Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 6


Về đến nhà, Tầm Phương mặc kệ quần áo dính bẩn nằm bất động trên giường, cô mở to mắt nhìn trần nhà trắng xóa, trên mảng trắng đó dần hiện ra tám con số, cô nâng ngón tay nhẩm đếm.
"Đơn vị, chục, trăm...!chục triệu."
Mười lăm triệu nặng nề rơi xuống mặt.

Trước kia cô từng nghĩ rằng không có khó khăn nào có thể quật ngã mình, thế nhưng cô đã lầm.

Khó khăn gói gọn trong chữ tiền triệt để giẫm nát mọi hy vọng sống tưởng chừng bất diệt của Tầm Phương.
Người đàn bà kia nói, nếu đến cuối tuần sau không nhận được tiền bồi thường, bà ta sẽ kiện mẹ cô ra tòa.

Tuy việc không quá nghiêm trọng đến mức hầu tòa, song trong Bộ luật Dân sự có tội danh mang tên "phá hoại tài sản người khác".

Tầm Phương không muốn mẹ mình ngồi tù vì một sợi dây chuyền.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lên mạng tra giá trị một quả thận, tới bước đường cùng cô chỉ còn cách hy sinh bản thân mình.

Lướt được vài vòng, lương tâm Tầm Phương lần nữa trỗi dậy, cô là công dân tốt kia mà.

Bán thận là hành vi phạm pháp.

Không được, tìm cách khác!

Tầm Phương lăn mấy vòng trên chiếc giường nhỏ, cắn góc chăn tìm cách.

Những người có thể mượn, Tầm Phương đều mượn qua, khi nghe đến tiền, tình bạn nhiều năm giữa cô và họ ly kỳ mất tích, thiếu điều còn đưa cô vào danh sách đen, đời đời không tao ngộ.

Tầm Phương chán nản thở dài, lòng người đúng thật bạc bẽo, vô tình.
Vào lúc quẫn bách muốn nhảy lầu chết đi, Thanh Vân lại gọi đến.

Tầm Phương nằm nhìn màn hình điện thoại chớp tắt liên tục, cô bạn này cũng thật kiên trì.

Giả như đêm nay cô không nghe máy, Thanh Vân quyết hai phút gọi một lần, đến khi cô đầu hàng bắt máy thì thôi.
Tầm Phương nghiêng mình, ngửa cổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao, trăm ngàn lo lắng như con kiến nhỏ chui vào lòng cắn xé tim cô.

Khi Tầm Phương gật đầu đồng ý, kể từ giây phút đó cô là kẻ lừa đảo, gạt gẫm niềm tin ông cụ dành cho mình.

Khi cô lắc đầu từ chối, mọi gánh nặng trước mắt không cách nào chống đỡ.

Còn cả số tiền kia, cô phải đền bù cho người ta bằng cách nào?
Cuộc cách mạng tư tưởng diễn ra trong âm thầm kết thúc, cũng là lúc Thanh Vân gọi đến lần thứ chín.

Vừa bắt máy, giọng nói trong veo cao đến quãng tám của Thanh Vân bật ra, đâm thủng màng nhĩ.
"Con nhỏ chết mất xác kia, mình gọi cho cậu cả buổi tối đấy biết không? Thấy người ta gọi thì phải nghe máy chứ.

Cái đồ mất nết."
"Lúc cậu gọi mình đang tắm." Tầm Phương nói dối, di dời cơn thịnh nộ của Thanh Vân.
"Thế à? Cậu đã nghĩ xong chưa? Đừng trách mình không nói trước, đãi ngộ ở đó cực kỳ tốt, ông cụ là người rộng rãi, coi người làm như người nhà.

Tìm đâu ra ông chủ tốt vậy? Hơn nữa, cậu chỉ cần chăm sóc cháu ngoại ông ấy trong một thời gian ngắn thôi, ăn ở đều do ông cụ chi trả."
Từ đầu đến cuối Thanh Vân chỉ nhắc về ông cụ đó tính cách thế nào, chứ chẳng nhắc về đứa cháu trai kia ra sao.

Mà vấn đề cốt lõi đó, Tầm Phương chẳng buồn bận tâm.
"Lương một tháng bao nhiêu?" Đây mới là vấn đề cô để tâm.
"Sáu mươi triệu."
Tầm Phương hét lên: "Điên à? Làm gì có ai thuê chăm sóc một tháng sáu mươi triệu? Chuyện này có uẩn khúc gì phải không? Hay là cháu trai ông ấy thích bé Mai nhà bà Thúy."
"Khùng hả? Người ta thuê giá cao đương nhiên muốn tìm người chuyên nghiệp, trách nhiệm.


Cậu có biết công việc này bao nhiêu người mơ ước không? Nhờ mình đổ mật ngọt vào tai ông cụ mới có chỗ cho cậu đấy."
Tầm Phương ngậm miệng, tự thấy phản ứng của mình thái quá cô bèn chỉnh lại giọng nói sao cho mềm mại nhất.
"Mình biết cậu tốt với mình, yêu Vân nhất! Thật ra gần đây mình đang kẹt tiền, có thể xin ứng trước lương không?"
Thanh Vân trầm ngâm: "Thử việc một tuần, được thì có thể ứng lương."
Hai mắt Tầm Phương sáng lên, vui mừng nhảy nhót khắp phòng.
"Chốt đơn.

Ngày mai đến đón mình nhé!"
"Chốt!"
Đêm đó Tầm Phương gặp ác mộng, trong mơ cô thấy bản thân ngồi trên bãi cỏ xanh, xung quanh không có người, chỉ có con chó nhỏ gác đầu trên đùi mình.

Tầm Phương hơi động đậy, con chó bèn tỉnh giấc, đôi mắt màu vàng nhìn cô chằm chằm.

Tầm Phương rùng mình, khiếp sợ trước ánh nhìn đầy sát khí của con chó nhỏ.

Nó nhoẻn miệng cười, chân trước đầy lông và móng vuốt sắc nhọn cào lên đùi cô.

Máu trào ra lan rộng bãi cỏ xanh, mây, bầu trời, khắp nơi đều nhuộm thành màu đỏ.
Tầm Phương hét toáng lên, giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên cô làm chính là kiểm tra đùi mình, may mắn đó chỉ là mơ, cảm giác móng vuốt đâm vào da thịt và ánh nhìn kỳ dị của con chó kia quá đỗi chân thật, Tầm Phương không cách nào chấp nhận đó là mơ.

Cô tự hỏi, phải chăng đây là điềm báo cho tương lai?
Trời chưa sáng hẳn, Tầm Phương không ngủ tiếp nữa, cô ngồi dậy mở ngăn thứ ba trong tủ quần áo, kéo ra nhiều bộ váy được xếp gọn gàng.


Tất cả đều là quần áo bản thân mặc trước khi gia đình gặp biến cố.

Khó có thể liên tưởng cô gái mạnh mẽ như hôm nay, lại chính là cô gái dịu dàng, mơ mộng của ngày xưa.

Thời gian đúng là tàn nhẫn, cũng thật đẹp đẽ.
Ấn tượng ban đầu vô cùng quan trọng, cô không muốn đánh mất lưới chài lương siêu to khổng lồ, thế nên mới mang váy của ngày xưa ra mặc thử.

Chọn tới chọn lui, Tầm Phương quyết định mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân, tết tóc, thoa son đỏ hồng.

Nhìn bản thân trong gương, bỗng chốc sống mũi cô cay xè.

Đây chính là Tầm Phương của những năm tháng vô tư tươi đẹp nhất, Tầm Phương năm đó thứ gì cũng có, đường đi trải lụa đỏ chưa từng chịu qua cay đắng cuộc đời.

Thế nên khi tin dữ ập đến, cô giống như bông hồng trong nhà kín, yếu ớt gãy làm đôi, héo úa trong một đêm.
Không biết nước mắt đã rơi từ bao giờ? Tầm Phương nở nụ cười rời khỏi nhà.

Cho tới nhiều năm sau, cô vẫn nhớ như in biểu cảm năm đó khi Thanh Vân nhìn thấy mình, cô ấy đã thốt lên:
"Trời đất quỷ thần ơi! Ăn gì mà xinh vậy gái? Có ghệ chưa cưng?" Cô còn không quên huýt sáo, chu mỏ chụt chụt, bắt chước các anh trai quán nước vô cùng chân thật..

Bình Luận (0)
Comment