Hai người này đều có động cơ hại cô.
Tiêu Tinh hoảng sợ hai giây liền khôi phục lý trí, cảm thấy buồn cười lại không thể tin nổi:
"Tôi không nói, cô còn có thể gϊếŧ tôi hay sao? Cô biết tôi là ai không? Gϊếŧ tôi rồi cô cứ chờ vô số phiền phức tìm đến cửa đi."
Vừa dứt lời, roi đen quấn trên người cô ta càng chặt hơn, gần như siết cổ cô ta đến nghẹt thở.
Tô Đào nói: "Cô đưa tôi đến nơi hẻo lánh như vậy, còn cố tình tìm vị trí không có camera giám sát, nếu cô chết, mà ngay cả thi thể cũng không còn, ai mà biết chuyện gì đã xảy ra."
Sắc mặt Tiêu Tinh đột nhiên trắng bệch: "Cô gan cũng lớn quá đấy."
Tô Đào cười với cô ta: "Tôi còn có thể lớn gan hơn nữa, cô không nói rõ ràng, bây giờ tôi sẽ siết cổ cô, cạy não cô lấy tinh hạch."
Khuôn mặt Tiêu Tinh từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang tím, cuối cùng xám xịt nghiến răng nói:
"Sở Nguyệt nhìn cô không vừa mắt, cho tôi chỗ tốt, để tôi đưa cô lên giường lão Khổng."
"Lão Khổng là ai?"
"... Từng là người đứng đầu căn cứ Dư Tân, bây giờ đã nghỉ hưu rồi, gần bảy mươi tuổi, lão già d* x*m, nam nữ đều ăn còn thích chơi ngược đãi, nói trước nhé! Tôi chỉ là người lấy chỗ tốt làm việc, cô đi tìm Sở Nguyệt tính sổ đi!"
Tô Đào tức giận đến mức bốc hỏa.
Cô và Sở Nguyệt có thù oán gì sâu sắc chứ?!
Sở Nguyệt lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này hại cô?
Cùng là phụ nữ, Sở Nguyệt phải biết phụ nữ trong thời tận thế sống khó khăn như thế nào, đặc biệt là phụ nữ sa sút thành đồ chơi, điều này còn độc ác hơn gấp ngàn vạn lần so với việc gϊếŧ người trực tiếp!
Tiêu Tinh chỉ cảm thấy thứ quấn lấy cô ta càng lúc càng chặt, dường như xương sườn cũng phát ra tiếng gãy răng rắc.
Cô ta trợn mắt, há miệng, muốn kêu dừng tay, nhưng lại không thể nào phát ra tiếng.
"Cô cũng không vô tội!"
Tô Đào thốt ra năm chữ lạnh lùng, trơ mắt nhìn cô ta tắt thở.
Từ lúc Tiêu Tinh cố tình hất đồ uống lên quần áo cô, cô đã động sát tâm.
Những người hại cô sẽ không tỉnh ngộ, giữ lại một mạng chỉ để tiếp tục hại cô lần thứ hai, lần thứ ba.
Tiêu Tinh vì một chút lợi ích nhất thời có thể đưa cô lên giường lão biếи ŧɦái, có thể thấy là người không có chút đồng cảm và đạo đức nào, gϊếŧ cô ta không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Tô Đào thu hồi roi, chiếc vòng tay màu đen lại trở về cổ tay cô.
Cô vừa cất thi thể của Tiêu Tinh vào không gian của Phương Tri, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy Sở Nguyệt đang kinh ngạc dẫn theo Lôi Hành đang lo lắng như lửa đốt xuất hiện ở góc rẽ hành lang.
"Cô!"
Sở Nguyệt há hốc mồm, rất muốn hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở đây, cô không phải là nên——
Cô ta dừng lại, nhận ra kế hoạch có thể đã thất bại, vẻ mặt trở nên khó coi.
Lôi Hành thấy Tô Đào bình an vô sự đứng trước mặt mình, giống như người chết đuối đột nhiên nổi lên mặt nước có được một hơi thở nhẹ nhõm, anh sải hai bước đến trước mặt Tô Đào, ôm chầm lấy cô, cánh tay hơi run rẩy.
Trước khi đến, Sở Nguyệt nói với anh rằng Tô Đào đã xảy ra chuyện.
Anh vừa nghe thấy, cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, trực tiếp đi theo đến đây.
Bây giờ nghĩ lại, hoặc là Sở Nguyệt đang đùa giỡn anh, hoặc là có ẩn tình khác.
Nhưng bây giờ anh đã không còn tâm trí để suy nghĩ kỹ càng như vậy nữa, trong đầu chỉ có một giọng nói, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi...
Sở Nguyệt tức đến nổ phổi.
Tô Đào còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay khác kéo ra khỏi vòng tay của Lôi Hành.
Thời Tử Tấn đưa cô ra sau lưng, giây tiếp theo liền đi bắt Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt nhận thấy hơi thở nguy hiểm ập đến, kinh hãi, lùi nửa bước, phản ứng lại lập tức ném ra một thứ giống như lựu đạn.
Hiện trường lập tức xuất hiện một làn sương trắng dày đặc, cả người Sở Nguyệt liền biến mất trong làn sương!
Lại để cô ta chạy mất!
Lôi Hành nhíu mày: "Anh muốn gϊếŧ cô ta?"
Thời Tử Tấn từ lâu đã nghe được những lời Tiêu Tinh nói, đoán được nguyên nhân Sở Nguyệt hại Tô Đào, truy cứu đến cùng vẫn là do Lôi Hành gây ra.
Anh đối với Lôi Hành đã không còn duy trì được phong độ và lễ phép cơ bản nữa, hất tay anh ra: