Con mèo này đúng là hai mặt, vừa hung dữ muốn chết, vừa nũng nịu muốn mạng.
Cô đưa tay ra, thử sờ nó.
Mèo mẹ rất phối hợp nghiêng người sang một bên, để lộ một chút bụng đang bị đè bên dưới.
Và chính hành động này khiến Tô Đào sững người.
Trên bụng nó có rất nhiều vết sẹo nhỏ hình tròn, tập trung ở phần dưới, dày đặc.
Tóc Tô Đào dựng đứng cả lên.
Cái gì đây?!
Chắc chắn không phải bệnh ngoài da gì cả, giống như bị thứ gì đó làm bỏng.
Do con người?!
Tô Đào chụp một bức ảnh, suy nghĩ một chút rồi gửi cho Tống Việt Bân giàu kinh nghiệm nhất.
Tống Việt Bân gần như trả lời ngay lập tức:
"Là vết bỏng do đầu thuốc lá! Có người ngược đãi nó, thảo nào lại hung dữ với người như vậy."
Suy đoán trong lòng Tô Đào được xác nhận, nhưng lại vừa tức giận vừa bất lực.
Trên đường đi tham dự hội nghị, Tống Việt Bân phân tích:
"Con mèo này không chừng đã từng được bán cho một bà nhà giàu, nhưng bị ngược đãi nên tính tình thay đổi, lại bị bán đi bán lại vài lần, cuối cùng không biết sao lại chạy mất, tôi vừa xem ảnh cô gửi, con mèo này chắc chưa đến một tuổi, sớm mang thai như vậy, thảo nào tỷ lệ thai chết lưu cũng cao."
Thật đáng tiếc!
Nếu được nuôi dưỡng tốt, bản thân mèo mẹ có phẩm chất không tệ, đến tuổi sinh sản rồi mới sinh, con non không chỉ phẩm chất tốt, tỷ lệ sống sót cũng cao, nuôi lớn một chút, giá không hề rẻ, còn tranh nhau giành giật nữa.
Phí của giời.
Tô Đào căn bản không hề nghĩ đến chuyện bán con kiếm lời, cô nhớ đến việc Tống Việt Bân trước đó nói muốn mua Hoả Diệm, bèn cảnh giác hỏi:
"Là ai muốn mua mèo từ anh?"
Tống Việt Bân suy nghĩ một chút, vẫn nói:
"Căn cứ Thiên An phía Bắc, vợ của Lạc Ngạn, Ôn phu nhân."
Tô Đào hỏi: "Cô ấy sẽ đối xử tốt với thú cưng chứ? Mẹ của Hoả Diệm đã chịu tội như vậy rồi, nếu nó phải đến gia đình khác, tôi nhất định phải xem xét kỹ."
Tống Việt Bân đương nhiên là nói Ôn phu nhân người đẹp tâm thiện rồi.
Tô Đào lắc đầu: "Tống đội, anh đã nói chúng ta là bạn, tôi thấy anh cũng rất thích động vật nhỏ, nếu Hoả Diệm sống không tốt, anh cũng sẽ buồn đúng không."
Tống Việt Bân không nói gì.
Cuối cùng anh cười khổ: "Bà chủ Tô, chuyện này tôi không thể đảm bảo với cô, trong thời mạt thế, nhất là những người có quyền có thế, ai mà chẳng có vài cái mặt nạ, sau lưng đối xử với thú cưng thế nào, chúng ta còn có thể chui xuống gầm giường nhà người ta rình mò hay sao?"
Tô Đào gật đầu: "Tôi hiểu, nên tôi càng nghiêng về việc đưa Hoả Diệm cho người quen biết nuôi."
Đây là lời từ chối khéo léo với Tống Việt Bân.
Tống Việt Bân không nói nên lời, nhưng bảo anh từ bỏ, thật sự là không cam tâm.
Mặc dù anh thích động vật nhỏ, nhưng trong thời mạt thế, mọi sở thích đều không bằng lợi ích thiết thực mang lại cho anh.
Nếu có thể dùng một con mèo lấy lòng Lạc Ngạn, để đội xe của họ được chia phần ở phía Bắc, nuôi sống anh em của anh, tại sao lại không làm.
Còn mèo sống như thế nào, người ta đã trả tiền, chính là tài sản của người ta, muốn xử lý thế nào cũng được.
Trong thời mạt thế mạng người còn không đáng tiền, huống chi là một con mèo nhỏ.
Nhưng những điều này Tống Việt Bân đều không thể nói ra, nói ra Tô Đào chắc chắn sẽ không cho anh sắc mặt tốt.
Anh coi như đã nhìn ra, Tô Đào nuôi mèo ra tình cảm, chắc là không nỡ buông tay rồi.