Vốn dĩ Tô Đào đã rất thích chọc tức hắn, nếu lại chuyển đến ở trên địa bàn của cô ta, còn không biết sẽ bị cô ta cho bao nhiêu sắc mặt, chịu bao nhiêu tức giận!
Hơn nữa chuyển đến có phải là ngầm thừa nhận hắn đã cùng đường, cần phải nương tựa vào cô ta Tô Đào hay không?!
Chỉ cần nghĩ đến thôi Cố Minh Trì đã muốn gϊếŧ chết Trọng Cao Dật, kẻ đã đưa ra chủ ý này.
Quả nhiên lúc trước để tên này đến Đào Dương khám bệnh, ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi!
Trọng Cao Dật nói với giọng chân thành:
"Sếp Cố, ngài sẽ không cảm thấy đến ở đây là mất mặt chứ? Ngài không phải nói ngài chỉ quan tâm đến tính mạng của anh em sao, những thứ khác đều không cầu sao."
Cố Minh Trì: "... Cậu tin hay không nếu cậu nói thêm một câu nữa tôi sẽ gϊếŧ cậu."
Trọng Cao Dật lập tức im bặt, nhưng nghĩ lại bản thân đang ở Đào Dương, núi cao hoàng đế xa, không cần phải sợ, vì vậy coi như không nghe thấy, tiếp tục nói với giọng chân thành:
"Sếp Cố, tôi quay về đúng là có thể cứu được một số người, nhưng không thể bảo đảm tính mạng của tất cả anh em, mà chuyển đến Đào Dương không chỉ có thể giải quyết vấn đề chỗ ở của anh em, còn có thể bảo toàn tính mạng của tất cả mọi người."
Hắn dừng lại một chút: "Còn nữa, ngài còn có thể có thêm nhiều thời gian ở bên sếp Tô."
Cố Minh Trì cười lạnh: "Đây tính là cái lợi ích gì?"
Trọng Cao Dật nói khẽ: "Có lẽ ngài không cần, nhưng có người vì muốn gần sếp Tô hơn một chút, đã thuê một mảnh đất lớn..."
Chưa đợi đối phương nổi giận, Trọng Cao Dật nhanh tay nhanh mắt cúp máy.
Cố Minh Trì tức giận muốn đích thân đến Đào Dương bắt người.
Phó quan vội vàng nhắc nhở hắn: "Điều dưỡng của lão gia sáng nay gọi điện thoại ngài không nghe máy, bây giờ có cần gọi lại không?"
Cố Minh Trì tưởng ông nội có chuyện gì, cơn tức giận trong bụng lập tức quên mất hơn phân nửa:
"Gọi, bây giờ gọi lại ngay."
Vừa kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói vui vẻ của điều dưỡng:
"Sếp Cố, lão gia sáng nay nhắc đến ngài rồi."
Cố Minh Trì chẳng hề ngạc nhiên: "Ông ấy chẳng phải ngày nào cũng nhắc tôi là đứa con bất hiếu sao."
"Đâu có đâu, đây không phải là Đào Dương đột nhiên xuất hiện lá chắn bảo vệ sao, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, lão gia vừa xuống lầu liền hỏi tôi có phải mùa hè sắp qua rồi không, cháu trai nhỏ của ông ấy có phải sắp về nhà rồi không, cứ nói là nhớ ngài lắm."
Cố Minh Trì khựng lại, suy nghĩ bị kéo về nhiều năm trước.
Thời điểm đó mỗi năm hắn đều đi học ở ngoài, ông nội ở quê nhà, nơi đó bốn mùa không rõ ràng, hè qua đông đến ngay sau đó.
Mùa đông đến có nghĩa là hắn được nghỉ đông, được về nhà.
Điều dưỡng như không nhận ra tiếp tục vui vẻ nói:
"Sếp, bao nhiêu năm rồi, tôi chưa từng nghe lão gia nói những lời này, chứng tỏ dù ông ấy đã lú lẫn, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến ngài."
Cố Minh Trì chống tay lên bàn, cúi đầu, tóc mái che khuất một phần nhỏ trên trán, hỏi:
"Lão gia đến đó bao lâu rồi?"
"Ở Đào Dương đã được hơn ba tháng rồi, tôi thấy tinh thần ngày càng tốt, bệnh tình cũng không còn chuyển biến xấu nữa, thậm chí đôi khi còn đột nhiên tỉnh táo, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia."
Cố Minh Trì có chút bất ngờ: "Cô chăm sóc tốt lắm."
Điều dưỡng vội nói: "Thật ra không phải công lao chăm sóc của tôi, sếp Tô thường xuyên đến nói chuyện với lão gia, cơ bản là hễ rảnh là đến, tiên sinh Mai, dì Sầm và những người khác cũng thường đến tìm lão gia chơi cờ, tư duy liền hoạt bát lên, thêm vào đó môi trường Đào Dương tốt, ăn ngon ngủ ngon, hàng xóm hòa thuận, tâm trạng tốt thì tinh thần cũng tốt lên."