Mấy tháng ở bên Trác Nhĩ Thành, thời gian và tâm sức của cô ta đều dành cho việc lấy lòng anh ta, căn bản không có thời gian kết bạn với những người ở Tân Đô.
Lúc này ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.
Cô ta nghĩ đến Tô Đào.
Giang Cẩm Vi nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy Tô Đào trong gian hàng của Đông Dương.
Con nhỏ này cũng có chút tác dụng, ít nhất là khi cô ta muốn khoe khoang chia sẻ với ai đó, có thể làm người lắng nghe.
Tô Đào nào biết mình sắp bị coi là công cụ, cô nghe Trác Nhĩ Thành phát biểu thấy hơi chán, cho mèo con trong túi uống sữa xong, liền chuẩn bị đến gian hàng của Vũ Đài căn cứ thăm hỏi.
Cô thấy Thời Tử Tấn chướng mắt, bèn đuổi đi:
"Anh đi làm việc của anh đi, có Giang Vũ ở đây không sao đâu."
Thời Tử Tấn nhìn đồng hồ, anh quả thực có chút việc phải làm:
"Anh để Sầm lão nhị đi theo em, hôm nay những người đến đây đa số đều có chút lai lịch, nếu em chọc giận ai, Sầm lão nhị cũng có thể giúp em dọa người ta."
Tô Đào trợn mắt: "Anh lo lắng em sẽ gây chuyện à?"
Thời Tử Tấn cười nói: "Không lo lắng, cứ việc gây chuyện, ai làm em không vui, cứ mắng chửi đánh đập thoải mái, anh sẽ lo liệu cho em."
Anh ta nói như vậy, Tô Đào có chút ngại ngùng.
Giang Cẩm Vi đến hụt.
Hình Thư Ngữ không quen cô ta, nghi hoặc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"
Giang Cẩm Vi nhìn quanh: "Tô Đào, tôi rõ ràng thấy cô ta ở đây, người đâu?"
Chẳng lẽ thấy cô ta đến, nên bỏ chạy rồi?
Hình Thư Ngữ theo bản năng cảm thấy cô ta đến không có ý tốt, lắc đầu nói: "Không biết, cô có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy."
Giang Cẩm Vi có chút khó chịu, nếu cô ta biết số liên lạc của Tô Đào, thì cần gì phải đích thân chạy đến hỏi.
Cô ta vừa khó chịu xong, liền thấy đồ uống bên cạnh quầy hàng, kinh ngạc nói: "Các cô lấy đâu ra những đồ uống này?"
Cách đây một thời gian, Nhĩ Thành không biết mua được một lô hàng từ đâu, lấy từ bên trong ra cho cô ta mấy chai đồ uống và đồ ăn vặt.
Cô ta nhớ rất rõ, những thứ Trác Nhĩ Thành đưa cho cô ta, giống với mấy chai đồ uống trong tủ lạnh này.
Sao Đông Dương cũng có? Cô ta còn tưởng Tân Đô là nơi đầu tiên ở phía Nam có.
Sau đó cô ta còn muốn nữa, Nhĩ Thành nói không tiện mua nên từ chối cô ta.
Bây giờ đột nhiên thấy Đông Dương có nhiều như vậy, trong lòng cô ta có chút khó chịu.
Dương Oánh không trả lời Giang Cẩm Vi, chỉ đưa bảng giá cho cô ta: "Cô muốn mua loại nào?"
Giang Cẩm Vi cảm thấy bọn họ có chút không tôn trọng người khác, chỉ vào Trác Nhĩ Thành đang phát biểu trên đài nói:
"Đồ uống này tôi đã uống từ lâu rồi, người đang phát biểu trên kia là vị hôn phu của tôi."
Cô ta tưởng tự khai báo thân phận của mình, hai người phụ nữ Đông Dương trước mặt này sẽ ân cần nói cho cô ta biết những điều cô ta muốn biết.
Nhưng rất tiếc, Hình Thư Ngữ là một cô gái thẳng tính, nhíu mày nói:
"Dù cô là vị hôn thê của Trác hội trưởng cũng phải trả tiền, chúng tôi không thể cho không được, tôi nghĩ Trác hội trưởng cũng sẽ không muốn người phụ nữ của mình ăn không uống không."
Dương Oánh phì cười.
Giang Cẩm Vi tức giận: "Cô tưởng tôi mua không nổi à? Tất cả những thứ trên bảng giá này tôi đều lấy một chai, đóng gói cho tôi!"
Hình Thư Ngữ vui vẻ ra mặt, nhanh chóng đóng gói cho cô ta, tổng cộng hai túi, hơn hai mươi chai, lúc thanh toán tổng cộng là năm mươi nghìn đồng liên bang.
Giang Cẩm Vi lúc chuyển khoản vẫn có chút xót xa.
Năm mươi nghìn đồng liên bang, tương đương với hai tháng tiền tiêu vặt mà Nhĩ Thành cho cô ta.
Cô ta lại không tiết kiệm được tiền, năm mươi nghìn này coi như là toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ta.
Tuy nhiên, bây giờ hối hận cũng mất mặt, chỉ có thể ngậm ngùi trả tiền.
Lúc đi cô ta cũng quên mất mục đích ban đầu đến gian hàng Đông Dương.