"Bùi tổng, cho thằng em chút mặt mũi đi."
Bên trong câu lạc bộ bowling, Trịnh Vũ cười xòa nói, "Giờ mới hơn tám giờ, vội về nhà làm gì? Chúng ta chơi thêm mấy ván đi."
"Đúng vậy, Minh Tiêu." Khương Trì cũng hùa theo khuyên nhủ, "Hình quy hoạch của thành Văn Lữ cậu đã xem chưa? Có ý kiến gì không? Chúng ta có thể mượn cơ hội bàn chuyện nghiêm túc một lát."
Trong quá trình tranh đoạt người kế thừa Đông Huy, so với Khương Duy, hoàn cảnh của Khương Trì xấu hơn. Cho nên hắn vẫn luôn tính toán đường phát triển, muốn thông qua những hạng mục khác để lôi kéo người ủng hộ, thành Văn Lữ chính là hạng mục hắn coi trọng nhất trong hai năm gần đây.
Vốn là Khương Trì không cần phải tìm tới Bùi Minh Tiêu để hợp tác, dù sao cả Tân Thành này đều biết tính nết của Bùi Minh Tiêu, hắn cũng không muốn làm ăn chung với đối phương, người này chẳng khác gì bảo hổ lột da(1) cả.
(1) Không thể hy vọng đối phương đồng ý, vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại nhìn trúng mảnh đất viết ba từ "Bùi Minh Tiêu" to đùng kia, người ta không chịu bán, cũng không chịu làm theo ý hắn khai phá trước, sau đó cho thuê, bỏ trống hồi lâu, trông như là chẳng nhớ mình có một miếng đất trị giá vàng bạc như vậy.
Vì không để hạng mục của mình đi mãi không tới bến, bất đắc dĩ hắn phải mặt dày tới tìm Bùi Minh Tiêu, dùng cổ phần đổi lấy năm năm sử dụng mảnh đất đó, hơn nữa giao hẹn về chuyện khai phá và vận hành đều phải được sự đồng ý của Bùi Minh Tiêu, có thể nói, quyền chủ động nằm hết trong tay người ta.
Nghe vậy, Bùi Minh Tiêu liếc nhìn điện thoại để trên bàn.
Nam sinh không trả lời lại, chắc là bắt đầu xoắn rồi.
Thật ra thì lúc nãy hắn trả lời chậm như vậy, là vì có đang bận nói chuyện, cũng có ý chọc nam sinh. Không ngờ nam sinh lại gấp gáp như thế, nhắn hỏi mấy lần, còn kèm theo một hàng dấu chấm hỏi.
Cũng không biết là tại sao lại quyết tâm đi chơi với người bạn kia như vậy.
Nghĩ tới đây, Bùi Minh Tiêu "Àh" một tiếng, "Tôi xem rồi, cứ cảm thấy thiếu cái gì."
Khương Trì và Trịnh Vũ nhìn nhau, "Cậu cảm thấy thiếu cái gì, ngày mai anh bảo kỹ sư vẽ lại bản mới."
"Chỉ là cảm giác thôi, không nói ra được." Bùi Minh Tiêu nói, "Xin lỗi không thể tiếp chuyện, tôi muốn đi vệ sinh."
Câu này nói giống như không nói, chờ hắn đi xa rồi, nét lấy lòng trên mặt Trịnh Vũ liền biến mất, xoay mặt qua nhìn Khương Trì, "Cái gì mà chỉ là cảm giác thôi, cố tình đùa chúng ta à?"
"Yên tâm đi, đừng nóng." Sắc mặt của Khương Trì cũng không tốt gì hơn, "Hắn không tiếp tục đánh Thái cực, bắt đầu nói chuyện về quy hoạch thành Văn Lữ đã tiến triển hơn ngày xưa rồi. Chỉ là chúng ta bị xui, chọn sai ngày, nhìn tâm trạng của hắn vậy."
"Tâm trạng..." Con ngươi của Trịnh Vũ đảo một vòng, "Thật ra thì tôi có tuyệt chiêu khiến tâm trạng của hắn tốt lên, nhưng cần hỏi ý kiến của anh."
Vừa nói Trịnh Vũ vừa phất tay ra cửa.
Mấy giây sau, có một thanh niên mặc áo sơmi trắng bước vào.
Khi nhìn thấy gương mặt của thanh niên, động tác cầm ly của Khương Trì khựng lại. Trịnh Vũ không nhịn được vỗ tay cười to, "Không sai, phản ứng của anh giống hệt tôi vào lần đầu tiên gặp cậu ta."
Khương Trì cau mày hỏi, "Cậu tìm ở đâu ra vậy?"
"Mấy hôm trước đi Hải Thành công tác, gặp trong quán bar. Người có sạch sẽ hay không thì tôi không biết, nhưng bối cảnh chắc chắn là sạch, cái gì cũng không tra ra. Thế nào, anh để ý à? Không ngại thì có thể để cậu ta thử, nếu người kia thật sự thích thì tiến triển của công trình sẽ được đẩy nhanh hơn, chứ cứ vòng tới vòng lui trên bản quy hoạch cũng không phải cách."
Nói thật, Khương Trì có chút để ý. Dĩ nhiên hắn ngại không phải là Trịnh Vũ đưa người cho em rể trước mặt hắn, mà là...
- -- Thanh niên này, trông hao hao Khương Duy!
Khác với Khương Hựu có nét trong sáng thanh thuần, Khương Duy có nét dịu dàng hơn, nồng đậm dáng vẻ tri thức, giơ chân nhấc tay không hề giống được sinh ra từ gia đình kinh doanh, mà là con cưng của gia tộc mấy đời học Nho.
Tranh đấu với Khương Duy bấy lâu, hắn đã sớm ghét cái mặt này đến cùng cực, một cái liếc mắt cũng không muốn.
Nhưng mà cũng may tuy mặt thì hao hao, nhưng khí chất thì không thể bắt chước được, Khương Trì không quá dị ứng, hít sâu một cái, miễn cưỡng gật đầu.
Lúc này Bùi Minh Tiêu đã quay lại, Trịnh Vũ vội vàng nháy mắt với thanh niên, "Bùi tổng, anh nói xem có đúng lúc không, bạn tôi cũng ở đây. Hay chúng ta chơi chung đi, đông người thì vui hơn."
Đi vệ sinh chừng hai phút, quay lại đã có thêm một người "bạn", Bùi Minh Tiêu lập tức nhìn thấu tính toán nhỏ nhặt của Trịnh Vũ, không nói được hay không được.
Thấy đối phương không có phản ứng, Trịnh Vũ thử dò xét, "Duy Duy, qua rót trà cho Bùi tổng đi."
Duy Duy nghe lời cầm bình trà lên, lại thấy Bùi Minh Tiêu đưa tay che miệng ly, ánh mắt lạnh nhạt, "Không cần, tôi nào có ý để "bạn" của Trịnh công tử phục vụ chứ."
"... À đúng, là tôi tính toán không chu toàn, để chê cười rồi." Trịnh Vũ lúng túng phất tay với Duy Duy, "Đưa bình đây, để tôi rót cho Bùi tổng."
Bùi Minh Tiêu giờ mới lấy tay ra.
Trong lúc giao tiếp, mấy người có địa vị cao liếc mắt một cái là hiểu ngay. Duy Duy trộm nhìn Bùi Minh Tiêu, mặt càng ngày càng đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh.
Làm nghề như bọn họ rất dễ tiếp xúc với người có tiền, nhưng có tiền còn có quyền mà lại đẹp trai, thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn được gặp.
Trong đầu không nhịn được có suy nghĩ bậy bạ --- Phải xuất sắc cỡ nào mới có thể may may ở cùng người đàn ông này cả đời?
Nếu như người đàn ông này thuộc về mình... thì tốt biết bao?
1
Đáng tiếc kế tiếp hắn cũng không có cơ hội đỏ mặt nữa, bởi vì Trịnh Vũ cho dù tìm lý do thế nào, hắn cũng không thể đến gần Bùi Minh Tiêu được.
Mắt thấy Duy Duy bị thất thế, Trịnh Vũ nổi nóng, đề nghị, "Chơi lâu rồi có mệt không, chúng ta qua quán rượu bên cạnh ngồi đi, uống hai ly thế nào?"
"Được, tôi đúng là có hơi mệt." Khương Trì phụ họa, "Minh Tiêu, cậu thế nào?"
Trình độ của hai người này, vòng tới vòng lui với Bùi Minh Tiêu rất tẻ nhạt. Chuẩn bị từ chối, lời chưa ra khỏi miệng thì điện thoại kêu lên hai tiếng.
Trà bưởi gửi đến một tin nhắn
Trà bưởi gửi đến một tin nhắn
Nửa tiếng trôi qua không có động tĩnh, Bùi Minh Tiêu còn tưởng là đối phương sẽ không trả lời. Hắn nhíu mày, không để ý ba người kia, mở khung chat lên.
Bên trong là tấm chụp màn hình tin nhắn.
Nội dung vô cùng quen thuộc, chính là đoạn hội thoại của cả hai vừa nãy. Chỉ là thiếu đi một chút --- Nam sinh đã xóa đi dòng "thôi" chỉ còn mỗi dòng "được"!
Làm cho đoạn hội thoại biến thành:
Bạn em hẹn cuối tuần đi leo núi Trường Bình, tối thứ bảy phải qua đêm ở ngoài, có được không?
Được
Trên câu chữ toát ra hơi thở lừa mình dối người cực kì nồng nặc ---
Trà bưởi: Cám ơn anh đã cho em ra ngoài chơi nhaa (๑>◡<๑)
Chẳng lẽ thật sự có người cho rằng xóa tin nhắn đi thì có nghĩa là nó không tồn tại? Bùi Minh Tiêu nhằm chằm cái emo (๑>◡<๑) mấy giây, cầm áo vest để bên cạnh lên.
Thấy hắn có hành động muốn đi, Khương Trì vội vàng đứng dậy, "Minh Tiêu, đi đâu vậy?"
Còn đi đâu nữa?
"Về nhà." Bùi Minh Tiêu cười khẽ, "Trong nhà có đứa nhỏ nghịch ngợm thiếu đánh."
Vừa nói hắn vừa đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại. Để lại Duy Duy siết chặt thứ gì đó trong tay, ngơ ngác nhìn theo hướng Bùi Minh Tiêu.
... jongwookislove.wordpress.com
Lúc Bùi Minh Tiêu về đến nhà, đôi giày đá bóng bản giới hạn ở trước cửa thì một chiếc nằm đây một chiếc nằm kia, nón và khăn choàng thì cái vắt trên ghế, cái để trên bàn trà. Theo dấu vết lôi thôi lết thết này cho thấy, một tên tạo phản đã về nhà, còn quậy banh cái nhà lên.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, bác Lý và dì dọn dẹp chắc đã ngủ rồi, hắn quả thật không thể chờ tới ngày mai mới dọn, dùng đầu ngón tay cầm hai chiếc giày lên, bỏ vào trong tủ giày.
Cầm cái nón và khăn choàng lên lầu, cửa phòng bên kia lại mở. Bùi Minh Tiêu đứng nhìn vào trong, nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.
Mà người mở nước thì giờ đang nằm trên sô pha, dùng một xấp giấy đắp lên mặt.
Nhìn theo nhịp độ phập phồng của cái bụng, chắc là ngủ quên rồi.
Bùi Minh Tiêu thật sự không dám tưởng tượng, nếu như mình về trễ thì cái nhà này sẽ trở thành cái gì nữa. Hắn đi vào phòng tắm tắt vòi nước, sau đó đi tới trước sô pha, cầm xấp giấy lên.
Tiêu đề là "Dự án PR cho sản phẩm cầm tinh của Đông Huy Jewelry", phía dưới có mấy hàng chữ viết tay, viết ẩu vô cùng, hoàn toàn không đọc nổi, chỉ có thể nhìn ra mấy từ ngôi sao, tạp chí thôi.
Tin lạ ngày hôm nay, tam thiếu gia nhà họ Khương nghĩ phương án mệt đến ngủ quên. Vốn là định chọc đối phương một chút, lại thấy người ta cố gắng làm việc, Bùi-bóc-lột-Minh-Tiêu, quyết định đại phát lòng từ bi, tạm thời bỏ qua cho người ta một con đường sống.
Có điều nam sinh mới hết cảm không bao lâu, nằm ngủ như vầy e là sẽ bị lạnh. Bùi Minh Tiêu suy tư chốc lát, cởi áo vest ra.
Mởi cởi được một nửa, người nằm ở dưới nãy giờ không có dấu hiệu tỉnh dậy đột nhiên mơ màng mở mắt ra.
Sau khi tỉnh lại hai giây lập tức giơ tay che ngực, "Anh, anh muốn làm gì?"
Bùi Minh Tiêu: "..."
Bui Minh Tiêu dừng tay lại, nhướng mày với Khương Hựu, "Đêm khuya vắng người, cô nam quả nam, cậu nói xem tôi muốn làm gì?"
Khương Hựu liền siết áo chặt hơn, "Thân là người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, anh chắc chắn biết trong hôn nhân nếu c.ưỡng bức nửa còn lại thì đó là vẫn hành động trái pháp luật. Nếu như anh làm, tôi nhất định sẽ kiện anh ra tòa, tin chắc anh phải biết phân biệt rõ ràng nên trọng bên nào nên khinh bên nào."
1
Nói rõ ràng mạch lạc, suy luận kỹ càng, trước kia sao hắn không phát hiện cái miệng nhỏ này biết nói thế nhỉ.
Bùi Minh Tiêu không khỏi cong môi lên.
Khương Hựu thấy người ta cười thì hoảng trong lòng, rướn cổ, "Anh cười cái gì?"
Bùi Minh Tiêu: "Cười cái người cho là tôi có thời gian rảnh rỗi đi cưỡ.ng bức nửa còn lại."
"... Đừng cãi chày cãi cối nữa, không mưu đồ bất chính thì anh cởi áo làm gì?"
Bùi Minh Tiêu thở dài, lười tốn thời gian với cái người không tỉnh táo này.
Hắn cởi áo ra, ném lên người Khương Hựu, "Ngủ tiếp đi."
...
Bùi Minh Tiêu cao, size quần áo cũng to, Khương Hựu bị trùm, mặt bị che kín một nửa, ánh mắt mờ mịt.
... Thì ra là cởi áo, là sợ mình lạnh?
Tra nam này bắt đầu tốt bụng từ lúc nào vậy?
Khương Hựu xoa xoa gò má đỏ ửng, muốn nhắn cho người ta một tin cám ơn. Bất thình lình nhớ lại mình đang xả nước để tắm, vội vàng chạy vào xem.
May là đã tắt vòi nước rồi, bồn tắm vừa lúc đã đầy.
Hắn đưa ngón tay vào thử nhiệt độ, không lạnh không nóng, rất ấm.
Được rồi, Khương Hựu lặng lẽ xóa bớt tội hôm nay cho Bùi Minh Tiêu ở trong lòng.
Đợi lát nữa thì nước sẽ lạnh, Khương Hựu vội vàng cởi q.uần áo nhảy vào trong. Lúc tắm, hắn luôn cảm thấy trên người có mùi lạ, chắc là của một chai nước hoa ngoài chợ.
Mặc dù không bị bệnh sạch sẽ như Bùi Minh Tiêu, nhưng hắn lại rất nhạy cảm với mùi nước hoa này nọ, tìm hiểu khá rõ. Đây là cái mùi tạo từ một đống chất hóa học, là một trong những mùi hắn ghét nhất.
Khương Hựu cau mày, tắm ba lần.
Chờ lau khô người đi ra ngoài, mùi nước hoa kia lại xộc tới mũi, mãi không chịu tan.
Hơn nữa càng đến gần sô pha thì mùi càng nồng, Khương Hựu cúi người ngửi lên tay áo vest, hàng lông mày lập tức nhíu lại.
Mặc dù nhân phẩm của Tra Tra Tiêu tệ, nhưng không khỏi thừa nhận là, thẩm mỹ và thưởng thức của Tra Tra Tiêu luôn luôn ở tầng cao, sẽ không bao giờ xịt cái loại nước hoa này.
- -- Thì ra tra nam ra ngoài lêu lổng, về nhà chột dạ mới quan tâm mình!!
Khương Hựu lật lại chiếc áo vest, hắn phát hiện không thấy cái ghim cài áo đâu, sáng nay mới nhìn thấy, hắn còn thầm khen trong lòng là nó đẹp nữa mà.
Một cái ghim cài áo nạm kim cương trị giá ít nhất là sáu con số, đàn ông chó này lại dễ dàng tặng đi như vậy.
Giống như ném bịch rác không thể tái chế, Khương Hựu cầm áo vest hùng hổ đi ra ngoài, bình bịch đi tới trước cửa phòng Bùi Minh Tiêu móc áo lên chốt cửa!