Tô Đào viết hai điểm trên sổ:
Thứ nhất, mở rộng thương mại Đào Dương, thu hút thêm nhiều hội viên nộp tinh hạch để gia nhập.
Thứ hai, mở rộng quân đội của Đào Dương, nhanh chóng đi làm nhiệm vụ thu thập tinh hạch.
Hai điểm này là đáng tin cậy nhất, và cũng chính quy nhất.
Thật ra cô còn nghĩ đến việc bán thêm vài mảnh đất, ví dụ như mảnh đất mở rộng bằng 5 tinh hạch, bán lại với giá 50 thậm chí 500 tinh hạch.
Cách này tuy khả thi cao, hiệu quả nhanh, nhưng lại rất rủi ro.
Cô không thể chắc người mua kế tiếp sẽ dễ sống chung như Tiêu Văn Vực, không có bụng dạ xấu xa, nếu không ở gần như vậy, không cẩn thận ngày nào đó sẽ rước họa vào thân.
Cô lắc đầu gạch bỏ điểm này.
Haiz, thật khó, zombie có thể chết ngay trước mặt cô để cô nhặt tinh hạch không.
Tô Đào dựa vào ghế nhìn trời nghĩ, thật ra nếu Thời Tử Tấn... không xảy ra chuyện, để anh ta dẫn quân khai hoang quét sạch zombie trên diện rộng thu thập tinh hạch, có thể giảm bớt được một nửa áp lực thu thập tinh hạch, nói không chừng khoảng hai ba tháng là có thể sáp nhập cả Tây tam khu.
Đáng tiếc không có nếu như.
Hiện tại chỉ có thể tạm thời tăng giá gia nhập thương mại Đào Dương, và chỉ tiếp nhận hợp tác lâu dài, gia nhập phải nộp một lần ba mươi tinh hạch.
Dù sao bây giờ danh tiếng của Đào Dương đang dần lan rộng, không thiếu khách hàng.
Bất lợi duy nhất chính là có thể sẽ có rất nhiều người mắng chửi công kích Đào Dương.
Thôi, kệ, nếu một ngày có thể ký hợp đồng với một khách hàng hợp tác lâu dài, một tháng là có thể gom được chín trăm tinh hạch.
So với tinh hạch, lời mắng mỏ là gì, mắng xong vẫn phải ngậm bồ hòn tìm cô mua đồ.
Tô Đào gọi Phương Tri đến, nói chuyện tăng giá, Lâm Phương Tri lập tức đồng ý, không hề nghĩ đến việc anh ta là người phụ trách sẽ là người đầu tiên bị mắng chửi te tua.
Tô Đào còn muốn trấn an anh ta, nhưng Lâm Phương Tri lại tỏ vẻ không sợ hãi: "Tôi chỉ sợ cô mắng tôi."
Người khác mắng tôi đều không quan tâm.
Tô Đào bật cười: "Tôi nào nỡ mắng anh, còn không kịp đau lòng anh chạy tới chạy lui bận rộn nữa là."
Lâm Phương Tri vui vẻ bỏ đi, càng bận rộn anh ta càng vui vẻ, còn phải bận rộn trước mặt Đào Đào, để cô đau lòng anh ta nhiều hơn.
Sau khi Phương Tri đi, Tô Đào liền thống kê số tinh hạch hiện có trong tay, tổng cộng là 222 viên.
Cô hít sâu một hơi, lấy ra 200 tinh hạch, mở hệ thống, vào giao diện bản đồ, chọn vị trí Tây tam khu.
Quả nhiên, hệ thống nhắc nhở:
[Điều kiện để có được quyền quản lý khu đất này: Tiêu hao 1250 tinh hạch cấp 1]
[Phát hiện 200 tinh hạch cấp 1, đang thu thập năng lượng... Thu thập hoàn tất, vẫn cần 1050 tinh hạch cấp 1 mới có thể có được quyền quản lý khu đất này. ]
Tô Đào lại nhìn khu vực Tây tam khu trên bản đồ, vẫn là màu đỏ, không thể quản lý.
Được rồi, Tây tam khu là một chỉnh thể, phải tiêu hao 1250 tinh hạch một lượt mới có thể có được toàn quyền quản lý, dù tiêu hao 200 cũng sẽ không cho cô quản lý 20. 000 mét vuông đất trước.
Vẫn phải nhanh chóng kiếm tinh hạch!
Vì vậy, các khách hàng ngày hôm sau tỉnh dậy liền nghe thấy một tin dữ - Giá hội viên cao cấp của Đào Dương tăng rồi!
Tăng gấp ba lần!
Trước đây chỉ cần tám tinh hạch, bây giờ lại tăng lên tận ba mươi tinh hạch!
Mức giá này khiến rất nhiều căn cứ nhỏ và khu tụ tập phải chùn bước.
Không ít người vì vậy mà đấm ngực dậm chân, tại sao lại không gia nhập sớm hơn chứ! Bây giờ thì hay rồi, phải tốn gấp ba lần tinh hạch so với trước đây!