Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 27

"Hey, Dữu tử, sao tinh thần cậu tệ vậy?"

Trong phòng giải khát của phòng vận doanh, Bành Thần vừa đun nước nóng vừa hỏi Khương Hựu, "Vành mắt đen thui, tối hôm qua ngủ không ngon hả?"

Da của Khương Hựu rất trắng nên khi bị quầng thâm sẽ hiện rõ hơn. Hắn ngáp một cái thật to, "Ừ, tối hôm qua em ngồi chờ chồng em."

"Hả?" Bành Thần giật mình, "Nhìn cậu nhỏ vậy anh còn tưởng là mới tốt nghiệp, không nghĩ là đã kết hôn rồi. Vậy cậu chờ tới mấy giờ, người ta có về không?"

"Chờ tới 12 đêm luôn mà không thấy người về." Khương Hựu ấm ức, "Chắc chết ở xó xỉnh nào rồi."

Tối hôm qua để sớm lấy lại con doll, hắn ở phòng khách chờ Bùi Minh Tiêu tới nửa đêm, kết quả tra nam kia không biết đi đâu, chẳng thấy bóng dáng.

Nghe vậy, Bành Thần mặc niệm cho chồng của thằng em, đau lòng nói, "Anh có cà phê, pha cho cậu một ly nha?"

"Thôi khỏi, cám ơn anh, em mua cà phê ở ngoài rồi, cũng có mua cho anh một ly."

"Tất cả mọi người sang phòng họp, chúng ta mượn mười mấy phút sớm họp một chút, tìm hiểu công việc kế tiếp."

Khương Hựu đang nói thì giám đốc phòng vận doanh đến đại sảnh thông báo bảo họp. Mọi người vội vàng đứng dậy, hắn và Bành Thần cùng đi theo sau đám người tới phòng họp.

Giám đốc phòng vận doanh họ Tiền, là một người đàn ông trung niên chừng hơn 40 tuổi, bụng bự Địa Trung Hải, hình tượng lãnh đạo điển hình. Nhưng tính tình rất hiền hòa, nói chuyện hay cười, hoàn toàn khác với trưởng phòng Trần ở Norns.

Trên thực tế ở một nơi như Đông Huy, không hiền hòa cũng phải hiền hòa, không thôi lại chọc trúng người thân của vị cổ động nào trong công ty, thà là nhịn chút, không đắc tội với ai.

Ông trước hết để các tổ báo cáo về tình trạng của các hạng mục trong tay, sau khi nghe xong thì gật đầu, "Cách tết âm lịch còn một tháng, tất cả công việc cố gắng hoàn thành cho xong sớm, đừng để tới cuối dễ xảy ra biến số. Trừ cái này ra còn một chuyện khác, cũng là chuyện mỗi năm đều phải làm --- Tôi tin mọi người cũng đã biết là gì."

Vừa nói ông vừa lấy ra hai cái hộp nhỏ, "Sản phẩm mới của năm nay cũng giống như năm ngoái, là mặt dây chuyền và vòng tay của con giáp cầm tinh, công việc của tiền kỳ đã xong, lập tức đưa vào sản xuất, tiếp theo phải xem phòng của chúng ta. Phiền mọi người mấy ngày tới, thứ hai đi, mỗi tổ đưa ra một hoặc hai phương án PR, chọn tổ ưu tú nhất, có được không?"

"Về chi tiết và công nghệ của sản phẩm, Vương Vi sẽ phát cho mọi người, được rồi, tan họp."

Nghe vậy mọi người ríu rít thảo luận phương án. Thư ký Vương Vi cầm tài liệu đã in, theo thứ tự phân phát cho các tổ.

Chờ cô đi tới hàng cuối cùng, Khương Hựu muốn nói tổ trưởng của mình xin nghỉ phép, mình có thể cầm thay, lại thấy Vương Vi đi qua luôn, đưa phần tài liệu cuối cùng cho tổ trưởng tổ ba.

Khương Hựu sợ run hỏi, "Chị Vi, tổ năm đâu?"

Nghe được lời hắn hỏi, những người còn lại theo bản năng xoay đầu nhìn, Vương Vi nói, "Xin lỗi, tổ của cậu tạm thời không có. Nếu như cậu muốn thì lát nữa chị về in lại rồi gửi cho."

Tạm thời không có là ý gì, không có chuẩn bị? Khương Hựu không phải một đứa tay mơ, có thể nghe ra cô căn bản không muốn đưa công việc nghĩ phương án PR này cho tổ năm, nhất thời không vui, "Chị in bây giờ đi, đỡ cho chị phải đi qua đưa."

Vương Vi bị làm khó, nhìn về phía giám đốc Tiền ---

"Được rồi, mọi người về làm việc đi." Giám đốc Tiền nhức đầu nói, "Tiểu Hựu, cậu ở lại."

Lãnh đạo đã lên tiếng, mọi người vốn muốn ngồi hóng chuyện giờ chỉ có thể nghe lời đi về, trước khi đi còn ném ánh nhìn khó hiểu về phía Khương Hựu.

Bởi vì giữa các tổ có vách ngăn cách, bọn họ nghe nói "tổ thiếu gia" có nhân viên mới nhưng không biết là ai, trông ra sao. Bây giờ phát hiện là một thằng em trắng trắng mềm mềm, mặc đồ hàng hiệu, lập tức hiểu ý --- Tám phần cũng là một thiếu gia.

Có "châu ngọc" Khương Trạm Du làm mẫu, cộng thêm tin đồn xấu "Phú n đại" nhiều năm góp nhặt, cho dù tiểu nam sinh này trông rất ngoan, nhưng bọn họ vẫn lộ ra sắc mặt khác thường.

Khương Hựu tất nhiên cảm nhận được, nhưng mà đây không phải lần đầu tiên hắn nhận được những ánh mắt này, làm bộ như không thấy, nhìn chằm chằm giám đốc Tiền, làm chính sự quan trọng hơn.

"Tiểu Hựu."

Chờ mọi người đi hết, giám đốc Tiền hắng giọng, "Tôi hiểu ý cậu, lúc nãy Vương Vi quả là không đúng, nhưng cũng là xuất phát từ ý tốt. Tổ của các cậu bây giờ... nhân viên không đủ, cũng không có người mang nhiều kinh nghiệm, nghĩ phương án cũng khó. Tôi hiểu cậu có ý tốt chia sẻ cho công ty, cậu có thể xem những phương án cũ đã hoàn thành, học theo, sau này cần tiếp viện thì dùng, không cần gấp."

Nếu là do chính Khương Thiên Lai điều tới "tổ thiếu gia", giám đốc Tiền có thể đoán được bối cảnh của Khương Hựu, ban đầu không có ý định sử dụng như nhân viên bình thường.

Hơn nữa các hạng mục của phòng vận doanh cần các nhân viên cùng nhau hoàn thành, phân thành tổ chính là để tăng hiệu suất làm việc. Lấy tình huống của tổ năm bây giờ, cho dù Khương Hựu muốn làm, không có người làm cùng thì trên căn bản là bỏ sức như dã tràng se cát. Nói không chừng đi hỏi lung tung còn làm phiền mấy tổ khác, mất nhiều hơn được.

"Nhưng không được xem hồ sơ thì không thể thực chiến..." Khương Hựu lắc đầu, "Mãi mãi chỉ là lý luận suông."

Thấy hắn không chịu buông, cố ý muốn làm, giám đốc Tiền liền liên tưởng đến kiểu đại thiếu gia gây rối, thở dài, "Được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của cậu. Vương Vi, đi in cho Tiểu Hựu một bản... Tiểu Hựu, nếu cậu thấy khó thì đừng miễn cưỡng."

"Được, tôi đã nhớ, cám ơn Tiền tổng."

Ba phút sau, tài liệu được in xong, Khương Hựu rời khỏi phòng giám đốc.

Thấy hắn cầm một xấp giấy trên tay, mấy nhân viên còn lại ai cũng kinh ngạc --- Ăn không ngồi rồi được hưởng thì không thích, sao cứ phải tự tìm việc cho mình, đầu có vấn đề à?

Sắc mặt của mỗi người khác nhau, Khương Hựu thu hết vào mắt, không nói gì, trở về vị trí của mình.

Kỳ lạ là, Khương Trạm Du hôm nay rất có tiền đồ, tới rất sớm, ngoan ngoãn ngồi yên, như là đang chờ ai, hai chân ngồi rung rung.

Nghe tiếng kéo ghế ra, chân Khương Trạm Du ngừng lại, vội vàng ngẩng đầu chào hỏi, "Hello, anh ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi." Khương Hựu trả lời lấy lệ, nhìn cũng không thèm nhìn.

Khương Trạm Du: "Vậy anh muốn uống gì không, cà phê, nước trái cây, trà sữa?"

"Không cần, tôi có mua cà phê rồi, cám ơn."

Thấy người này lạnh nhạt, Khương Trạm Du nóng nảy gãi đầu, chân bắt đầu giẫm giẫm. Từ nhỏ tới lớn hắn muốn cái gì thì được cái đó, xung quanh cũng chủ động kết bạn với hắn, hắn chính là trung tâm của thế giới, đã từng chủ động lấy lòng ai đâu?

Nhưng hắn rất muốn học kỹ thuật của Khương Hựu, khẽ cắn răng, quyết định buông xuống lòng tự ái, tranh thủ đánh một ván với Khương Hựu.

Một ván thôi, một ván là đủ!

Thế là cả buổi trưa, Khương Hựu đi lấy nước hắn cũng đi theo lấy nước, Khương Hựu đi vệ sinh hắn cũng đi vệ sinh, không có chuyện gì thì tìm chủ đề nói chuyện.

Ăn cơm trưa xong, thái độ của Khương Hựu cuối cùng cũng dãn ra, dùng Vân Trung Quân mang theo Khương Trạm Dụ đánh một ván. Vì hắn cấp thấp, Khương Hựu cấp cao, chơi rất hợp.

1

Một ván kết thúc, Khương Trạm Du hoàn toàn cảm nhận được cái gọi là "giống như được bay", thực tủy tri vị(1), đâu thể thỏa mãn với chỉ một ván, cười hì hì nói, "Dữu tử, chơi thêm một ván đi."

(1) Được nếm thử món ngon một lần thì lại muốn nếm lại.

Khương Hựu từ chối, "Không được, tôi còn phải làm vệ sinh."

"Trời ơi, anh quét nhiều mệt rồi, em phụ cho!" Khương Trạm Du đoạt lấy cây chổi từ tay Khương Hựu.

Đường đường là tiểu bá vương lại chủ động đi quét nhà lau cửa sổ, nhìn Khương Trạm Du bận trước bận sau, xách nước giặt giẻ, cả tầng 13 chẳng hiểu gì, vô cùng sợ hãi!

Làm việc cả buổi trưa, tổ năm cuối cùng cũng có chút không khí của công việc, hài lòng được xíu, Khương Hựu lại dắt Khương Trạm Du bay một ván.

Kết quả sau khi xong một ván, Khương Hựu để điện thoại xuống, nói ra ba từ ma quỷ, "Không chơi nữa."

Khương Trạm Du thiếu chút nữa nghẹn chết, "... Anh lại muốn làm gì nữa?"

"Tìm đồ văn phòng phẩm, cậu nhìn đi." Khương Hựu chỉ mặt bàn trống trơn của mình, "Chỗ của tôi không có gì cả, không tìm được phương án."

"Trời... sợ anh luôn, chỗ hậu cần đúng không, đi với em!"

Tiểu bá vương mở đường đi phía trước, nổi giận đùng đùng mở cửa phòng hậu cần. Thấy vị tổ tông tám trăm năm mới tới một lần này, người phụ trách phòng hậu cần sợ hết hồn, "Cậu muốn làm gì, gần đây chúng tôi đâu có chọc gì tới cậu."

"Ai nói anh chọc tôi." Khương Trạm Du tức giận bước sang trái một bước, để lộ Khương Hựu sau lưng, "Anh tôi muốn lãnh đồ văn phòng phẩm, lấy mấy món chất lượng tốt, có thể sử dụng đưa cho tôi hai phần... Không, hai phần không đủ, bốn phần!"

"... Vậy thôi giết tôi cho rồi."

"Đừng dài dòng, anh đi tìm đi!"

Hai mươi phút sau, hai người Khương Hựu và Khương Trạm Du mỗi người bưng một cái thùng lớn, lảo đảo đi lên lầu.

Mà phòng hậu cần thì giống như có quỷ ghé thăm, quét sạch không còn thứ gì tốt, lông gà bay đầy đất, không còn quang cảnh tốt đẹp như ban đầu.

... jongwookislove.wordpress.com

Thấy Khương Trạm Du có biểu hiện tốt, thời gian còn lại Khương Hựu không chơi rank cao nữa, hạ thấp rank kéo theo Khương Trạm Du, cuối cùng kéo được lên rank Kim Cương.

Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, sau khi tan ca, Khương Trạm Du đi theo sau lưng Khương Hựu, "Anh, buổi tối có chơi không?"

"Xem tình hình, không nói được."

"Sao lại không nói được, anh muốn ra ngoài chơi?"

"Không." Khương Hựu nhún vai, "Anh là người đàn ông có gia đình, không giống như cậu, phải làm chuyện nhà."

Lý do này quá chính đáng, Khương Trạm Du không tìm được lý do gì khác để quấn Khương Hựu. Hơn nữa nghe nói tính cách của Bùi tổng kia rất tệ, hắn làm trời làm đất làm không khí cũng không dám đến gần người kia một bước!

Khương Trạm Du chỉ có thể đứng im, trơ mắt nhìn Khương Hựu đi về.

Mà Khương Hựu thì không phải nói qua loa lấy lệ, hắn đúng là có chuyện phải làm --- Hôm qua không gặp Tra Tra Tiêu, hôm nay hắn phải cầm con doll về cho bằng được, nếu không hắn sẽ suy nhược thần kinh mất.

Cũng giống như hôm qua, sau khi về nhà thì tắm rửa thay đồ, sau đó ngồi trên thảm vừa lướt điện thoại vừa chờ Bùi Minh Tiêu.

Vì thế sau khi Bùi Minh Tiêu mở cửa đi vào, cảnh hắn nhìn thấy là chính là một bên gò má của nam sinh cùng với ánh mắt ai oán.

Trông như... cô vợ nhỏ chờ chồng mà mãi không thấy về.

Bùi Minh Tiêu nhìn đối phương, chớp mắt một cái hỏi, "Chờ tôi?"

Con mẹ anh còn dám hỏi?

Khương-vợ-nhỏ cười ngọt ngào nói, "Đúng vậy, chờ anh mà em thấy đói rồi."

"Đói có thể ăn trước." Bùi Minh Tiêu không nhanh không chậm cởi áo, thay giày, "Không cần chờ."

Khương Hựu: "..."

Sao có thể không chờ được, tiễn anh đoạn đường cuối cùng sao có thể không có mặt tôi?!

Không biết là hắn quá gấp dẫn đến thời gian chậm đi, hay là hôm nay Bùi Minh Tiêu không đủ nhanh lẹ, tóm lại thay có bộ quần áo mà mất hết mười phút.

Chờ ăn cơm càng tồi tệ hơn, bếp hôm nay nấu món canh hợp miệng Bùi Minh Tiêu, đối phương từng muỗng từng muỗng thưởng thức, cuối cùng thưởng thức tận ba chén.

Lúc bắt đầu Khương Hựu rất gấp gáp, tới giữa chừng thì tức giận, cuối cùng thì hắn chỉ còn chết lặng, thậm chí còn muốn nếm thử canh hôm nay ngon cỡ nào, làm Tra Tra Tiêu ăn tận ba chén.

Một bữa cơm tối thật dài, ăn xong cũng đã chín rưỡi tối.

Bùi Minh Tiêu hài lòng đứng dậy, trông vẻ là muốn về phòng, Khương Hựu vội vàng kêu, "Khoan đi đã anh!"

Bùi Minh Tiêu hỏi, "Có chuyện?"

"Có có có." Khương Hựu chạy tới, "Hôm qua chúng ta đã nói xong rồi mà, em tặng anh năm món quà, anh trả con doll lại cho em. Bây giờ nên cầm nó trả cho em rồi chứ?"

"Tôi nhớ, nhưng lát nữa tôi có cuộc họp qua video, mai rồi nói."

Ngày mai lận? Tra Tra Tiêu có thể chờ, nhưng hắn thì không chờ được, Khương Hựu chạy bịch bịch tới trước mặt Bùi Minh Tiêu, giang hai tay ra chặn lại, "Chừng nào cuộc họp mới bắt đầu?"

Bùi Minh Tiêu: "Khoảng năm, sáu phút nữa."

Khương Hựu khẽ cắn răng, làm nhẹ giọng, "Anh, phiền anh dẫn em tới lấy đồ trước đi."

Nghe vậy Bùi Minh Tiêu "Àh" một tiếng, nói, "Được thôi."

Lúc nãy ăn hiếp nam sinh hai lần, tinh thần mệt mỏi của Bùi Minh Tiêu đã thư giãn đi nhiều. Sợ tiếp tục ăn hiếp sẽ chọc giận người ta, nói được làm được, Bùi Minh Tiêu dẫn Khương Hựu vào thang máy.

Trong biệt thự không chỉ có bốn tầng trên, mà còn hai tầng hầm nữa, cũng có thể đi bằng thang máy xuống.

Tầng B2 vốn là phòng onsen thiên nhiên, một nửa được sửa thành hầm rượu theo phong cách Nhật, có tatami để nghỉ ngơi, trên kệ để những chai rượu và cả nước giải rượu.

Tầng B1 là hầm để xe, bọn họ thường để xe ở trong sân, ở đây đậu những chiếc không dùng tới. Bởi vì phía dưới là onsen nên hoàn cảnh có hơi ẩm ướt, cộng thêm không sửa đường dây nên đèn cũng hơi mờ mờ.

Có hơi... sợ.

Trong đầu thoáng qua những cảnh trong phim kinh dị, Khương Hựu càng nghĩ càng cảm thấy, rất nhiều chuyện bất hạnh đều xảy ra ở hầm đậu xe, không tự chủ nhích lại gần Bùi Minh Tiêu.

Mùi chanh muối biển mát mẻ xộc vào mũi, Bùi Minh Tiêu ngẩng đầu, thấy nam sinh cắn môi dưới, hai bàn tay nắm chặt lại, giống như con cọp giấy rất thú vị.

Bùi Minh Tiêu nghĩ, đường dây dưới hầm phải sửa thôi.

Băng qua hành lang dài, hai người dừng lại trước một căn phòng.

Bùi Minh Tiêu ấn vân tay mở khóa, sống trong căn biệt thự này lâu như vậy, Khương Hựu lần đầu tiên biết có một nơi như thế này.

Trong kho chiếm đại đa số là đồ của Bùi Minh Tiêu --- hoặc là nói tất cả đều là đồ của Bùi Minh Tiêu, chẳng qua hắn tiếp xúc với đối phương không lâu, nên không biết cái nào của người ta cái nào thì không phải.

Chết người là, cái phòng này dùng chung đường dây với bên ngoài, ánh đèn ở đây vẫn mờ mờ.

Khương Hựu vừa bước chân vào thì có chút run run, chỉ có thể dán vào tường đi, dùng cách nói chuyện để phân tán sự chú ý, "Ủa, cây gậy bóng chày ở bên kia là của anh hả, anh cũng đánh bóng chày?"

"Hồi trung học có chơi hai năm." Bùi Minh Tiêu đi theo phía sau vào kho.

"Ồh..." Khương Hựu tiếp tục quan sát, thuận tiện tìm con doll, "Em đột nhiên nhớ tới, lần trước Ngụy Dương mượn gậy đánh golf..."

Vừa đi vừa nói, bả vai đụng trúng cái gì, phát ra tiếng "Bụp", sau đó đèn bắt đầu chớp chớp.

Xung quanh bỗng chốc rơi vào bóng tối!

Mà trong nháy mắt đèn tắt đi, có một gương mặt lướt qua trước mặt Khương Hựu, hắn sợ tới nổi da gà, chân mềm nhũn, mất khống chế ngã ra sau.

Tất cả xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức Bùi Minh Tiêu không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng đưa tay ra đỡ.

Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, Khương Hựu đưa tay ôm cổ Bùi Minh Tiêu ---

Dùng tư thế ôm, cả hai ngã xuống đất.

"Bịch --- Bịch --- Bịch ---"

Trong kho nhất thời trở về im lặng, im đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Hồn của Khương Hựu sợ tới muốn thoát xác, hai tay không biết nắm chặt thứ gì, ngực thở phập phồng.

Không biết qua bao lâu, chắc chừng một phút, cũng có thể là mười phút, Khương Hựu cuối cùng cũng hoàn hồn, lúc này mới thấy cái nệm bên dưới hơi nóng, cũng rất chắc.

Là cái gì? Khương Hựu đưa tay sờ.

Sau đó sờ tới... cơ bụng.

Hắn sửng sốt, trong đầu chạy lại đoạn phim vừa rồi. Còn chưa đợi chạy xong, "cái đệm ấm" bên dưới đã mở miệng trước.

"Sờ đủ rồi chứ?"

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Sờ đủ rồi thì đứng lên đi... quỷ nhút nhát."
Bình Luận (0)
Comment