Hai đoàn xe dừng ở trạm trung chuyển một tiếng rồi tiếp tục lên đường.
Còn bốn tiếng nữa là đến Tân Đô.
Bộ trưởng Hứa thậm chí đến lúc xe chạy cũng không tỉnh dậy, ngủ rất say.
Tô Đào cũng không quấy rầy ông ta, nhẹ nhàng đi cho hai đứa nhỏ lông xù ăn.
À không, bây giờ là ba đứa.
Linh Vũ vẫn không chịu ăn, chỉ uống chút nước, sau đó lại đi úp mặt vào tường.
Tô Đào duỗi một ngón tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
Linh Vũ run run cánh, phát ra tiếng kêu ủy khuất, vùi đầu sâu hơn.
Haiz, từ từ rồi sẽ quen.
Lúc này bộ đàm vang lên, là Tống Việt Bân gọi đến.
Anh ta vội vàng chạy tới vậy mà đã đến Tân Đô trước cô, lúc này hai tên buôn người kia vẫn đang bị trói trên xe của anh ta, hỏi Tô Đào khi nào đến, hai người này trông có vẻ say nắng tình hình không tốt lắm.
Tô Đào vội vàng nói: "Tối đa bốn tiếng nữa, anh trước tiên đưa bọn họ tìm chỗ râm mát đợi một lát, giữ cho còn thở là được, nhất định không được để chết."
Hai người này là manh mối duy nhất về tung tích của em gái Giang Vũ, nếu đứt đoạn thì quá đả kích người ta.
Cúp điện thoại Tô Đào liền bảo Thời Tử Tấn lái xe nhanh lên.
Thời Tử Tấn thông báo cho mấy người lái xe, đoàn xe tăng tốc hướng Tân Đô mà đi.
Lôi Hành thấy bọn họ tăng tốc, cũng giống như đang thi đấu mà đuổi theo.
Hai đoàn xe lại chơi trò đua xe trên đường.
Hứa Thường không biết mình đã ngủ bao lâu, dù sao cuối cùng cũng bị người ta gọi dậy, nói với ông ta đã đến Tân Đô rồi.
Ông ta xoa xoa thái dương, không dám tin mình lại ngủ say như vậy, thoải mái như vậy.
Bên ngoài cổng thành căn cứ Tân Đô xếp một hàng dài, đều là những người đến tham gia hội nghị.
Ước chừng thời gian xếp hàng không ngắn, có người đợi không nổi liền xuống xe đi loanh quanh.
Tô Đào gọi điện thoại cho Tống Việt Bân hỏi anh ta ở đâu.
Giọng Tống Việt Bân liền từ phía sau truyền đến: "Bà chủ Tô! Ở đây ở đây!"
Giang Vũ xuất hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Người đâu?"
Tống Việt Bân cả người nóng như vừa được vớt từ dưới nước lên: "Đi theo tôi, tôi nhét vào cốp xe rồi."
Thời Tử Tấn dặn dò Sầm Thiên Kiêu đi theo cùng.
Lôi Hành thấy vậy cũng đuổi theo.
Hai tên buôn người bị trói tay chân đang hôn mê, vừa mở cốp xe ra một mùi khai nồng nặc xộc vào mũi.
Tô Đào lập tức lùi lại hai bước.
Tống Việt Bân ngượng ngùng nói: "Tôi sợ bọn họ chạy mất, dọc đường đều không cởi trói cho bọn họ, cũng không dám cho bọn họ xuống xe đi vệ sinh..."
Tô Đào: "... Vất vả rồi, phải lôi bọn họ ra tắm rửa trước, vừa hay hạ nhiệt."
Việc bẩn thỉu này, Giang Vũ là người đầu tiên xông lên, một tay xách một người lôi ra ném xuống đất, sau đó lấy vòi nước xịt.
Hai người bị xịt đến ho khan hai tiếng, theo bản năng há miệng uống nước.
Qua một lúc lâu mới từ từ tỉnh lại.
Giang Vũ thấy người tỉnh rồi, lập tức đỏ mắt bóp cổ một tên trong đó hỏi:
"Ba năm trước cô bé mà các người mua về đâu rồi?! Không nói rõ ràng thì tôi gϊếŧ các người!"
Tay anh ta bóp cổ tên kia nổi cả gân xanh.
Tên kia trừng to mắt, há miệng nhưng không phát ra tiếng, rõ ràng là hơi ngạt thở.
Tô Đào ở bên cạnh hét lên: "Giang Vũ! Bình tĩnh!"
Giang Vũ lúc này mới nới lỏng tay, nhưng vẫn run rẩy không ngừng.
Tên kia khó khăn nói: "Tên Giang Đồng sao? Con bé, con bé chết rồi."