Mạc LanThịnh Mặc thấy cũng đến lúc rồi thì đứng dậy nói muốn đi toilet, Trâu Tình cũng đi theo. Thịnh Mặc đứng trong toilet gọi điện thoại cho Đới Khởi bảo cậu ta khoảng ba phút nữa gọi điện cho anh. Lúc anh trở lại chỗ ngồi thì Trâu Tình còn chưa trở lại, Lâm Gia Nhạc đang cúi đầu uống một hớp Espresso lớn, lúc ngẩng lên còn dính một vòng bọt trắng trên miệng trông vô cùng đáng yêu, Thịnh Mặc thấy vậy nhịn không được ý nghĩ muốn liếm giúp cậu ấy.
Lúc Trâu Tình vừa về thì Thịnh Mặc cũng nhận được điện thoại của Đới Khởi. Anh ngắt điện thoại “Bạn của tôi có việc gấp không thể tới được. Tôi chuẩn bị đi bây giờ, hai người thì sao?”
Trâu Tình vẫn luôn lưu ý Thịnh Mặc, gần như không thể nói chuyện tử tế với Lâm Gia Nhạc được, thấy anh muốn đi thì cũng đề nghị đi cùng, Lâm Gia Nhạc đành phải đứng lên tiễn người. Ba người trước sau bước ra khỏi Starbuck, Trâu Tình vuốt mái tóc dài nói với Thịnh Mặc “Thầy Thịnh có thể cho tôi số điện thoại liên hệ chứ?”
“Được chứ, đợi một chút, để tôi viết cho cô.” Sau đó lấy một tờ giấy viết lên một dãy số đưa cho Trâu Tình. Trời mới biết tại sao anh lại mang theo giấy bút bên người. Thật ra anh chỉ cần đọc số điện thoại cho con gái nhà người ta thôi, để đối phương gọi cho anh thì cả hai bên đều có số của nhau, không thì đưa cô ấy một tấm danh thiếp là được. Anh đương nhiên sẽ không để Trâu Tình biết số anh đưa cho cô là một dãy số sai.
Thịnh Mặc nói “Trâu tiểu thư, thật vui khi được biết cô, tôi đi trước đây. Tạm biệt!”
Lâm Gia Nhạc vẫn vô cùng lễ phép tiễn con gái nhà người ta ra đến tận xe mà còn bị giữ lại hỏi chuyện về Thịnh Mặc. Lâm Gia Nhạc nhìn Trâu Tình lên xe, thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị tự mình đón xe về thì lại nghe thấy có người bấm còi đằng sau “Tiểu Lâm, lên xe!”
Lâm Gia Nhạc nhìn xung quanh, đây là sân ga công cộng, không có thời gian cho phép đỗ xe, cậu do dự một giây liền leo lên xe của Thịnh Mặc.
Thịnh Mặc mỉm cười lái xe vào đường lớn. Lâm Gia Nhạc nói “Hôm nay phải cảm ơn anh, Thầy Thịnh.”
Thịnh Mặc nghiêng đầu nhìn câu “Phá hỏng buổi xem mắt của cậu, không sao chứ?”
Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Không sao cả, tôi thấy cô ấy cũng không để ý đến tôi. Nhưng có vẻ sẽ mang đến phiền toái cho anh.”
Thịnh Mặc cười ha ha hai tiếng “Không sao, số điện thoại tôi viết cho cô ấy không đúng.”
Lâm Gia Nhạc “…”
Thịnh Mặc tiếp tục cười “Việc này tôi làm thường xuyên. Chứ không sao tôi lại mang theo giấy bút bên người chứ? Giờ cậu biết phiền não của soái ca là gì rồi phải không?” Lúc nói còn đưa tay xoa đầu Lâm Gia Nhạc một cái.
Lâm Gia Nhạc ngây ngô cười ha ha, tựa hồ chẳng có chút cảm giác chán nản khi bị con gái nhà người ta xem nhẹ.
“Đi ăn cơm thôi. Chiều nay chúng ta đi Thâm Quyến hay để sáng mai?” Thịnh Mặc hỏi.
“Dạ, hôm nay đi có kịp tới nơi không?” Lâm Gia Nhạc hỏi.
“Nếu đi từ bây giờ thì chắc chỉ xem được đoạn kết thôi, nếu sáng mai đi thì có thể xem từ đầu.” Thịnh Mặc tính toán phải đi Thẩm Quyến ngủ một đêm, nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Lâm Gia Nhạc nhìn Thịnh Mặc “Thầy Thịnh thấy sao?”
“Tôi thấy đi tối nay cũng được, mai có cả ngày để xem triển lãm.” Thịnh Mặc nói rất tự nhiên, trong lòng lại khó tránh khỏi chút lo lắng.
“Vậy đi, chúng ta ăn cơm xong về thu dọn đồ đạc rồi đi.” Lâm Gia Nhạc gật đầu phụ họa “Đúng rồi, Đâu Đâu thì tính sao?”
“Đới Khởi ra ngoài chơi rồi, nhờ Minh Lượng trông nó một ngày đi.” Đâu Đâu tuy rằng cũng là một chất làm trơn đấy nhưng dù sao cũng là bóng đèn, dẫn nó đi xem triển lãm không chừng còn bị người ta chặn ở ngoài cửa cho nên không thể dẫn nó theo.
“Vậy được, tôi gọi điện nói trước với anh Lưu một tiếng.”
Lúc đưa Đâu Đâu đến, Dư Lan gặp Lâm Gia Nhạc có hơi ngượng ngùng, đại khái Trâu Tình đã nói chuyện với cô, cô vốn tưởng Lâm Gia Nhạc với em họ mình xứng đôi, tưởng là chuyện thành chắc rồi, không ngờ cô em gái kia lại không vừa mắt Lâm Gia Nhạc, đây không phải là đả kích với cậu bé sao. Lâm Gia Nhạc thì ngược lại rất thoải mái, chẳng chút cảm giác khó xử nào. Dư Lan kéo cậu lại một bên nói chuyện Lâm Gia Nhạc lại an ủi cô, chị dâu, em thật sự không sao, thật đó, vốn em cũng không tính chuyện yêu đương lúc này. Qua chuyện này Dư Lan cũng ngại giới thiệu đối tượng cho Lâm Gia Nhạc.
Nguyên đán thực sự không phải thời điểm tốt để đi chơi, hai người sau khi đến Thâm Quyến mới phát hiện khách sạn nhiều đến đâu cũng đều đã kín phòng. Thịnh Mặc xấu hổ, vốn nghĩ đến đây bồi dưỡng tình cảm mà giờ thì hay rồi, cả chỗ trọ cũng không có. Thịnh Mặc có hơi hối hận không đặt khách sạn trước, nhưng thật ra anh cũng đã ôm tâm lý may mắn mà tưởng tượng, phòng không đủ thì có thể chung phòng với Lâm Gia Nhạc, thậm chí là chung giường. Hiển nhiên ông trời không đứng về phía anh.
Lâm Gia Nhạc nói “Chúng ta tìm nhà trọ nào đó ở tạm đi, dù sao cũng không qua đêm trên xe được.”
Thịnh Mặc đột nhiên nghĩ ra một ý “Có muốn đến bờ biển qua đêm không? Có thể xem mặt trời mọc nữa.”
Lời đề nghị này khiến Lâm Gia Nhạc hơi đao dộng, nhưng sức hấp dẫn của triển lãm ngày mai còn lớn hơn, nếu đêm nay qua đêm ngoài bờ biển thì mai làm sao có tinh thần đi xem triển lãm “Thế còn buổi triển lãm ngày mai?”
Thịnh Mặc nói “Tôi gọi điện thử xem mấy giờ triển lãm kết thúc.”
Một lát sau Thịnh Mặc vui mừng nói với Lâm Gia Nhạc “Hóa ra triển lãm còn kéo dài đến tận ngày 4, đêm nay chúng ra ra bờ biển chơi, mai nghỉ ngơi một ngày, hôm sau sẽ đi xem triển lãm. Tôi sẽ đặt trước phòng ở khách sạn.”
Lâm Gia Nhạc nói thầm trong lòng, không phải anh bảo chỉ đến ngày 2 sao, sao lại thành ngày 4 rồi? Chẳng lẽ thật sự có mưu tính trước? Cậu nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Thịnh Mặc, thực sự không muốn nghĩ xấu cho anh, Thịnh Mặc là người tốt thế nào chứ, sao anh ấy có thể có loại tính toán như vậy với mình.
Thịnh Mặc không biết trong lòng Lâm Gia Nhạc nghĩ thế nào, cả đường đi vui vẻ kéo cậu đi mua đồ ăn này nọ, ăn chơi, đương nhiên không thể thiếu pháo hoa. Lâm Gia Nhạc nhìn Thịnh Mặc như đứa nhỏ háo hức, thật sự không đành hắt cho anh bát nước lạnh. Lâm Gia Nhạc lớn thế này rồi trừ mấy cái sông thì còn chưa nhìn thấy nhiều nước thế bao giờ chứ đừng nói đến biển, cho nên cậu mới dao động vì lời đề nghị của Thịnh Mặc.
Ô tô chạy thẳng một đường về đông, chẳng mấy chốc đang ra khỏi khu nội thành, chậm rãi tiến vào đường quốc lộ vẹn bờ biển, xa xa đã trông thấy mặt biển mênh mang. Biển mùa đông thâm trầm, nó mang màu xanh thẫm lẫn trong màu trời tối đen, mênh mang đến vô cùng, hương vị biển vừa mặn vừa tanh, Lâm Gia Nhạc chưa từng ngửi được hương vị biển nhưng mới chạm đến mũi thì cậu đã cảm giác được chính là vị của biển đây rồi, biển mang khí chất thâm trầm, gió biển cuộn hoa sóng lên cao, cọ vào những rặng đá ngầm trên bờ biển, hoa vỡ tan thành ngọc rơi xuống lại mau chóng ẩn vào lớp cát.
Bãi biển mùa đông yên tĩnh, lúc này đã gần đến hoàng hôn, du khách vãng dần, Lâm Gia Nhạc gần như một mình hưởng thụ bờ biển này. Cậu nắm tay Thịnh Mặc, chạy nhanh về phía bờ cát, một bước sâu một bước nông chạy qua bờ cát mềm mại, đạp lên nền cát ướt chắc nịch, cậu không nhìn được mà nhảy lên một cái, dấu chân cũng không để lại. Nước biển dưới chân nổi bọt trắng cọ rửa bờ cát từng chút một. Thì ra biển là thế này, Lâm Gia Nhạc ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, nếu không phải trời quá lạnh, cậu thật muốn tháo giày, tự mình đạp chân lên sóng biển. Cậu chậm rãi bước chân dọc theo bờ biển, lắng nghe tiếng sóng biển ào ào vỗ lên bờ cát phát ra âm thanh mang tiết tấu bình yên. Cậu ngồi xuống chống tay lên mặt cát, chờ hoa sóng chạy đên hôn lên bàn tay mình, nước biển lành lạnh, rút đi rồi còn dính lại cảm giác ẩm ướt, Lâm Gia Nhạc cười nhẹ, cuối cùng cậu cũng được chạm đến biển. Cậu nắm cát trong tay, vươn người ném chúng vào trong nước biển…
Thịnh Mặc đỗ xe xong, đứng ở chỗ cao nhìn đứa nhỏ đang đùa với biển đằng xa, giờ khắc này cậu ấy mới có cái dáng vẻ đúng với tuổi mình, còn chưa đến hai mươi, chẳng phải là độ tuổi hồn nhiên vui vẻ nhất hay sao? Chắc chắn trong lòng cậu ấy cô đơn vì không có lấy một người bạn cùng tuổi. Đôi vai ấy rõ ràng non nớt như thế lại gánh vác trọng trách lớn hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, lúc những cậu bé khác còn phóng túng nói chuyện yêu đương trong vườn trường, chơi trò chơi điện tử, trốn học đánh nhau hưởng thụ cuộc đời tuổi trẻ, cậu ấy lại đứng trong căn phòng ngập mùi sơn hóa học, ra sức trang hoàng nhà cửa cho người khác, mỗi đường sơn là một nét vẽ chất chồng khắc họa nên giấc mộng, từng giọt rơi xuống lại giống như cuộc đời của cậu đọng lại đúng chỗ.
Đứa nhỏ này, khiến mình đau lòng, cũng khiến mình cảm động, nhưng lại càng khiến mình bội phục. Chưa từng nghe cậu ấy than một tiếng mệt, cho dù là khi mệt đến mức hai chân nặng trĩu như đeo chì, hai tay vô lực buông thõng, cậu ấy vẫn cười hỏi mình: Anh đói không? Tôi nấu cơm cho anh nhé. Người như vậy, sao mà mình không động lòng cho được, sao có thể không thích cậu ấy được? Thịnh Mặc nhìn bóng người đơn bạc trong ánh hoàng hôn kia, hốc mắt đột nhiên ươn ướt, đứa nhỏ này khiến người khác rất đau lòng. Cậu ẩn nhẫn, đối với mọi người luôn nho nhã lễ độ nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nào đó, không để người khác tới gần, rốt cuộc cậu đang gánh chịu chuyện gì trên lưng? Đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn không chịu mở lòng tiếp nhận mình, chỉ coi mình là một người thầy giáo đáng tôn kính, một người anh trai đang tin cậy, nhưng vẫn không coi mình là một người bạn để chân thành chia sẻ. Nhạc Nhạc, khi nào anh mới có thể bước vào trái tim em? Khi nào mới có thể khiến em an tâm dựa vào anh?
Lâm Gia Nhạc cứ bước mãi dọc theo bờ biển, đi mãi, đủ xa rồi mới quay đầu, Thịnh Mặc vẫn đứng đó, lẳng lặng chăm chú nhìn về phía cậu. Lâm Gia Nhạc đột nhiên an lòng, cảm giác có một người ở nơi đó đợi mình thật tốt! Cậu giơ tay lên vẫy tay với Thịnh Mặc, lớn tiếng gọi “Thầy Thịnh, anh cũng xuống đây đi.”
Thịnh Mặc lớn tiếng trả lời “Được”. Gió biển lại thổi mạnh khiến tiếng nói của anh tan thành những mảnh nhỏ nhưng cũng chẳng thể thổi tan sự vui sướng trong lòng. Anh bước nhanh về phía bờ biển, bước về phía Lâm Gia Nhạc, đến cùng cậu đạp lên sóng biển, nghe gió biển thổi, đến cùng cậu bước trên con đường đời này.
Hoàng hôn phủ màu bốn phía dần tối, sương mù dâng lên tràn mặt biển, chậm rãi vẽ loạn lên mặt biển phương xa, chỉ chừa lại một mảng màu xám mênh mang. Tầm nhìn của con người chẳng được xa nhưng trong tai vẫn nghe thật rõ, sóng biển nhẹ nhàng vỗ lên bờ cát, lẩn khuất như tiếng tình nhân nỉ non. Lâm Gia Nhạc và Thịnh Mặc ngồi kề vai trên một mỏm đá ngầm, lẳng lặng nghe tiếng sóng hòa vào gió biển.
Đột nhiên Thịnh Mặc cất tiếng hát một bài ca thật cũ “Đêm của Cảng Quân, tĩnh lặng, sóng biển nhẹ nhàng lay động chiến hạm…” Giọng của anh là giọng nam trung điển hình, tiếng hát vô cùng du dương, kết hợp với khung cảnh bờ biển lúc hoàng hôn này có vẻ hợp vô cùng. Lâm Gia Nhạc nhịn không được quay đầu sang nhìn, nhìn rồi lại nhìn, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và ý cười.
Thịnh Mặc cười nhẹ, hơi hơi lắc lư thân mình, đụng vào vai Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc dùng tay vỗ lên đầu rồi đánh nhạc đệm, nhẹ nhàng hòa với tiết tấu của Thịnh Mặc.
Hát xong một bài, Lâm Gia Nhạc vỗ tay “Nghe hay quá!”
“Cậu cũng hát chứ?” Thịnh Mặc hỏi cậu.
Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Lúc tiểu học tôi có nghe được cô giáo Ngữ Văn vừa đàn vừa hát bài này, nhưng cô ấy không dạy chúng tôi.”
“Thế cô ấy dạy các cậu cái gì?”
Lâm Gia Nhạc nhăn mặt nói “Chủ nghĩa khoa học xã hội, Tấm gương người tốt việc tốt,…”
“Phụt ha ha ha ha…” Thịnh Mặc không dừng được, cười lớn thành tiếng, anh xoa đầu Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm đúng là người nối nghiệp tốt của chủ nghĩa khoa học xã hội nha”
Lâm Gia Nhạc làm mặt quỷ “Tôi thì làm sao tính là người kế nghiệp cái gì, tôi là phần tử đầu cơ trục lợi, chỉ đủ làm cái đuôi chủ nghĩa tư bản thôi. Anh mới đúng là người nối nghiệp của khoa học chủ nghĩa xã hội vĩ đại”
Thịnh Mặc cười đến nghiêng ngả, sao anh không phát hiện đứa nhỏ này còn rất hài hước nhỉ. “Thật ra tôi cũng chẳng phải người nối nghiệp cái gì cả, tôi là xú lão cửu.” Một câu đùa chọc cho Lâm Gia Nhạc cũng cười theo.