Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 11

Không nghĩ tới đường đường là chủ tịch của Silver International, lại vì một chiếc áo ba lỗ cam tâm làm cún con, Khương Hựu tức giận nghiến răng, sáng dậy thấy quai hàm đau buốt.

Nhưng tức thì tức, chuyện cần làm thì vẫn phải làm, hắn ôm chăn, gọi điện cho Tống Nam Kha, "Mày biết Hoa Viễn Clothing chứ? Có thể lấy được hành trình của chủ tịch không?"

Tống gia được mệnh danh là ông hoàng ngành ăn uống, nhà hàng trải dài khắp cả nước. Người làm nghề này có thể tiếp xúc rất nhiều người, hỏi dò tin tức cũng rất dễ dàng, Tống Nam Kha ngáp một cái, "Để tao hỏi, có kết quả tao nhắn mày."

Hai mươi phút sau, Tống Nam Kha gửi qua một file excel, hỏi: Mày muốn cái thứ này để làm gì?

Trà bưởi: Công việc

Giấc mộng Nam Kha:... Tao biết là mày tự nhiên bị rút não, nhưng mà hôm nay là thứ bảy, không muốn đi đánh golf nhìn eo thon của mấy anh đẹp trai sao?

Trà bưởi: Không muốn

Giấc mộng Nam Kha: À, tao biết rồi! Mày chắc là muốn ở nhà ân ái với Bùi tổng chứ gì!

Khương Hựu: "..."

Hắn nhịn lại ý muốn block Tống Nam Kha, mở file hành trình. Hành trình của chủ tịch Hoa Viễn vô cùng dưỡng sinh: Sáng thứ bảy tới câu lạc bộ Thái cực rèn luyện, buổi chiều nghỉ ngơi. Trưa chủ nhật thì đi ăn uống với bạn bè, buổi chiều đi xem ca kịch.

Một cuộc sống sinh hoạt Phật hệ của mấy người nhà giàu bình thường.

Khương Hựu xem app bán vé, buổi diễn ca kịch ngày mai đã bán hết rồi. Nếu muốn tiếp xúc đối phương thì chỉ có thể làm vào sáng nay.

Hắn vội vàng thức dậy rửa mặt, chọn một bộ quần áo thoải mái. Chuẩn bị xong hắn tra địa chỉ của câu lạc bộ Thái cực --- Trưởng phòng marketing của Hoa Viễn không có ý hợp tác, có đi tìm cũng uổng công, chi bằng đi tìm chủ tịch luôn.

Câu lạc bộ Thái cực nằm trong một ngôi biệt thự ở ngoài ngoại ô, trong cách trang hoàng mang tiên khí cũng không kém phần trang trọng. Khương Hựu đứng ở cửa quan sát chốc lát, nhân viên tiếp đãi liền ra đón, "Xin chào, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"

"Không có." Khương Hựu nói, "Tôi lần đầu tiên tới đây."

"Vâng, vậy ai giới thiệu cho anh ạ?"

"Người giới thiệu?" Khương Hựu nhíu gương mặt nhỏ lại, kéo dài giọng nói, "Tôi muốn đi đâu còn cần người giới thiệu?"

Trông hắn không mấy hiền lành, nhân viên tiếp đãi cung kính nói, "Vậy mời anh vào khu chờ ngồi một lát, tôi đi tìm quản lý."

Với kinh nghiệm tung hoành các câu lạc bộ của Khương Hựu, những chỗ như thế này sẽ xem người mà đối đãi. Nếu thân phận không đủ hiển hách, cửa sẽ không bao giờ mở.

Cho nên hắn giả bộ làm dáng vẻ thái tử gia, mới có thể lấy được một chút đường sống.

Quả nhiên, không lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục bước nhanh tới, "Xin chào quý khách, tôi là quản lý của câu lạc bộ."

Khương Hựu xua tay, ra vẻ lười nói chuyện, gọi điện cho Quách Chiêu, "Tôi muốn vào câu lạc bộ Thái cực chơi chút, nói cho người ta biết tôi là ai đi."

Vừa nói hắn vừa đưa điện thoại cho quản lý câu lạc bộ.

Không biết Quách Chiêu nói cái gì, ánh mắt của quản lý nhìn Khương Hựu liền thay đổi. Khương Hựu không khỏi nghĩ tới, cái danh phận "người yêu của Bùi Minh Tiêu" lại xài tốt đến vậy.

Hắn phải tranh thủ làm nhiều chuyện lừa nam dối nữ trước khi ly hôn, để Tra Tra Tiêu đó từ từ mà chùi đít, hừ!

Có Quách Chiêu nói chuyện, hiệu suất làm việc của quản lý rất cao, dùng tốc độ nhanh nhất làm thẻ hội viên cho Khương Hựu. Thấy hắn không mang theo quần áo luyện công còn cung kính đưa cho một bộ.

Câu lạc bộ này không chỉ dạy Thái cực quyền, mà còn cung cấp sân chơi giao lưu, cả lầu hai là nơi so tài võ nghệ. Lúc Khương Hựu đi vào, chủ tịch của Hoa Viễn --- Ngụy Hoa Viễn đang so tài với một vị trung niên, bên dưới có mấy người vây xem.

Khương Hựu không hiểu Thái cực, nhưng biết người ta đang so tài mà chen miệng vào là hành vi vô lễ, hắn đứng dưới khán đàn, lẳng lặng nhìn Ngụy Hoa Viễn.

Con ngươi của Khương Hựu có màu đen tuyền, khi chăm chú nhìn cái gì sẽ khiến nó trông trong veo. Hai tay để hờ lên rìa võ đài, đứng đàng hoàng ngay ngắn, giống kiểu học sinh giỏi trong trường, rất được thầy cô giáo yêu mến.

Không lâu lắm, Ngụy Hoa Viễn chú ý tới một gương mặt non nớt mới mẻ.

Nửa tiếng sau, sau khi so tài xong, Ngụy Hoa Viễn đi xuống, chuẩn bị vào phòng vệ sinh lau mồ hôi.

Kết quả ông đi một bước, thằng nhóc ngoan phía sau đi theo một bước, ông đi hai bước, thằng nhóc ngoan đó cũng đi hai bước.

... Cứ thế đi phía sau, cách không xa lắm.

Ngụy Hoa Viễn biết, người này nhắm về phía mình.

Sống đến từng tuổi này, ông đã sớm có khả năng nhận biết nguy hiểm, nhưng mà thằng nhóc ngoan đó không có ác ý.

Vả lại, câu lạc bộ này phải xác nhận thân phận mới vào làm hội viên được, có thể vào được đây không giàu thì sang, chắc chắn sẽ không có mấy người có nghề nghiệp đi bán bảo hiểm này nọ.

1

Ngụy Hoa Viễn dừng bước, xoay đầu lại hỏi, "Chàng trai, cậu đi theo ta làm gì?"

Có thể bị hành động của ông làm giật mình, thằng nhóc ngoan đứng ngây người, mắt hơi mở lớn. Tay trái siết vạt áo, trông khá đáng thương.

Bình thường Ngụy Hoa Viễn xây dựng thế lực rất mạnh, cho dù là ở công ty hay lúc riêng tư, tông giọng cũng vô cùng nghiêm túc.

Thấy thằng nhóc ngoan bị hù, trong lòng ông có một chút không nỡ lướt nhẹ qua, hỏi lại bằng giọng nhẹ nhàng hơn một chút, "Tìm ta có chuyện gì?"

"Dạ, dạ không... Không phải, dạ có..." Thằng nhóc ngoan nói chuyện lắp bắp, "Con không biết Thái cực, ông là đại sư cấp bậc cao nhất ạ?"

Ngụy Hoa Viễn: "Phải thì sao, không phải thì sao?"

"Lúc nãy ở dưới con thấy phong thái của ông, con muốn học theo, con muốn đánh giống như ông... như vầy, như vầy..."

5

Thằng nhóc ngoan múa may mấy cái, bởi vì không có căn cơ, Thái cực quyền bị đánh thành hầu quyền, "Con cũng muốn đánh ra chiêu thức ngầu như ông vậy, cho nên muốn nhờ ông dạy con. Ông có thể làm sư phụ của con không, phí học một tiếng bao nhiêu cũng được, con trả nổi!"

Xem ra thật sự xem mình là đại sư rồi, điều này nói rõ mình đánh Thái cực quyền khá tốt, gương mặt nghiêm nghị của Ngụy Hoa Viễn cuối cùng dãn ra sau một buổi sáng.

Khi tâm trạng tốt, người ta cũng dễ nói chuyện hơn, "Cậu nhận nhầm người rồi, ta chỉ là một hội viên ở đây. Nhưng mà câu lạc bộ có đại sư cấp bậc tôn sư, mỗi tháng đến hướng dẫn cỡ một lần, hôm nay cậu khá may mắn, đại sư vừa lúc có ở đây, chính là người đó."

Theo hướng tay của ông chỉ, đứng giữa võ đài có một ông lão đang đứng, tóc bạc nhưng gương mặt hồng hào, khí chất thần tiên, trong chiêu thức bao hàm sức mạnh, chắc chắn không phải là động tác võ thuật làm cảnh.

Thằng nhóc ngoan lại lắc đầu, chắp tay lại, "Ổng đánh không có đẹp như ông, con chỉ muốn nhận ông làm sư phụ thôi, xin ông đó, nhận con đi ~"

Nói xong câu đó, giọng thằng nhóc uyển chuyển đi, mang ý nhõng nhẽo.

Để bảo vệ giang sơn do chính mình gầy dựng, Ngụy Hoa Viễn luôn dùng cách nghiêm trị để dạy dỗ con cái. Dưới sự ảnh hưởng của giáo dục, hai người con của ông luôn cung kính. Tuy đạt được mục đích nuôi dạy được người kế thừa, nhưng lại thiếu đi niềm vui chăm sóc con cháu.

Thần thái của thằng nhóc trước mặt thức tỉnh lòng thương của người cha, Ngụy Hoa Viễn khẽ thở dài, "Được rồi, cậu chờ ta một chút, ta vào phòng vệ sinh, sẽ quay lại ngay."

"Dạ? Ông chịu dạy con rồi? Sư phụ dẫn con theo với, con đi với sư phụ!!"

... jongwookislove.wordpress.com

Đống hồ sơ văn kiện tồn đọng trong nửa tháng đi công tác cũng đã giải quyết xong vào sáng thứ bảy, Bùi Minh Tiêu khép văn kiện vừa ký tên lại, lúc này mới phát hiện Ngụy Dương nhắn tin, hẹn hắn ra ngoài ăn cơm trưa.

Lúc học đại học ở nước ngoài, Ngụy Dương là đứa nhỏ nhất trong nhóm bạn. Hai người tuy có tính cách khác nhau, nhưng nói chuyện giết thời gian lại rất hợp.

Sau khi về nước, bọn họ không hợp tác làm ăn, nghề nghiệp khác nhau nên cũng không cạnh tranh, mối quan hệ rất thuần túy, vì vậy vẫn giữ liên lạc đến bây giờ.

Đúng lúc gần đến giờ ăn trưa, Bùi Minh Tiêu suy nghĩ một lát, đi một mình tới chỗ hẹn.

Ngụy Dương năm nay hai mươi bảy tuổi, người cũng như tên, tính cách rất sáng sủa. Bữa cơm ăn được một nửa thì Bùi Minh Tiêu mở miệng nói, "Ngụy Dương, anh có chuyện muốn hỏi cậu."

Ngụy Dương cười nói, "Tiêu ca, anh khách sáo với em làm gì, nói đi."

"Hoa Viễn đã tìm được công ty hợp tác làm trang sức chưa?"

"Có mấy công ty vẫn còn đang thảo luận, vẫn chưa quyết định, anh hỏi chuyện này làm gì?"

Bùi Minh Tiêu nhàn nhạt nói, "Khương Hựu muốn lấy hạng mục đó."

"... Lấy hạng mục này? Chị dâu nhỏ?"

Ngụy Dương mê man mấy giây, sau đó nhớ ra Norns cũng làm đồ trang sức, vừa lúc có thể nhận vụ này.

Ngụy Dương giải thích, "Bởi vì tụi em chưa từng hợp tác với Norns, không biết chất liệu và hiệu suất sản xuất của Norns như thế nào, cho nên không cân nhắc bỏ Norns vào danh sách. À... anh muốn đi bằng cửa sau thông qua em? Chậc chậc chậc, cuối cùng cũng phát hiện chị dâu nhỏ tốt, muốn hối cải làm người lần nữa rồi."

Bùi Minh Tiêu lườm hắn, "Nói thêm một câu nữa, anh sẽ cho cậu không làm người trước đấy."

"... Em sai rồi, em sai rồi, tính tình anh vẫn xấu như vậy." Ngụy Dương vội vàng xin tha, "Nhưng anh tìm nhầm người rồi, Hoa Viễn không phải chỗ em có thể dính vào. Công ty của tụi em, mỗi một sản phẩm, từ bản thiết kế đến đính chi tiết, tất cả phải qua tay của ba em mới có thể đưa vào sản xuất được, em có nói cũng vô ích, không được là không được.

Nếu chị dâu nhỏ muốn lấy đơn đặt hàng này, em có thể mượn danh nghĩa hẹn một bữa cơm, để chị dâu nhỏ gặp ba em nói chuyện. Nhưng mà tính cách của ba em... Anh biết đó, con ruột còn không lay chuyển được, chắc chị dâu nhỏ cũng không làm được gì."

3

Ngụy Hoa Viễn tay trắng gầy dựng sự nghiệp, đối với danh tiếng của sản phẩm còn quan trọng hơn con của mình, tất cả đều tự thân làm, nếu không có bản lĩnh cũng sẽ không tạo ra sự nghiệp to lớn như bây giờ.

Bùi Minh Tiêu tuy không có hạng mục nào lui tới với Hoa Viễn, nhưng có gặp Ngụy Hoa Viễn mấy lần ở hội thương mại, đối với vị trưởng bối này hắn chỉ có một ấn tượng duy nhất chính là, "nói năng thận trọng".

Trong lòng hắn đương nhiên biết rõ, Khương Hựu chắc chắn không giải quyết được Ngụy Hoa Viễn.

Nhưng có sân chơi đương nhiên mạnh hơn là không có, huống chi hôm qua hắn còn lấy cái áo của người ta, coi như là bồi thường đi.

"Được." Bùi Minh Tiêu nói, "Phiền cậu hẹn bác trai giùm anh."

Ngụy Dương làm động tác ok, "Để em xem ba em có rảnh không."

Hắn bấm gọi cho trợ lý của Ngụy Hoa Viễn, "Trợ lý Tôn, ba tôi đang ở đâu?"

"Ngụy đổng đang ở câu lạc bộ Thái cực."

"Ông ấy đang làm gì, tâm trạng thế nào?"

Trợ lý Tôn nói, "Ông ấy đang... dạy một nam sinh đánh Thái cực, tâm trạng khá là tốt."

Ngụy Dương: "..."

Khá tốt?

Có lừa người không vậy?

Lớn vậy rồi, hắn chỉ ăn bạt tai chứ chưa từng thấy ba mình có tâm trạng khá tốt bao giờ.

Hắn cười nói, "Tôi không tin, anh lén quay ba tôi gửi cho tôi xem đi."

Cúp điện thoại, Ngụy Dương cầm điện thoại chờ video. Khoảng hai phút sau, trợ lý Tôn gửi thứ hắn mong muốn qua.

Hắn nhấn nút play.

Đây là video chưa tới một phút, trong video, một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm túc, đang hướng dẫn cho một nam sinh học Thái cực.

Ngụy Dương càng xem càng thấy nam sinh kia quen quen, lầm bầm nói, "Đây chẳng phải là... chị dâu nhỏ sao."

Nghe được ba từ "chị dâu nhỏ", Bùi Minh Tiêu không khỏi nghiêng đầu, ánh mắt đặt lên màn hình.

Chỉ thấy nam sinh làm theo động tác của người đàn ông trung niên, vụng về nhưng không ngốc, ngược lại có cảm giác ngây thơ.

Có hai động tác làm sai, hắn ngại ngùng lè lưỡi, người đàn ông trung niên mỉm cười nói không sao. Ánh mắt nhìn về phía nam sinh có nét... hiền hòa khó nhận ra.

Bầu không khí của hai người có thể nói là ấm áp như hai cha con ruột, Ngụy Dương bất động, không nói nên lời.

1

Video chạy xong hồi lâu, Ngụy Dương mới hồi hồn, giọng nói uất hận, "Tiêu ca, anh sẽ không thông qua chiêu cướp cha để lấy đơn hàng của Hoa Viễn chứ?"

2

Bùi Minh Tiêu: "Anh không thiếu cha, ngược lại có thiếu con trai, cậu làm không?"

Ngụy Dương: "Hứ."

Hai người được lắm, ăn hiếp người ta!

Ăn xong bữa cơm, phủi phủi ống tay áo bị nhăn, Bùi Minh Tiêu đứng dậy, nét mặt khó hiểu nói, "Ngụy Dương, không cần hẹn bác trai, anh đi trước."
Bình Luận (0)
Comment