Mạc LanMùa đông trời tối sớm, bóng đêm buông xuống như mực đen đặc, đèn xe lấp lánh cắt ngang màn đêm, chiếu sáng con đường về nhà. Thịnh Mặc chuyên chú lái xe, lúc mệt mỏi thì khẽ xoa mặt, lại nhìn người đang nằm bên cạnh mình, vui vẻ trong lòng không kiềm chế được mà tràn lên gương mặt, khóe miệng vẽ rõ nét mĩ mãn vừa lòng. Nếu lúc này Lâm Gia Nhạc tỉnh giấc hẳn sẽ phát hiện, Thịnh Mặc đang tự đắc ngồi ngây ngô cười một mình.
Lúc gần vào đến nội thành thành phố G, di động của Lâm Gia Nhạc đã vang lên, lại còn cứ kiên trì kêu mãi. Thịnh Mặc rất muốn bấm tắt luôn cái điện thoại kia để tránh quấy rầy đến giấc ngủ của Lâm Gia Nhạc. Nhưng ngặt nỗi chiếc điện thoại kia Lâm Gia Nhạc đặt trong túi áo bên phải, Thịnh Mặc đang lái xe, căn bản không với tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Gia Nhạc bị đánh thức.
“Tiểu Lâm, điện thoại kêu kìa” Thịnh Mặc nói.
“Dạ” Lâm Gia Nhạc mơ màng trả lời, xoa xoa mặt để tỉnh táo lại thì di động đã ngắt. Cậu nhìn màn hình điện thoại, là chú Tư gọi đến, mà lúc nhìn thời gian thì đã sắp 10 giờ, khuya thế này chú Tư sao chưa đi nghỉ? Mà tìm cậu vào thời gian thế này chắc chắn là có việc gấp. Cậu ngẫm nghĩ xong liền gọi lại.
“Chú Tư, sao chú còn chưa ngủ? Vừa rồi cháu không nghe thấy tiếng điện thoại, chú gọi cháu có chuyện gì sao?” Lâm Gia Nhạc có dự cảm mạnh mẽ, chuyện không tốt đã xảy ra rồi. Mà lúc này cũng thực sự chứng mình cái câu nói “Không có tin tức nghĩa là tin tốt”, giờ có tin tức thì quá nửa chắc rằng sẽ là tin không tốt.
“Nhạc Nhạc, hôm nay ba cháu về rồi, ông ấy hỏi chú cách liên lạc với cháu, chú nói cho ông ấy số di động này của cháu. Sẽ không có chuyện gì chứ? Dù sao cũng là ba cháu.” Chú Tư có chút do dự nói “Nhưng chú không nói với ông ấy cháu mở công ty.” Ông đã do dự thật lâu mới gọi cuộc điện thoại này cho Lâm Gia Nhạc, sợ mình nhiều chuyện mang đến phiền toái cho Lâm Gia Nhạc, cái đôi cha con này, ai!
Lâm Gia Nhạc cắn môi “Không có việc gì đâu chú Tư. Chú cứ nói đi, giờ ông ấy đang ở đâu ạ?”
Chú Tư nói “Ông ấy về thì cũng không ở lại, đến chiều đã đi rồi, chắc là đi tìm cháu.”
Lâm Gia Nhạc hỏi “Ông ấy chưa đến thăm mộ bà cháu sao?”
Chú Tư thở dài “Không đến. Chỉ hỏi chú bà cháu hạ táng ở đâu rồi đi thẳng.”
Lâm Gia Nhạc cắn răng chặt đến phát đau, mạnh mẽ đè nén cảm xúc của mình xuống “Cháu biết rồi chú Tư. Ông ấy đến thì cứ để ông ấy đến, vậy đi, cảm ơn chú. Cháu đang ở trên xe, tín hiệu không tốt lắm, cháu gác máy.”
Thịnh Mặc thấy Lâm Gia Nhạc gác máy, cậu nắm chặt di động trong tay, tay kia thì cuộn lại thành nắm đấm đưa đến bên miệng cắn, có thể thấy được lòng cậu đang bị chấn động mạnh. Thịnh Mặc cẩn thận hỏi “Tiểu Lâm, sao thế?”
Lâm Gia Nhạc quay mặt ra ngoài cửa sổ, hít một hơi mới quay lại nói “Cái người ba thần long thấy đầu không thấy đuôi kia của tôi xuất hiện rồi” Lời nói phát ra từ kẽ răng, nghe được sự phẫn uất cực độ từ nội tâm của cậu.
Thịnh Mặc vừa nhìn đường vừa để ý sắc mặt Lâm Gia Nhạc, trên gương mặt cậu có phẫn nộ ẩn nhẫn cũng có đau thương rõ ràng, Thịnh Mặc nhìn mà đau lòng vô cùng, anh rất muốn đưa tay ra lau đi hết thảy đau thương và phẫn nộ trên đó nhưng lại vẫn không dám, đành hỏi “Đã bao lâu rồi cậu không gặp ông ấy?”
Lâm Gia Nhạc hơi ngẩng đầu lên nghiêng qua một cái, lại khịt mũi cười tự giễu “Tôi cũng không nhớ rõ, năm năm, hay sáu năm thì phải?”
Đột nhiên trong lòng Thịnh Mặc cũng sinh ra cảm giác bi ai và phẫn nộ, rốt cuộc đây là cha mẹ cái kiểu gì thế, cứ để mặc con ruột của mình không thèm ngó tới, sinh mà không dưỡng, thế còn làm cha mẹ cái gì! Đáng cười ở chỗ anh còn phải cảm ơn, có loại cha mẹ không có được nửa phần đạo nghĩa như thế mà vẫn sinh được đứa con có tình có nghĩa như đứa nhỏ này “Vậy ông ấy, sẽ đến tìm cậu sao?” Thịnh Mặc cẩn trọng hỏi. Người cha thế này chắc chắn không phải đến an ủi con trai.
“Ôi! Tôi làm sao dám trông chờ ông ấy tới thăm? Bà nội tôi sinh ra ông ấy lại nuôi ông ấy lớn, ông ấy thì sao? Có từng báo hiếu với bà được chút nào? Lúc bà nội tôi qua đời không biết ông ta còn đang ở chỗ nào tiêu dao khoái hoạt. Lần này khó khăn lắm mới thấy ông ấy về, mộ của bà tôi ông ấy cũng không đến liếc một cái. Đây còn gọi là đạo làm con sao!” Lâm Gia nhạc càng nói nước mắt đã sắp không kiềm chế nổi mà rơi xuống, cậu thật sự thấy bất công cho bà! Lúc bà còn sống, một mình gánh vác mọi chuyện, trước giờ chưa từng kể khổ với cậu, cũng chưa từng oán giận người ba kia của cậu không hiểu chuyện, trong lòng bà vẫn hi vọng đứa con này biết quay đầu, tìm chuyện đứng đắn mà làm, rồi lại cưới vợ, nhưng cuối cùng bà vẫn không đợi được. Không biết lúc bà ra đi có từng nhìn rõ không, Gia Nhạc nhớ tới người bà đáng thương thì khóe mắt chua xót.
Thịnh Mặc đưa một bàn tay ra nắm lấy tay trái đang cầm di động của Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm, đừng đau lòng. Bà nội có người cháu như cậu đã rất vui lòng.”
Lâm Gia Nhạc không rút tay về, giờ khắc này, thật ra cậu muốn khóc một trận, khóc cho bà của cậu, khóc cho những ấm ức của chính cậu, đối với hai người ba mẹ cho cậu sinh mệnh kia, nhiều năm qua trong lòng cậu không phải không có oán khí không có ý hận. Giờ có một người vươn tay về phía cậu, mang đến cảm giác ấm áp vây quay cậu, cõi lòng hoang vu băng lãnh của cậu cuối cùng cũng có được chút ấm áp, cho nên cậu tham lam hưởng thụ chút ấm áp này, không phải cậu không biết bản thân không có tư cách nhận phần ấm áp này, nhưng lúc này có thể phóng túng bản thân một chút được không?
Thịnh Mặc cũng không thu tay lại, cứ như vậy bao bọc bàn tay Lâm Gia Nhạc, hai người đều im lặng, không khí mặc dù có chút áp lực nhưng vẫn có sự dịu dàng chậm rãi dâng lên trong xe. Không biết qua bao lâu, Thịnh Mặc mới cảm nhận được sự căng thẳng của Lâm Gia Nhạc đã giảm đi ít nhiều, bàn tay mềm mại trong tay anh giật mình rồi chậm rãi rút ra ngoài “Cảm ơn anh, thầy Thịnh” Lâm Gia nhạc lấy lại bình tĩnh, có chút ngượng ngùng.
Thịnh Mặc dường như chẳng cảm thấy gì, thu tay lại đặt lên tay lái, cười “Cảm giác tốt hơn chưa?”
Lâm Gia Nhạc ngại ngùng gật đầu “Tốt hơn nhiều rồi. Tôi vốn không nên hi vọng cái gì từ ông ấy, nhiều năm trôi qua thật ra tôi đã sớm hiểu được ông ấy là dạng người gì.”
Thịnh Mặc nghĩ, có lẽ đấy là cơ hội tốt để hiểu Lâm Gia Nhạc, nên anh nói “Cậu muốn nói một chút không?”
Lâm Gia Nhạc cố gắng chớp chớp mắt “Có gì để nói đây? Tôi đối với ông ấy thực sự chẳng có ấn tượng rõ ràng gì, thậm chí còn chẳng nhớ rõ mặt mũi ông ấy…”
Lâm Gia Nhạc bắt đầu kể chuyện lúc xưa của mình: Cái thời thơ ấu không cha không mẹ, bị tất thảy đám trẻ cùng tuổi bắt nạt và nhục mạ, người khác ai cũng có cha mẹ làm bạn và che chở, cậu chỉ có một bà nội tuổi già sức yếu. Cũng may bà nội rất thương cậu. Lúc trẻ con nhà khác lập hội chơi đùa, cậu bị người ta ghẻ lạnh đứng ngoài, chỉ có thể chạy theo chân bà giúp bà làm việc, lúc bà đi rẫy cỏ thì cậu ngồi trên bờ ruộng bắt châu chấu, xem kiến con chuyển nhà. Lúc lười biếng thì ngồi ngoan trong giỏ, để bà nội lảo đảo cõng về nhà, giỏ tre nghiêng ngả qua ngọn lau bên bờ ruộng, một chốc lại va vào người, có khi lá cây còn cào lên mặt, cậu vươn tay che bớt lá thì lại bị cắt ra mấy cái vết thương rướm máu, lá cây rất sắc bén, có khi còn có răng cưa nhỏ.
Tất cả sự dịu dàng trong tuổi thơ cậu đều là bà dành cho. Trong trí nhớ cậu không có mẹ, lúc cậu hai tuổi ba mẹ đi xuống miền Nam làm vàng, thế nhưng không thấy vàng đâu, ba để mẹ lại phía nam, mà từ đó về sau ông ấy cũng chẳng quan tâm đến cậu, u mê trong thế giới trụy lạc xa hoa, mỗi lần đều cứ phải đi vài năm mới về nhà một bận, tựa như đã quên còn một đứa con của mình tồn tại trên đời.
Lưng bà nội càng ngày càng còng xuống, tiếng thở dài cũng mỗi ngày mỗi nhiều thêm, chỉ có lúc bà nhìn bài thi đầy dấu đỏ điểm câu đúng và những tờ giấy khen của cậu mới có thể nở nụ cười vui mừng. Cũng chỉ có khi nhìn cậu thi đạt hạng nhất, những đứa trẻ khi xưa bắt nạt cậu lúc ấy mới chịu im lặng một khắc.
Từ nhỏ cậu đã biết, bà nội hi vọng cậu có tương lai, cho nên học đại học là tâm nguyện lớn nhất của cậu. Những không đợi được đến lúc cậu thi đại học, bà nội đã ra đi, cũng chỉ vì một cơn bệnh nhẹ. Lúc Lâm Gia Nhạc nói tới đây, nước mắt không thể giữ lại nữa cứ thi nhau rơi xuống, cậu tự trách nói nếu cuối tuần đó cậu chịu về nhà, chắc chắn bà sẽ không ra đi sớm như thế.
Thịnh Mặc dừng xe ven đường, lặng lẽ nghe Lâm Gia Nhạc nói hết, cảm xúc của anh cũng chùng xuống, vì thời thơ ấu chẳng lấy gì làm vui vẻ kia của Lâm Gia Nhạc, anh chẳng thể nào cảm thấy thoải mái được. Chỉ việc nghe Lâm Gia Nhạc kể lại mọi chuyện rất đơn giản rất nghe nhẹ, nhưng anh biết trong lòng cậu vô cùng khổ sở. Anh rút khăn tay ra đưa cho Lâm Gia Nhạc lau nước mắt, đặt tay lên vai cậu không ngừng an ủi “Nhạc Nhạc, đừng nghĩ vậy, bà nội mất không phải vì cậu, tất cả mọi chuyện, đều là ý trời.”
Lâm Gia Nhạc không chú ý tới Thịnh Mặc thay đổi cách xưng hô, cậu vẫn đang chìm trong đau thương và tự trách, cậu nhận khăn tay từng Thịnh Mặc lau đi cả nước mắt và nước mũi “Lúc ấy mỗi lần tôi nằm mơ đều muốn học đại học, nhưng tôi không có tiền, người thân thích trong nhà cũng không để tôi vay, đương nhiên tôi biết họ cũng có chỗ khó khăn. Khi đó tôi không biết học đại học thì vẫn được vay tiền của nhà nước, lúc tôi biết thì đã ở đây rồi, cũng đã bỏ lỡ cơ hội.”
Trong lòng Thịnh Mặc khổ sở “Nhạc Nhạc, đừng đau lòng, nếu cậu muốn thì vẫn đi học đại học được. Cậu muốn thì sang năm có thể học lớp bổ túc, học nửa năm là có thể tham gia thi cao đẳng. Đi học đại học, cậu sẽ học chuyện nghiệp.”
Lâm Gia Nhạc cười lắc đầu “Giờ nghĩ lại cũng không quá tha thiết nữa, giờ tôi đang bận làm việc, còn học thiết kế nữa. Đợi đến khi công ty ổn định, không cần lo quá nhiều nữa thì tôi sẽ đi đọc sách vài năm.”
Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc trước mắt, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải giúp cậu hoàn thành tâm nguyên, trước kia cậu thiếu cái gì anh nhất định sẽ bù đắp đủ cho cậu.
“Mấy ngày tới chắc chắn ông ấy sẽ đến tìm tôi, không biết sẽ có chuyện gì. Thật ra tôi cảm giác tôi và ông ấy, ngoài huyết thống có liên quan thì chẳng còn gì nữa.” Lâm Gia Nhạc nói.
Thịnh Mặc cũng biết vậy, nhưng cái móc nối huyết thống này có thể sẽ kéo ra vô số chuyện “Nếu cậu không muốn gặp ông ấy một mình, vậy để tôi đi cùng cậu.”
Lâm Gia Nhạc khịt mũi một cái “Được, đến lúc đó rồi tính. Chúng ta về thôi thầy Thịnh”
Thịnh Mặc gật đầu, khởi động xe lần nữa lái về phía nội thành.