Edit: Kidoisme
Rượu quá chén.
Rượu ngon không biết ủ từ đậu, lâu năm vậy rồi vẫn mát lạnh tinh khiết không chút vẩn đục, mỗi tội rượu mạnh, hậu quả để lại cũng mạnh.
Vương Tiểu Mị to gan uống thử một hớp, kết quả “phừng” mặt nổi lên ngọn lửa nhỏ.
Vương Tiểu Mị: Móa… đây chẳng lẽ là Vodka (*) đòi mạng sao đù má!
(*) một loại rượu mạnh có nguồn gốc từ Ba Lan và Nga, từ 40 độ trở lên.Tóm lại hắn chỉ mới nạp vài giọt vào người đã thấy lửa cháy từ chân tới đỉnh đầu, gương mặt choáng váng đôi mắt lơ ngơ, biểu cảm trên mặt thất thần. Vương Tiểu Mị biết mình không uống nhiều, nhanh chóng đặt ly xuống ngoan ngoãn ngồi tránh xấu mặt với An Giai.
Mà tửu lượng của hai gã kia thực sự rất tốt, uống hết cả bình rồi mà vẫn không xi nhê, thậm chí nhờ có chút men rượu cả hai mới được trở về khí chất bừa bãi của cổ nhân.
Vậy nên Vương Tiểu Mị vừa nấc cụt đã nghe Văn Phong Tẫn và An Giai bắt đầu chém gió sự nghiệp lớn nhất trần đời – khoe vợ.
Vương Tiểu Mị: “…”
Chuyện phải kể tới tên đầu têu An Giai, đang uống tự nhiên hứng thú bừng bừng than: “Lúc ta tới đây nhà cửa sáng sủa, khắp nơi gọn gẽ, chắc là do Văn phu nhân thu xếp nhỉ?”
Vương Tiểu Mị nhấp miệng định nấc, nghe vậy ngơ ngác gật đầu.
An Giai: “Văn phu nhân hiền hậu thông tuệ, Văn tiền bối quả là có phúc.”
Văn đại ca nhếch môi: “Huynh ấy rất tốt, thích làm nũng.”
Vương Tiểu Mị đỏ mặt: Nói bậy, anh không có!
“Nhưng Thành Tĩnh nhà ta thỉnh thoảng làm nũng rất đáng yêu.” An Giai mượn rượu, đắc ý kể: “Hôm qua ta hôn hắn, hắn nhanh tay bóp cổ ta nũng nịu mà đã quên ta không cần thở, ha ha…”
“…” Khóe miệng Vương Tiểu Mị giật điên cuồng: Không cha nội, vợ ông thực sự muốn bóp chết ông đó! Tỉnh lại, tỉnh lại mau! Mẹ kiếp đừng để tôi hiểu sai nghĩa của từ “làm nũng”.
Đáng yêu? Mả cha đáng yêu cái b**p!
Bên kia Văn Phong Tẫn gật đầu, nghiêng người nhìn Vương Tiểu Mị: “Nói mới nhớ, sư huynh rất ít khi chủ động.”
“…” Tôi nghe lầm không? Sao Văn đại ca hâm mộ quá vậy???
Vương Tiểu Mị im lặng, một lúc sau hắn cắn răng đáp: “Được, anh sai. Yên tâm, lần tới anh sẽ đặt một cuộn dây thừng thật to thật chắc, ngày ngày treo cổ tiễn em về thăm cha mẹ!”
“Ta rất chờ mong.” Nhân tiện thổi khí vào tai hắn.
Văn Phong Tẫn ngửa đầu uống, vài giọt rượu không nghe lời tràn từ khóe miệng lăn trên yết hầu nhô ra, cuối cùng nhẹ nhàng lọt xuống xương quai xanh rồi biến mất sau cổ áo.
“Tuy phu nhân không chủ động nhưng lại rất tỉ mỉ, săn sóc.” Văn Phong Tẫn bỗng nhiên nói.
Vương Tiểu Mị giật mình, ho khan vài tiếng rồi gục đầu xuống, vành tai đỏ bừng.
An Giai nhìn hai người bọn họ rồi lại ôm chặt bọc vải trong ngực: “Quả nhiên nhìn tới nhìn lui hâm mộ ghê, Thành Tĩnh nhà ta mặt không đỏ, toàn thân đều là lông tím, nhiều lông quá… không thấy rõ cảm xúc, may mắn lông nơi đó không nhiều.”
Vương Tiểu Mị: “…”
Nơi đó là nơi nào cha nội! Tác phẩm đứng đắn cha nội đừng gán cho nó cái mác mười tám cộng được không? Được không????
Văn Phong Tẫn đang định nói cái gì, Vương Tiểu Mị hết hồn nhanh tay che miệng gã!
“Em mở mồm ra xem anh có đập chết em không?” Vương chó con mặt đỏ rặn tiếng từ trong kẽ răng, con ngươi Văn Phong Tẫn híp lại, cười tủm tỉm.
Hai bọn họ nhìn nhau nửa ngày, sau đó…lòng bàn tay Vương Tiểu Mị ướt rượt.
“…”
Mẹ kiếp hôm nay tôi phải hành hạ thằng lưu manh này!!! Đừng ai ngăn cản tôi!!!
Vương – thiếu chút nữa bạo lực gia đình – Tiểu Mị tự lẩm bẩm câu thần chú ‘có người ngoài, có người ngoài, có người ngoài’ mới thôi không đập chết ông chồng.
Hắn tức điên, mắt không thấy lòng không đau ôm chén rượu ra cạnh cây Tương Tư phát hỏa.
Mà bên kia Văn lưu manh tiếp tục khoe vợ với “bạn thân” An Giai.
Văn đại ca: “Sư huynh nhà ta đẹp người đẹp nết, là công tử dịu dàng văn nhã như ngọc.”
An Giai: “Thành Tĩnh nhà ta tâm địa rắn rết, nhưng em ấy đẹp.”
Văn đại ca: “Sư huynh nhà ta lớn hơn ta vài tuổi, từ khi ta nghèo túng đã bắt đầu che chở ta.”
An Giai: “Thành Tĩnh nhà ta lớn hơn ta vài tuổi, từ khi ta còn nhỏ đã bắt đầu lợi dụng ta, nhưng em ấy đẹp.”
Văn đại ca: “Phu nhân ta biết xử lý việc nhà.”
An Giai: “Phu nhân ta đẹp.”
Văn đại ca: “Phu nhân ta biết chăm sóc người khác.”
An Giai: “Phu nhân ta đẹp.”
“Phu nhân ta…”
“Phu nhân ta…”
Nửa canh giờ sau, hai thanh niên khoe vợ thỏa mãn nâng chén, nhìn nhau cười trìu mến.
Vương Tiểu Mị hóng hớt toàn bộ quá trình: ….
Văn Phong Tẫn thì quên đi, An Giai sao cha nội có mỗi một lý do vậy???
Quả nhiên…
Mê trai thì chỉ có đầu thai mới hết.
Vương Tiểu Mị buồn bực, tiếp tục ‘hức hức hức’ hết đống rượu, hoàn toàn quên chuyện mình không trụ quá ba chén.
Cho nên, một canh giờ sau –
Đôi mắt hẹp dài của Văn Phong Tẫn híp lại liếc khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tiểu Mị, im lặng điều chỉnh dáng ngồi.
Rượu này tác dụng chậm, Vương Tiểu Mị ngồi thẳng, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm An Giai, sau đó lạnh lùng tựa lên vài Văn Phong Tẫn.
“Hức ~”
Tìm được chỗ dựa, hắn chép miệng, mí mắt rũ xuống dùng cái trán mềm mụp cọ vai gã đàn ông.
Văn Phong Tẫn và An Giai nhịn không nổi cười thành tiếng.
“Ha ha ha…”
“Hâm mộ, hâm mộ quá!” Chén nhỏ cầm trong tay, An Giai hào phóng đặt mạnh xuống bàn, mà Văn Phong Tẫn bên này lưng vẫn dựa vào cây Tương Tư, cánh hoa đào nhỏ đỏ thẫm đậu lên chén rượu mạnh.
“Văn tiền bối, ta có việc muốn nói cho ngươi biết.”
Đột nhiên, An Giai hạ miệng hôn cái bọc trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Hai mươi năm trước ta gặp một kẻ nhân loại khó chơi, ông ta có ác ý rất lớn với bọn ta, mở mồm là chửi lũ quái vật.”
Động tác Văn Phong Tẫn hơi dừng lại.
An Giai tiếp tục kể: “Ta ở Tề Sơn đã lâu, nơi đây mai táng rất nhiều thi thể, phần lớn không được trời phú cơ duyên mở linh trí, không cẩn thận quản giáo sẽ ra ngoài ăn người.”
Hiển nhiên An Giai không có nỗi sợ với mấy từ ‘ăn người’.
Vương Tiểu Mị bị y hấp dẫn, ngốc ngốc ngẩng đầu.
“Ban đầu ông ta tới Tề Sơn chắc là vì muốn tiêu diệt đám cương thi ngu ngốc đó.” Hai chén rượu chạm vào nhau, An Giai cạn chén: “Tuy nhiên vũ khí ông ta dùng lại rất kỳ quái, một thanh sắt dài đính chùy bên trên, lia tới đâu cương thi ngã khụy tới đó…”
Thanh sắt dài đính chùy —!!!
Văn Phong Tẫn trầm mặc buông chén, Vương Tiểu Mị tỉnh rượu!
An Giai ném cái chén không, loạng choạng: “Trùng hợp trong đám đó có thuộc hạ của ta, trước khi tan biến đã báo vị trí lại. Ông ta nhanh chóng đưa vài tay trộm mộ khác tới đào mộ ~ mẹ kiếp, khi đó ta đã trở thành Hàn Bạt, tuy vũ khí kia phiền ơi là phiền nhưng không làm ta bị thương còn ông ta suýt chút nữa bỏ mạng.”
“Vốn dĩ ta tưởng ông ta cầm chắc cái chết… nhưng mà…” Nụ cười trên mặt An Giai biến mất, vò rượu rơi xuống bàn ‘choang’ một tiếng.
“Ông ta uống máu, một loại máu kỳ quái! Máu đó có mùi giống với phu nhân ngài.”
“Văn tiền bối, ngươi có thể giải thích cho ta chứ?”
Lúc này Vương Tiểu Mị mới ý thức được thiếu niên trước mặt mười ba tuổi đã lên chiến trường tắm máu rồi ôm hận chết sát khí kinh khủng tới nhường nào.
Ánh mắt sắc bén đến mức có thể cắt đôi người bình thường.
Bầu không khí tràn ngập mùi máu, áp lực khủng bố quét ngang bàn tiệc, Vương Tiểu Mị run lên đang định níu chồng, Văn Phong Tẫn đã duỗi tay gõ bàn.
“Bộp bộp.”
Mái tóc bạc uốn lượn tung bay, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi dọa sư huynh ta.”
Lại nói: “Ngươi nghĩ đầu ngươi cứng được hơn cái bàn này không?”
Mùi vị chua xót nháy mắt tan biến, Vương Tiểu Mị yên lòng.
Dưới ánh mắt không vui của Văn Phong Tẫn, An Giai nhếch môi: “Ta chỉ là hạng vũ phu uống nhiều nói lung tung, mong hai vị không để ý… Nhưng máu tồn tại, con người kia cũng tồn tại.”
“Ông ta là kẻ điên, vì giết ta, vì giết “chúng ta” mà không từ thủ đoạn.”
“Ta có lòng tốt nhắc nhở…” An Giai xách vò rượu uống một ngụm, rượu thừa đổ thẳng vào người y, lúc ngẩng đầu lộ ra ánh mắt vui vẻ: “Dù gì chúng ta đều là những con quái vật…”
Văn Phong Tẫn không cho ý kiến.
Vương Tiểu Mị trầm mặc, hạ giọng hỏi: “Cậu…biết người kia trông như nào không? Tên gì?”
An Giai: “À… để ta ngẫm.”
“Ông ta mặc một chiếc áo choàng kỳ quái màu xanh, tóc bạc biện thành bím, đám trộm mộ đi theo hay gọi là…”
“…Nhất Ngôn.”
“Cái gì cơ?!” Vương Tiểu Mị ngạc nhiên mở to hai mắt.
Đêm khuya, khu phố bán buôn sầm uất có vẻ lẻ loi quạnh quẽ, an tĩnh lạ thường.
Bạch Ngọc đeo balo to, giật chìa khóa trong tay Nhất Ngôn khóa cửa, quay đầu thấy y tươi cười nhìn mình, ngượng ngùng gãi đầu.
Hai người hài hòa sóng vai đi trên con đường nhỏ, ban đêm hơi lạnh, Bạch Ngọc mặc áo cộc tay nổi da gà, ngay sau đó xuất hiện một cánh tay ấm áp lôi cậu ta sang bên.
Nhất Ngôn im lặng đứng chắn gió, thân ảnh đơn bạc.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, phảng phất chưa từng có đoạn nhạc đệm này.
Mà Bạch Ngọc nhìn sườn mặt sư phụ, hai rặng mây hồng dần dần nổi lên.
Vở kịch nhỏ
Văn Phong Tẫn: Sự nghiệp cả đời của đàn ông là…
An Giai: Tìm vợ.
Hết chương 66