Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 566

Lôi Hành thật sự rất nóng lòng.

Nhưng anh không tìm được cơ hội tặng quà, họ Thời cứ bám sát theo.

Anh muốn tặng quà xong nói vài lời riêng tư với Tô Đào, không muốn có người không liên quan ở đó.

Tô Đào căn bản không chú ý đến sự lo lắng của anh, cô đang suy nghĩ tìm chỗ ở, cô không quen thuộc Tân Đô, nhất thời cũng không biết đi đâu.

Thời Tử Tấn gọi một cú điện thoại liền giải quyết được: "Đã sắp xếp xong, chúng ta đến khu Bắc thành ở, trước tiên lái xe đến bãi đậu xe gần đó, trong khu vực thành phố không cho phép đậu xe RV."

Tô Đào nhanh chóng lên xe cùng anh, tò mò hỏi anh: "Anh hình như rất quen thuộc Tân Đô?"

Thời Tử Tấn liếc nhìn Lôi Hành hoàn toàn bị bỏ quên dưới xe, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Đã đến vài lần, chúng ta đi thôi."

Xe chuẩn bị khởi động, Tô Đào mới nhớ ra Lôi Hành, mở cửa sổ xe hỏi bọn họ:

 

"Mấy người có chỗ ở chưa?"

Lôi Hành có thể nói là chưa sao?!

Không phải là thừa nhận anh không có năng lực bằng Thời Tử Tấn sao?

Anh xua tay: "Chuyện này không cần cô bận tâm, ngược lại cô ở không thoải mái thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Thời Tử Tấn nói: "Không cần đâu, Lôi đội trưởng cứ yên tâm."

Lôi Hành cười gượng gạo, không tiếp lời anh, quay sang nói với Tô Đào:

"Ngày mai rảnh không, tôi có món đồ quan trọng muốn tặng cô."

Ngày mai Tô Đào không có việc gì.

Hội nghị liên minh ba ngày nữa mới bắt đầu, hai ngày này cô định đi dạo Tân Đô cho kỹ.

Nhưng cô không muốn nhận lời hẹn của Lôi Hành, liền nói: "Đồ gì vậy? Không bằng bây giờ anh đưa cho tôi luôn đi?"

Cô căn bản không nghĩ đến chuyện quà cáp.

Lôi Hành kiên quyết: "Không được, bây giờ chưa phải lúc."

 

Tô Đào thấy khó hiểu, thứ gì mà quan trọng đến mức phải chọn thời gian đưa cho cô.

Cuối cùng không lay chuyển được Lôi Hành, cô đành cắn răng đồng ý.

Đợi Báo Đồ đi rồi, Tô Đào mới nhìn sắc mặt Thời Tử Tấn.

Thời Tử Tấn không lộ vẻ gì: "Ngày mai tôi đi cùng cô."

Tô Đào đành gật đầu, có vài chuyện phải nói rõ ràng với Lôi Hành.

Khu Bắc thành Tân Đô quả nhiên được xây dựng tốt hơn, tuy không tinh xảo đẹp mắt như Đào Dương, nhưng đường xá rộng rãi, trật tự ngăn nắp.

Các cơ sở hạ tầng lớn cũng đều đầy đủ, thậm chí cô còn nhìn thấy một tòa nhà cao tầng, ước chừng 20 tầng, từ xa đã thấy bên trong có nhân viên ăn mặc chỉnh tề đi lại.

Cảnh tượng này rất giống trung tâm thành phố trước mạt thế, tòa nhà văn phòng của nhân viên cổ cồn trắng.

Chỉ là tòa nhà trông có vẻ cũ kỹ, chắc là được xây dựng đã lâu.

 

Nhưng cũng phản ánh thực lực của Tân Đô, xây dựng một tòa nhà cao tầng này không giống như Tô Đào thức đêm là xong.

Đặc biệt là trong mạt thế, nhân lực, vật lực, tài lực cần bỏ ra là rất lớn.

Tô Đào nhìn tòa nhà hồi lâu, quyết định sau này cũng sẽ xây cho Đào Dương Đông Dương một tòa, không, hai tòa!

Xe RV của cô dừng lại trong một bãi đậu xe lớn, khi lái vào có không ít người nhìn, dù sao ngay cả trước mạt thế, xe RV sang trọng như vậy cũng không nhiều.

Thời Tử Tấn không biết từ đâu tìm được một tấm bạt che nắng lớn che cho xe RV, giải thích:

"Quá nổi bật, tránh cho người ta vây xem."

Tô Đào giơ ngón tay cái với anh.

Cuối cùng cô và Tiền Linh chen chúc một chiếc xe, đi đến chỗ ở mà Thời Tử Tấn đã tìm.

Tô Đào tưởng là nhà khách bình thường, nhà nghỉ gì đó, không ngờ lại là một tòa chung cư cũ.

Môi trường xung quanh khá tốt, dưới lầu có cửa hàng tiện lợi và bãi đậu xe, quan trọng nhất là địa điểm hội nghị cách đây chỉ mười phút lái xe.

Thời Tử Tấn đưa cho lễ tân một tấm thẻ.

Lễ tân quét xong nhiệt tình nói: "Thời thiếu tướng, phòng của ngài và đồng đội của ngài chỉ cần quẹt thiết bị liên lạc là có thể vào, đây là thẻ phòng ngài vừa đặt."

Tô Đào nhận thẻ phòng nhỏ giọng hỏi anh:

"Tiền phòng tính thế nào?"

"Miễn phí."

Tô Đào: "???"

Thời Tử Tấn chỉ cười nói:

"Có người ở Tân Đô muốn đào tôi, cũng phải có chút thành ý chứ, cứ yên tâm mà ở."

Bình Luận (0)
Comment