Tiệc tối của hội nghị được tổ chức khá long trọng, tầng một còn được sửa thành một sàn nhảy nhỏ, xung quanh có bàn ghế, phục vụ đi lại theo tiếng nhạc.
Không ít người mặc lễ phục đến, đương nhiên trong đó không bao gồm Tô Đào.
Cô chỉ thay một chiếc váy màu xanh nhạt thường ngày, tóc cột cao, lộ ra vầng trán sáng bóng, cả người tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Đặng Tử Lộ nhìn thấy cô từ xa, còn có chút ghen tị, trẻ thật tốt.
Cho dù dị năng của Kiều Tinh có công hiệu trẻ mãi không già, khuôn mặt không thay đổi, nhưng khí chất lại có cảm giác xế chiều, cho nên tạo cho người ta cảm giác không hài hòa.
Nhắc đến Kiều Tinh, Đặng Tử Lộ không khỏi cứng đờ sống lưng.
Kiều Tinh cả ngày hôm nay không xuất hiện, gọi điện thoại cũng không được, Sở Nguyệt cũng liên lạc không được.
E rằng kế hoạch không chỉ bị bại lộ mà còn thất bại, Kiều Tinh nói không chừng đã rơi vào tay Tô Đào rồi.
Lúc này Tô Đào nhìn về phía cô, tuy là mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy thăm dò.
Đặng Tử Lộ cắn răng đi tới, chào hỏi một tiếng rồi giả vờ ngạc nhiên nói:
"Cô Tô buổi chiều có nhìn thấy bà Kiều không? Tôi gọi điện cho bà ấy, bà ấy cũng không nghe máy, chồng bà ấy cũng đang tìm bà ấy."
Tô Đào vẫn mỉm cười, nhưng lời nói ra lại khiến Đặng Tử Lộ sợ chết khϊếp:
"Buổi chiều tôi có gặp bà ấy một lần, nhưng bà ấy chỉ đưa cho tôi một mảnh giấy, nói ban ngày dẫn tôi đến phòng nghỉ, kỳ thực là cô bày mưu cho bà ấy, để bà ấy dùng dị năng mê hoặc tôi, đưa tôi cho lão già làm đồ chơi, mục đích là báo thù tôi không cứu cha cô."
Đặng Tử Lộ tóc gáy dựng đứng, môi run lên.
Nhưng tâm lý cô ta tốt, phản ứng chưa đến nửa phút, lập tức kích động nói:
"Bà ấy nói bậy! Ban đầu tôi nghe lời mẹ tôi nói, mới có ý kiến với cô, hôm đó đập xe tôi cũng biết tình hình cụ thể rồi, là mẹ tôi sai trước, tôi căn bản không có ý định báo thù cô."
"Hơn nữa, cô là người của Đào Dương, tôi càng không dám làm gì, Nhĩ Thành ngàn vạn lần dặn dò tôi phải tạo mối quan hệ tốt với mọi người, nếu tôi làm hại cô sau lưng anh ấy, anh ấy nhất định sẽ gϊếŧ tôi, cô Tô, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, trong tận thế này, không có sự sủng ái của Nhĩ Thành, tôi sống không nổi, tôi không thể nào lấy tương lai của mình ra để báo thù cô."
Hai đoạn này cô ta nói từng chữ từng câu, lời lẽ tha thiết, Tô Đào nhất thời có chút nghi ngờ, liệu mình có đoán sai không.
Nếu là diễn, Đặng Tử Lộ quả thật quá giỏi giả vờ.
Tô Đào đè nén nghi ngờ trong lòng, gật đầu với cô ta:
"Cô nói đúng, vậy tại sao Kiều Tinh lại vô duyên vô cớ đưa cho tôi một mảnh giấy vô lý như vậy, còn từng câu từng chữ đều nhắm vào cô?"
Đặng Tử Lộ không chắc Tô Đào đang dò xét cô ta, hay là bà già Kiều Tinh muốn đổ hết tội lỗi lên đầu cô ta.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu, cuối cùng uất ức nói: "Tôi không biết."
Sau đó Tô Đào hỏi tiếp, cô ta đều ra vẻ ngây thơ tỏ vẻ không rõ ràng không biết, cô ta trong nhóm danh viện của Kiều Tinh là người mờ nhạt, người ngoài lề.
Tô Đào thật sự rất muốn bắt cô ta đi ép hỏi, mặc kệ cô ta có giả vờ hay không.
Lúc này Giang Cẩm Vi thấy bọn họ, đột nhiên dẫn theo vài người bạn đi tới, nhìn Đặng Tử Lộ, hỏi Tô Đào:
"Bạn cô à?"
Chưa đợi Tô Đào trả lời, Giang Cẩm Vi đã nói với các phu nhân tiểu thư bên cạnh:
"Đây là em gái tôi Tô Đào, bây giờ nó đang sống ở Đào Dương, mọi người không phải rất hứng thú với Đào Dương sao, có thể hỏi nó."