Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 3

lửa chạy mấy tiếng đồng hồ đằng đẵng rồi cũng tới được nhà ga thành phố G. Trời đã sáng tỏ, ánh bình mình chiếu qua khe hở từ giữa những tòa nhà cao tầng, tính ra hiện tại đã là mùa nóng nhất ở thành phố G, nhưng bây giờ mới là sáng sớm nên cũng không gọi là nóng.

Lâm Gia Nhạc giúp người đàn ông kia bế đứa trẻ cùng ra khỏi nhà ga. Nghe nói nhà ga này là nơi có lượng khách lớn nhất cả nước, đám đông trong sân ga bắt đầu chuyển động, khắp nơi đều là những lữ khách vội vàng. Lâm Gia Nhạc cảm thán một câu “Thật nhiều người!”

Người đàn ông xách hai cái túi đi bên cạnh “Bây giờ chưa nhiều, nếu là Tết âm lịch người còn đứng chật đến tận đường cái.”

Có rất nhiều người chạy tới hỏi họ “Có muốn gọi xe không?”

Người đàn ông xua tay “Không cần, cảm ơn.”

Đi được một đoạn ngắn anh ta dừng lại “Người anh em, anh còn chưa cảm ơn cậu nữa. Anh là Lưu Minh Lượng, cậu gọi anh Lưu là được rồi. Cậu muốn đi đâu?”

Lâm Gia Nhạc vội vàng nói “Dạ, anh Lưu, em là Lâm Gia Nhạc, em muốn đến thành phố D.”

“Đang là nghỉ hè, cậu về thăm bố mẹ hả?” Lưu Minh Lượng cười nói.

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Không anh, em tốt nghiệp trung học xong đang muốn đi làm công.”

“Vừa thi cao đẳng xong hả?”

“Dạ”

­­­”Vậy à, ha ha.” Lưu Minh Lượng không tiếp tục hỏi cậu tại sao không đợi kết quả thi, nếu vì thi trượt mới đi làm vậy còn hỏi sẽ khiến người khó chịu “Gia Nhạc, nhà của anh ở gần đây, hay cậu đến nhà anh nghỉ một chút?”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Em đi ô tô đến thành phố D rồi sẽ có người nhà đón. Anh Lưu, anh phải mang nhiều đồ, để em giúp anh lên xe trước đi.”

Lưu Minh Lượng cũng không khách sáo “Vậy được, cậu giúp anh đến đường cái là được rồi.” Sau đó lại tiếp tục chỉ dẫn Lâm Gia Nhạc: qua cầu vượt sang bên kia đường có bến xe, đến phòng vé mua một vé, nhất định không được đi xe tư, xe tư đội giá lên rất cao mà nửa đường có khi còn đòi thêm tiền, sau đó để lại địa chỉ và số điện thoại của mình cho cậu.

Lâm Gia Nhạc gật đầu liên tục.

Lưu Minh Lượng lên xe rồi lại nhô đầu khỏi cửa kính nói “Gia Nhạc, tự cậu phải cẩn thận, có thời gian đến chỗ anh, anh làm cho cậu mấy món quê.”

Lâm Gia Nhạc cảm động gật đầu rồi vẫy tay tư biệt với anh ta, cậu cảm giác tương lai sẽ tốt, ít nhất người đầu tiên cậu gặp đã là một người tốt.

Người thân ở thành phố D của cậu là cháu gái của ông chú, Lâm Gia Nhạc gọi cô ấy là chị họ, trước kia họ đã gặp mặt vài lần. Chị họ làm việc ở một xưởng may, cô ấy đã xin nghỉ nửa ngày để đi đón Lâm Gia Nhạc. Không thể nói là nhiệt tình hay không, chị họ bảo “Gia Nhạc, chị đưa em đi ăn cơm, đến chiều thì đi Hồng Thụy Hán nhận việc, đến tối là vào ở kí túc xá ở đó được rồi.”

Lâm Gia Nhạc gật đầu, cả một đêm ngồi xe cậu không thể ngủ nên lúc này đã vô cùng mệt, nhưng tinh thần có thể coi là hưng phấn cho nên vẫn có thể chịu được. Họ ăn cơm ở một cửa hàng bên đường, ngoài biển hiệu viết là quán rượu nhưng thật ra ngoài mấy món xào cũng bán cả cơm phần. Giờ đang là thời gian nghỉ trưa, Lâm Gia Nhạc thấy rất nhiều nam nữ thanh niên đi ra từ những cánh cổng lớn đen bóng của các công xưởng, họ tràn lên phố rồi lại tản dần vào các quán ăn bên đường, mọi người đều mặc áo cùng một màu hẳn là đồng phục của công ty.

Chị họ gọi ba món mặn một món canh, Lâm Gia Nhạc vội vàng cản “Chị đừng gọi nhiều thế, hai người chúng ta ăn hai món là được rồi.”

Chị họ nhìn cậu một cái “Không sao, lần đầu tiên em tới đây, cái này coi như là đón gió tẩy trần cho em. Lúc nữa còn có bạn chị tới, đợi cậu ấy đến chúng ta ăn chung.”

“Dạ, em cảm ơn chị.” Lâm Gia Nhạc thành thật nói.

Đồ ăn còn chưa được dọn lên thì một thanh niên trẻ nhuộm tóc vàng bước vào, người này da rất đen, người vô cùng gầy, xương gò má còn nhô cao. Anh ta mặc một chiếc áo công nhân màu xanh ngắn tay, quần là loại quần bò bán theo dây, dưới chân là đôi giày vải màu trắng.

Chị họ giới thiệu anh ta “Đây là bạn của chị, Hồ Huy, anh ấy là người Quảng Đông.” Sau đó lại dùng tiếng phổ thông nói với Hồ Huy “Đây là em họ ở quê của tớ, Lâm Gia Nhạc.”

Lâm Gia Nhạc vội vàng tươi cười cúi đầu chào hỏi “Chào anh!”

Hồ Huy dùng thứ tiếng phổ thông sứt sẹo của mình nói “Chào em. Em là em của La Diễm thì cũng là em của anh, sau này cứ gọi anh Huy là được rồi.”

Lâm Gia Nhạc rất biết nghe lời “Anh Huy, sau này phải làm phiền anh rồi.” Trong lòng lại nghĩ người này có thể là bạn trai của chị họ.

Hồ Huy vỗ vai cậu tỏ vẻ bề trên, sau đó bắt đầu cầm chén đũa “Ăn cơm, ăn cơm thôi, đói sắp chết rồi.”

La Diễm gắp một miếng thịt cho Hồ Huy rồi lại thêm một miếng cho Lâm Gia Nhạc “Ăn cơm đi.”

Lâm Gia Nhạc nhỏ giọng nói cảm ơn.

Cơm nước xong La Diễm nói với Lâm Gia Nhạc “Gia Nhạc, chiều em đi với Hồ Huy đến gặp quản lý ở Hồng Thụy Hán. Anh ấy làm việc ở Hồng Thụy Hán, bên đó mới tuyển công nhân nam, chỗ chị chỉ tuyển nữ thôi.”

Lâm Gia Nhạc gật đầu “Dạ, cảm ơn chị.”

Hồ Huy dẫn Lâm Gia Nhạc đến tìm bảo vệ cổng để đăng kí. Lâm Gia Nhạc đánh giá Hồng Thụy Hán một lượt, trên bức tường gạch men sứ màu đỏ sậm là máy chữ màu vàng thật lớn “Công ty TNHH Vật liệu xây dựng Hồng Thụy Hán.”, so với những cánh cổng chỉ có tường gạch đen thì hiển nhiên cổng lớn của Hồng Thụy Hán xa hoa hơn rất nhiều. Từ cánh cổng tự động đi vào trong là hai nhà xưởng ốp gạch men sứ cao sáu tầng, không phải loại gạch men màu trắng hay gạch men sứ bình thường, hoa văn trên đó đẹp hơn rất nhiều. Sau rồi Lâm Gia Nhạc mới biết thì ra Hồng Thụy Hán là một xưởng sản xuất gạch men sứ, khó trách lại dùng loại gạch này cho cổng công xưởng, có lẽ là muốn tự quảng cáo.

Vì có người quen nên mọi việc khá là thuận lợi. Người phụ trách tuyển dụng xem chứng minh thư và bằng tốt nghiệp trung học của Lâm Gia Nhạc, ra cho cậu một bài thi đơn giản chỉ gồm một số câu hỏi về khoa học văn hóa thường thức, thêm một hai câu về vật lý hóa học. Lâm Gia Nhạc hơi cảm giác bất ngờ, thì ra muốn đi làm công cũng phải dự thi, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn điền xong rồi giao cho người tuyển dụng.

Người tuyển dụng đọc một lượt, lại hỏi thêm vài câu và cho cậu điền một số mẫu đơn. Sau khi để lại một bản sao giấy chứng nhận và hai bước ảnh chụp thì Lâm Gia Nhạc được cho vào “Lâm Gia Nhạc, tám giờ sáng mai tập hợp ở chỗ cổng lớn, người quản lý sẽ đưa các cậu đi kiểm tra sức khỏe.”

Hồ Huy nói cho cậu biết chuyện đầu tiên vào công xưởng là phải kiểm tra sức khỏe, chủ yếu là để kiểm tra xem có viêm gan không. Lâm Gia Nhạc gật đầu “Em biết rồi ạ.”

Người tuyển dụng lại dùng tiếng Quảng Đông nói với Hồ Huy “Tiểu Hồ, cậu đưa Lâm Gia Nhạc đi tìm lão Trương để sắp xếp kí túc xá.”

Hồ Huy cười hì hì nói “Dạ, cảm ơn chị Chung.”

Trên đường đi tìm lão Trương, Hồ Huy nói với Lâm Gia Nhạc “Xem như là em may mắn, mấy năm trước người muốn được vào làm ở đây còn phải biết nói tiếng Quảng Đông.”

Lâm Gia Nhạc cười cười “Thật sự vận may của em rất tốt.” Trong lòng cậu lại cảm thấy khó hiểu, làm việc gì mà lại cần phải nói tiếng Quảng Đông? Sau này mới biết được không phải việc làm cần tiếng Quảng Đông, mà là do ông chủ chỗ này quan niệm tiếng Quảng Đông tương đương với sự ưu việt, ông ta cảm giác người nội địa chưa đủ trí lực, không phải đối tượng tốt để trao đổi, thích chia bè kết phái, khó quản giáo.

Ký túc xá nằm sau nhà xưởng cách khoảng năm mươi mét, bao gồm vài tòa nhà cao tầng xây kiểu phòng trọ lát gạch men sứ cũ. Trong phòng ngủ có kê bốn chiếc giường tầng, hiện tại đã có sáu người ở, Lâm Gia Nhạc là người thứ bảy. Phòng này giống như phòng trong kí túc xá trước kia ở trường nên Lâm Gia Nhạc cũng cảm thấy bình thường, điểm duy nhất khác trước là những người bạn học thuần phác nhiệt tình đã đổi thành một đám nhân viên tạp vụ luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc, không thể gọi đó là thái độ thân mật. Lâm Gia Nhạc tự an ủi chính mình, không sao, chỉ vì mình là người mới, thời gian dài rồi quen dần với mọi người thì thái độ sẽ tốt hơn.

Lâm Gia Nhạc không biết sự xuất hiện của cậu giống như một dã thú lạc vào lãnh địa của một bầy dã thú khác, mọi người không hẹn mà cùng bài xích kẻ mới tới. Cậu vừa đến mọi người đã phải chia giường [thì ra những phòng này không bao giờ bị xếp đầy] rồi lại còn phải chịu đựng tiếng phổ thông của cậu.

Hồ Huy nói cho cậu nơi mua chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt rồi vội vàng đi làm luôn. Cho đến tận lúc anh ta đi rồi Lâm Gia Nhạc mới nhớ ra còn chưa hỏi anh ta ở ký túc xá nào hay làm ở phân xưởng nào.

Người trong kí túc xá đều nói tiếng Quảng Đông, Lâm Gia Nhạc cảm giác như nghe tiếng chim hót, rõ ràng là cậu bị cô lập, hoặc là nói cậu bị phớt lờ. Lâm Gia Nhạc quyết định phải mau chóng học tiếng Quảng Đông, xem như là thêm một kĩ năng.

Đêm đầu tiên coi như là bình an, mọi người đều phải tăng ca còn Lâm Gia Nhạc lại chưa có việc. Hôm trước đã ngồi cả đêm trên xe lửa cho đến giờ còn chưa được ngủ, cho nên cậu rửa mặt rồi lên giường sớm. Lúc những người khác trong kí túc xá về thấy Lâm Gia Nhạc nằm lăn ra ngủ như heo thì nháy mắt nhau dùng tiếng Quảng Đông châm chọc cậu mà cậu cũng không biết.

Sáng hôm sau lúc những người khác còn chưa thức giấc Lâm Gia Nhạc đã đến canteen ăn sáng, nhìn đồng hồ trước sân thì mới là bảy rưỡi cho nên quyết định đi dạo một vòng quanh công xưởng. Khung cảnh của Hồng Thụy Hán không tệ, có ba sân bóng rổ rồi xà đơn xà kép và một số dụng cụ thể thao khác, có lẽ là vì trong công xưởng đa số là công nhân nam nên mới cố ý sắp xếp thế này. Ngoài ra thì ở góc Tây Nam còn một sân cỏ rất rộng bên trên có mấy cây cổ thụ to lớn tán xòe rộng, những cây đó Lâm Gia Nhạc chưa từng nhìn thấy bao giờ, mãi về sau này cậu mới biết đó là những cây đa và cây gạo. Dưới tàng cây còn có một đài nước nho nhỏ, dưới nước nuôi mấy chục con cá chép đủ loại màu sắc mập mạp, vui vẻ bơi qua bơi lại.

Lâm Gia Nhạc rất có thiện cảm với khung cảnh của Hồng Thụy Hán, ông chủ ở đây rất có nhân tính, hoàn cảnh nơi này so với trong trường của cậu còn có đôi chỗ tốt hơn.

Lúc tiếng chuông vang lên Lâm Gia Nhạc mới nhớ ra mình còn phải tập trung cho kì kiểm tra sức khỏe, cậu vội vàng chạy tới chỗ cổng chính. Thật ra tám giờ chính là thời gian đi làm chính thức ở công xưởng. Lâm Gia Nhạc chạy quá nhanh suýt nữa đâm phải một chiếc xe đi từ ngoài vào công xưởng, may mắn cậu dừng lại đúng lúc. Chiếc xe kia cũng kịp dừng lại, cửa kính hạ xuống người lái xe rõ ràng cũng bị dọa sợ “Cậu muốn chết à, đi đường không nhìn xe?!”

Lâm Gia Nhạc nghe không hiểu vì người đó nói tiếng Quảng Đông, nhưng nhìn vào ngữ khí và thái độ của người kia cũng đủ biết đó tuyệt đối không phải lời nhẹ nhàng gì, Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhận lỗi “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”

Người kia trừng mắt nhìn Lâm Gia Nhạc một cái, lúc định quay đầu đi hình như nghĩ ra gì đó lại quay lại nhìn cậu thêm vài lần, sau đó mới quay vào trong xe lái xe vào bãi đỗ xe của công xưởng. Lâm Gia Nhạc nhìn theo chiếc ô tô nhỏ màu đen bóng loáng kia, vỗ vỗ ngực, thật nguy hiểm!
Bình Luận (0)
Comment