đặt lên ngực mình: “Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì em, Tường Tường!”
Thẩm Đình Châu:… Anh zai vợ cả, anh hèn mọn đến thế sao!
Thẩm Đình Châu không muốn làm “kẻ thứ ba”, bèn rón rén đi sâu vào trong căn nhà.
Bên ngoài, Chương Lang chỉ tay về căn nhà trắng, hỏi: “Có muốn vào xem thử không?”
Tô Tường chặn lại: “Đây là phòng vẽ của chú hai Ngu Minh Yến, chúng ta nên đi tìm chỗ khác.”
2 người họ vừa rời đi, Thẩm Đình Châu lập tức bất chấp nguy cơ của việc bị bắt đi đóng góp t*nh tr*ng, mặt đỏ bừng chạy vội ra ngoài.
Suốt cả ngày hôm đó, anh ngoan ngoãn ở bên cạnh Tô Du, không đi đâu nữa.
Người ngoan hơn cả Thẩm Đình Châu chính là Lâm Đường, khi cậu ta xuất hiện lần nữa thì lộ vẻ ủ ê, không còn chút kiêu ngạo nào như ban đầu, cũng chẳng đề cập đến chuyện ly hôn nữa.
Lâm Đường cúi đầu v**t v* má đứa bé, để lộ vùng cổ với đầy dấu hôn đậm nhạt không đều.
Thẩm Đình Châu ngồi ngay ngắn, ánh mắt giữ vững, không hề liếc ngang liếc dọc.
Khi mọi người đã rời đi hết, Tô Du cười hỏi: “Đi ra ngoài một lát là xảy ra chuyện gì à? Sau khi quay về, tôi thấy bác sĩ Thẩm ngoan hẳn.”
Thẩm Đình Châu tránh ánh mắt của Tô Du: “… Không có gì cả.”
Ngu Minh Yến bận rộn tiếp đãi khách cả ngày, cuối cùng cũng rảnh rỗi đến thăm Tô Du và đứa trẻ.
Hắn xoa đầu Tô Du, ánh mắt dịu dàng: “Mệt không?”
Tô Du đáp đầy ẩn ý: “Em không mệt, nhưng bác sĩ Thẩm thì rất mệt.”
Ngu Minh Yến liếc nhìn Thẩm Đình Châu.
Tô Du nói tiếp những gì mình còn chưa nói hết: “Cảm giác hôm nay bác sĩ Thẩm đã gặp nhiều chuyện lắm.”
Ngu Minh Yến phối hợp với Tô Du, bày ra vẻ mặt áy náy vừa đủ: “Thể trạng của bác sĩ Thẩm đúng là không nên đến nhà chúng tôi.”
Thẩm Đình Châu: !
Chẳng lẽ cái thể chất hút drama của anh đã đến mức ai ai cũng biết rồi sao!
Tô Du tựa đầu vào Ngu Minh Yến: “Bác sĩ Thẩm nói, khi anh ấy và Tiểu Hứa kết hôn thì muốn chúng ta cùng tham gia.”
Ngu Minh Yến thả lỏng bờ vai, để Tô Du nằm thoải mái hơn: “Vậy anh sẽ tìm người đặt lễ phục.”
Tô Du: “Bác sĩ Thẩm nói, ngày cưới 4 người chúng ta sẽ cùng ngủ.”
Ngu Minh Yến: “Được.”
Tô Du: “Bác sĩ Thẩm còn nói…”
Thẩm Đình Châu: Đừng nói nữa, tôi là người câm mà!
–
Bữa tiệc đầy tháng này, Thẩm Đình Châu còn mệt mỏi hơn cả Tô Du và Ngu Minh Yến.
Chiều tối, Hứa Tuẫn đến đón anh, Thẩm Đình Châu ngồi vào xe thở dài một hơi.
Hứa Tuẫn nhìn sang: “Sao thế?”
Thẩm Đình Châu xoa xoa chân mày: “Không có gì, chỉ là muốn về nhà nhanh thôi.”
Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, quá… Thẩm Đình Châu không muốn làm ô uế tâm hồn trong sáng của Tiểu Hứa, dù sao không phải ai cũng giống Tần Thi Dao, thích đến Hoa tộc mở rộng tầm mắt.
Hứa Tuẫn giúp anh xoa thái dương, lén lút cà khịa: “Chuyện nhà cậu Tô có phải hơi phức tạp không?”
Không phải hơi, mà là vô cùng phức tạp.
Nhưng Thẩm Đình Châu luôn lịch sự với mọi người: “Cũng tạm thôi.”
Mũi Hứa Tuẫn phát ra một tiếng cười khẽ.
Thẩm Đình Châu quay sang nhìn, ánh mắt Hứa Tuẫn đầy vô tội, anh còn đang nghi ngờ mình nghe nhầm, định nằm trở lại thì chợt nhìn thấy hai người đang nô đùa ngoài cửa sổ xe.
Cậu em họ của Ngu Minh Yến nhảy lên lưng cậu bạn cùng phòng, người kia không nói gì, thậm chí còn giữ chặt đầu gối của cậu em họ.
Cậu em họ cắn vào tai của cậu bạn cùng phòng, cười tươi không biết đang nói gì, cả người tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Tai của cậu bạn cùng phòng đỏ bừng lên trong nháy mắt, cậu em họ cười rồi lại cắn tiếp vào tai còn lại, bên tai ấy cũng nhanh chóng đỏ bừng.
Nhìn cặp đôi tình tứ đó, khóe miệng Thẩm Đình Châu bất giác nhếch lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay bịt lấy mắt Thẩm Đình Châu, anh ngơ ngác.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Tuẫn nói: “Cậu ta trông giống mèo.”
Thẩm Đình Châu suy nghĩ vài giây, dở khóc dở cười: “Cậu ta chỉ là một đứa trẻ thôi, hơn nữa cậu ta có người yêu rồi mà.”
“Nhưng cậu ta trông giống mèo.” Hứa Tuẫn nhấn mạnh, thì thầm vào tai anh: “Không được nhìn!”
Thẩm Đình Châu: “…”