Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 437

Tô Đào nhìn thấy anh, trái tim lo lắng liền bình tĩnh lại.

Hắc Chi Ma nhìn thấy Tô Đào, lập tức mất đi vẻ cao ngạo thần khí, kêu meo meo một tiếng, nhảy lên, hai ba bước leo lên ống quần Tô Đào nằm gọn trong lòng cô kêu meo meo.

Tô Đào bị nó kêu đến mềm lòng, lâu ngày không gặp lại rất nhớ, không ngừng v**t v* bộ lông của nó.

Cảm thấy con mèo nhỏ này béo lên kha khá, không giống Bạch Chi Ma toàn là mỡ.

Thời Tử Tấn thấy bầu không khí xung quanh không đúng, cúi đầu nhìn Tô Đào, tỉ mỉ quan sát cô từ trên xuống dưới: "Em không sao chứ?"

Sầm Thiên Kiêu nghe mà sởn cả gai ốc, lúc này chẳng phải nên hỏi đã xảy ra chuyện gì sao.

Tô Đào lắc đầu, Lôi Hành nhanh chân nói trước, ba câu hai lời kể lại sự việc.

Thời Tử Tấn nhìn thẳng vào anh hai giây, không nói gì, liếc mắt nhìn xung quanh.

 

Ánh mắt ấy như có thể nhìn thấu mọi hư vô và ảo ảnh.

Sau đó anh sải bước đi về phía bức tường không xa, đưa tay ra điểm một cái giữa không trung.

Không khí xung quanh như tấm gương vỡ vụn, để lộ ra chiếc xe bánh mì.

Mấy người trong xe đều ngây người, Trang Uyển bị trói ở ghế sau vùng vẫy kêu ư ử.

Trọng Cao Dật lập tức định xông lên, Lôi Hành kéo anh lại.

Giây tiếp theo, trong nháy mắt, Thời Tử Tấn không chớp mắt nổ súng kết liễu ba người trong số đó.

Chỉ còn lại một người đàn ông thấp bé.

Tên này thấy đồng bọn đều chết hết, sợ đến run cầm cập, giơ tay lau không khí một cái, lập tức biến mất tại chỗ.

Lúc này tất cả mọi người đều biết hắn ta chính là dị năng giả.

Thời Tử Tấn không hề đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng điểm một cái vào không khí, người đàn ông thấp bé lại xuất hiện tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác.

 

"Mày, mày..."

Thời Tử Tấn không quay đầu lại nói với Sầm Thiên Kiêu: "Trói lại đi."

Sầm Thiên Kiêu hăng hái chạy lên trói người đàn ông thành cái bánh chưng, ném vào trong xe.

Trọng Cao Dật vội vàng ôm Trang Uyển ra, cởi trói cho cô, ôm vợ đang khóc nức nở dỗ dành một hồi lâu.

Trần Hi Trần Dương cũng sợ hãi, cả nhà bốn người ôm chầm lấy nhau.

Tô Đào nhìn thấy vết thương trên người Trang Uyển, rất tự trách, mím môi không nói.

Thời Tử Tấn nhận ra, bàn tay to xoa xoa đầu cô:

"Chuyện này để anh xử lý, em về trước đi."

Lôi Hành nheo mắt nhìn.

Năm phút sau, Sầm Thiên Kiêu trực tiếp lôi người đến phòng của Thời Tử Tấn, vừa đóng cửa lại liền bắt đầu thẩm vấn.

"Tên gì?" Thời Tử Tấn hỏi nhẹ nhàng, nhưng lại có một loại áp lực khó tả.

Tên thấp bé mím chặt miệng không nói.

 

Sầm Thiên Kiêu liền trói một tay hắn ta vào ghế, lòng bàn tay hướng lên trên.

"Làm gì... a a..."

Lời còn chưa nói hết, Thời Tử Tấn liền cắm một con dao găm nhỏ vào lòng bàn tay hắn ta, đóng vào ghế.

"Chúng ta chơi một trò chơi, tôi hỏi một câu, anh trả lời sai hoặc không trả lời, tôi sẽ xoay cán dao một chút."

Tên thấp bé toát mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Tôi, tôi tên là Lư Thắng..."

"Hôm nay các người đến bắt ai?"

Lư Thắng run môi không nói.

Thời Tử Tấn không đổi sắc mặt xoay cán dao một góc.

Lư Thắng kêu thảm thiết, cả người run lên bần bật.

"Tôi hỏi lại lần nữa, hôm nay các người đến bắt ai?"

"Tô, Tô Đào... nhưng, nhưng chúng tôi không ngờ cô ta có chút bản lĩnh, bên cạnh còn có một người đàn ông xuất hiện bất ngờ, chỉ, chỉ đành bắt thuộc hạ của cô ta, nghĩ sau này có thể dùng người phụ nữ đó dụ cô ta đến..."

Thời Tử Tấn nhịn ý định phế cả cánh tay hắn, hỏi tiếp:

"Bắt cô ấy làm gì?"

Lư Thắng nước mắt nước mũi tèm lem: "Người, người phía trên nói, muốn cho cô ta một bài học, tha cho tôi đi, tôi chỉ là người nghe lệnh."

"Nói rõ ràng, người phía trên là ai, bài học gì."

Lư Thắng cảm nhận được lưỡi dao cọ vào khớp ngón tay của mình, đau đến mức gần như mất hết lý trí, lắp bắp kể lại chuyện Tô Đào câu dẫn Quý Tài Triết không thành, chọc giận bố vợ của Quý Tài Triết là Hà Dương Hoa.

Sầm Thiên Kiêu suýt chút nữa phun cả cơm sáng ra:

"Sếp Tô câu dẫn tên ngốc đó á?! Các người bị mù hay là đầu óc có vấn đề?"

Bình Luận (0)
Comment