Suốt một tuần qua, Tầm Phương luôn cảm thấy có một cặp mắt mọc ra từ bóng đêm nhìn chằm chằm mình trong giấc ngủ.
Mỗi khi tỉnh giấc giữa đêm, Tầm Phương đều vô thức nhìn quanh căn phòng một lượt, tìm kiếm sự tồn tại của sinh vật khác trong phòng ngoài mình.
Tiếc rằng, cô không tìm thấy dấu vết của bất kỳ ai, ngược lại những hoài nghi đó luôn được dập tắt bởi những tin tức chấn động ập đến vào ngày mai và đêm nay không ngoại lệ.
Vào thời điểm Tầm Phương nghe được tin bà Trúc đang ở trong phòng Dĩ Lâm qua miệng của Thanh Vân, mẹ con họ đã đối mặt nhau quá nửa giờ đồng hồ.
Lần này không có cãi vã, càng không ra về với bộ mặt bực tức.
Ngay sau khi xuống tầng trệt, bà Trúc gọi Tầm Phương ra ngoài nói chuyện.
Ngồi đối diện người dì mình luôn quý mến, nếu là trước kia Tầm Phương sẽ háo hức cùng bà tán dóc, nhưng sau khi biết được quan hệ và thái độ bà dành cho đứa con lớn của mình, Tầm Phương khó có thể giả vờ như bản thân chưa biết việc gì, cùng bà uống trà, nói cười thân mật.
Cảm giác đau đớn mơ hồ dội vào ngực trái, cô lặng lẽ nhìn bà lom lom, cho đến khi Nhã Trúc lên tiếng, chủ động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh chung quanh hai người.
"Sao con lại làm ở đây? Chẳng phải trước kia dì từng nói nếu khó khăn quá thì tới tìm dì sao? Con ngại à?"
Tầm Phương lắc đầu, điềm nhiên đáp: "Không phải, chỉ là con thấy mình không khó khăn đến mức nhờ vả người ngoài."
Nhã Trúc khá bất ngờ trước câu trả lời của cô, song trên gương mặt hiền hòa vẫn giữ thái độ gần gũi.
Bà nói:
"Tuổi trẻ biết phấn đấu cho mình và gia đình là chuyện tốt.
Ngày mai dì sẽ đưa Lâm đ ến bệnh viện kiểm tra, kết quả chắc chắn sẽ tốt, cho nên hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng con làm ở đây.
Đợi vài ngày nữa dì sẽ tìm cho con một công việc với mức lương cao, đủ để trang trải cuộc sống ba mẹ con."
Trước lời bà Nhã Trúc nói, bầu trời trên đỉnh đầu Tầm Phương nổi gió kéo mây đen lũ lượt bao kín cả khoảng lớn, che mờ ánh sáng ấm áp.
Cô chưa nhận ra bản thân đang đứng trên mảnh cảm xúc nào, là vui mừng hay buồn bã? Thế nhưng, có điều cô nhận thức vô cùng rõ ràng chính là thái độ khác thường như đang che giấu bí mật nào đó của bà Nhã Trúc.
Tầm Phương không vội lên tiếng, chầm chậm phán đoán.
"Chẳng phải lần trước dì là người đã cướp đi cơ hội của anh ấy sao? Vì cớ gì mà dì lại làm vậy?" Giọng cô đanh lại, bất chấp bị cho là trịch thượng: "Dù có nghĩ nát óc con vẫn không tìm ra lý do.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, hành động trước kia của dì có thể liệt vào danh sách việc gi3t chết con mình đấy.
Sao dì có thể nhẫn tâm làm vậy?"
"Con đứng về phe nó à?" Nhã Trúc không trả lời cô, trái lại đưa ra câu hỏi không đầu không đuôi khiến Tầm Phương ngẩn người.
Qua vài giây, cô đáp: "Con không đứng về phe ai cả, con chỉ nói điều mình cho là đúng thôi."
"Sẽ chẳng có ai đúng hoàn toàn ở đây hết, một người dù hoàn hảo đến nhường nào vẫn có khuyết điểm.
Con và dì cũng vậy, sai lầm lớn nhất trong tuổi trẻ của dì là chưa kết hôn đã có con."
Tầm Phương thở dài, loáng thoáng nghe rõ âm thanh cõi lòng tan nát: "Dì hận sai người rồi.
Yêu nhau, có thai, sinh con, tất cả các việc trên là quyết định của ai? Dường như tâm lý chung của phụ nữ lỡ dở tình duyên là quy chụp mọi lỗi lầm của bản thân lên con mình nhỉ? Mẹ con cũng vậy, bà ấy cho rằng bé Nhân là sai lầm của mình, hối hận vì đã sinh nó ra.
Nhưng bà ấy chưa từng hỏi nó có muốn được sinh ra hay không? Có muốn mình sống dưới thân phận con riêng không?"
Tầm Phương thở gấp, lồ ng ngực phập phồng lên xuống hiển nhiên cho thấy chủ nhân đang cật lực kiềm chế cảm xúc dâng trào, hai hàm răng cô va vào nhau phát ra âm thanh lạch cạch, viền mắt khô rát.
Tầm Phương dùng hết sức siết chặt tay vịn ghế: "Vì con có đứa em như vậy nên tạm xem là người hiểu rõ tình trạng của anh Lâm.
Tội lỗi đó, dì nên gánh vác thay cho anh ấy mới phải, vì chúng do dì tạo ra mà."
Tầm Phương nhìn mặt nước gợn sóng trong chiếc cốc trên tay mình, ngửa đầu uống cạn.
Cô đặt mạnh cốc xuống mặt bàn, dòng nước chảy xuống cổ họng cuốn trôi cả những bâng khuâng, vướng mắc.
"Lẽ ra đây là việc dì nên làm từ sớm.
Con rất quý dì, nhưng sau vụ việc lần này con sẽ nghiêm túc nhìn lại thiện cảm bao năm qua của mình có đặt sai chỗ không.
Còn về công việc." Tầm Phương ngập ngừng: "Dì không phải người thuê con, có nghỉ hay không, quyết định không nằm trong tay dì."
Tầm Phương đứng lên, lùi về sau mấy bước chuẩn bị rời đi, vào lúc cô chậm rãi xoay người, từ phía sau vọng lên tiếng Nhã Trúc rành mạch rõ ràng, mang theo hàm ý sâu xa nhất thời cô không nhận ra.
"Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, dì vẫn quý con.
Đó là lời thật lòng đấy.
Dì hy vọng chúng ta không dừng lại ở mối quan hệ quen biết bình thường."
Từ lúc quen biết cho đến nay, Nhã Trúc luôn một lòng tán thưởng thái độ nghiêm túc, bình tĩnh trước mọi vấn đề, tính quyết đoán và thẳng thắn của Tầm Phương.
Cô là điển hình cho mẫu con gái bà ngưỡng mộ khi bản thân còn son trẻ, giá như năm xưa bà có thể kiên quyết bằng một nửa Tầm Phương, thì hôm nay đã không dằn vặt bản thân đến nhường này.
Vì thế, thái độ và sự kỳ vọng bà dành cho Tầm Phương luôn vượt qua mức độ một người bình thường.
Nhã Trúc vẫn mong muốn cô có thể trở thành mảnh ghép hoàn hảo trong bức tranh gia đình, rèn giũa cô trở thành thanh gươm sắc bén.
Vì suy nghĩ xa vời đó, bà luôn tha thứ, thấu hiểu cho từng việc Tầm Phương làm.
Hôm nay cũng thế, mặc cho những lời cô nói có phần khó nghe, nhưng không phải sai hoàn toàn.
Mức độ thiện cảm Nhã Trúc dành cho cô gái trước mặt tăng vọt, tự thấy người giỏi giắn phải như Tầm Phương.