Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài

Chương 75

Edit: Kidoisme

Xe đi trên đường cao tốc rất nhanh, trừ việc bổ sung thức ăn nước uống giải quyết vấn đề sinh lý thì chưa từng dừng lại.

Vương Tiểu Mị muốn đi WC cũng đành nghẹn về, giờ hắn chỉ là con rối gỗ nghe lời, chả nhẽ mở miệng ra hú? Thôi thôi, bị phát hiện rách hết chuyện đã tính sẵn.

May mắn Nhất Ngôn không bỏ qua, tới trạm nghỉ kế tiếp y kêu Bạch Ngọc đỡ hắn đi giải quyết nỗi buồn.

Đoàn người bọn họ thực sự khiến người qua đường quá chú ý, tuy cái mặt hắn dịu dàng văn nhã nhưng đôi mắt con đậu con bay, tóc dài suôn mượt…

Còn Nhất Ngôn thì chả khác nào mới chui ra từ đoàn kịch dân quốc.

Trước sự tò mò của bàn dân thiên hạ, Nhất Ngôn không chút hoang mang giải thích: “Đây là em trai tôi, lúc sinh ra não có vấn đề.”

Vương Tiểu Mị: “…Tổ sư cha não nhà mi mới có vấn đề!”

Người qua đường xấu hổ cụp mắt.

Nhẹ nhàng giải quyết xong nghi ngờ, Vương Tiểu Mị lại bị bọn họ trói lên xe, đi qua không biết bao nhiêu trạm cuối cùng cũng xuống được cao tốc.

Phong cảnh trên đường dần dần hoang vu, xe cũng bắt đầu xóc nảy. Vương Tiểu Mị trộm đánh giá vài lần, phát hiện chỗ bọn họ đang đến giống ngọn núi hoang.

Khắp đường đi toàn là đất, các khối đá xếp chồng lên nhau lộ ra hai hàng cây đã bị chém sạch chứng tỏ con đường mới làm không lâu.

Đi mãi đi mãi, đoàn người thấy được tấm bia đá xa xa, vốn dĩ trên đó phải ghi tên thôn làng nhưng lúc đi ngang qua chẳng có gì, tấm bia như khối đá lớn được cắt tỉa tỉ mỉ.

Chờ tới thôn, Bạch Ngọc lôi Vương Tiểu Mị từ trên xe xuống, đi phía sau Nhất Ngôn và Tiểu An.

Đôi mắt đen không cảm xúc, chờ mọi người không để ý lóe lên ánh sáng.

Phòng ốc nơi đây sơ dài nối liền nhau, hai tầng toàn làm bằng gỗ.

Bốn người nghênh ngang vào sâu trong thôn gây ra tiếng động không nhỏ, ấy thế mà chỗ nào cũng im hơi lặng tiếng, cửa sổ cả thôn đóng chặt.

Núi hoang, đường mới, vắng vẻ… Má, đừng nói chỗ này có quỷ nhé?

Vương bánh chưng nhỏ sợ run lập cập.

Tuy hắn là cương thi nhưng hắn vẫn sợ ma được chưa?

Có luật pháp nào cấm cương thi sợ ma đâu mấy cha mấy mẹ?

Vương Tiểu Mị khóc cạn nước mắt: Ngày đầu tiên bỏ trốn với trai lạ, tôi nhớ chồng, hức.

Nhất Ngôn lấy chìa khóa mở căn phòng nhỏ cuối hành lang, mỉm cười bảo Bạch Ngọc: “Chúng ta chia nhau ra ngủ, mỗi người canh một hướng.”

Y đặt chìa khác vào tay cậu ta, nghiêng đầu chỉ lên tầng hai: “Tôi với Tiểu Mị ở chung, “chỉ rối” cần phải luyện hóa gấp cho kịp chuyến đi Tề Sơn mấy ngày hôm sau, đến lúc đó chuyện ở đây giao cả cho em.”

“Thầy muốn trốn tránh em sao?” Bạch Ngọc bình tĩnh hỏi: “Vì em đã hết giá trị lợi dụng à?”

Vương Tiểu Mị đứng sau lưng họ: …Đại Bạch cậu liều thật luôn đấy!

Đối diện với câu hỏi gây chiến trắng trợn, nếu là người bình thường ít nhiều sẽ lộ ra cảm xúc thật nhưng nụ cười trên mặt Nhất Ngôn chưa hề tan biến.

Y nói: “Mặc kệ em có tin hay không, tôi vĩnh viễn không làm tổn thương em. Cũng đừng đem giá trị ra so sánh, em mãi mãi là người quan trọng nhất đối với tôi.”

Bạch Ngọc cúi đầu im lặng.

Nhất Ngôn kéo Vương Tiểu Mị giả ngu vào phòng. Cánh cửa gỗ đóng lại ngăn cách ánh mắt nhìn trộm bên ngoài, ngay sau đó Bạch Ngọc lạnh mặt xoay người đưa Tiểu An cầm hành lý tới phòng định sẵn.

Nhất Ngôn nắm tay Vương Tiểu Mị, khác với cảm giác lạnh băng của Văn Phong Tẫn, tay Nhất Ngôn rất nhiều sẹo, khô ráp làm Vương Tiểu Mị chỉ muốn rút ra.

Y vừa đi vừa quay đầu nhắc nhở Vương Tiểu Mị: “Cẩn thận bậc thang.”

Chất giọng dịu dàng, ngũ quan hiền hòa tưởng như vắt ra nước, phảng phất y đang đối xử với đồ vật quý giá hoặc là thằng con trai nghịch ngợm.

Vương Tiểu Mị giả ngu âm thầm nôn ọe, tên Nhất Ngôn này hắn không thích nổi.

Chẳng hiểu sao ngoài mặt hiền lành hiểu chuyện đối xử với ai cũng như con cháu trong nhà ấy thế mà trái tim lại đen một cục, xác định thù ai là thù hết kiếp, bài xích tất thảy mọi thứ liên quan tới mối thù đó.

Thà cứ tỏ ra mình bài xích thì chả ai nói gì, cái loại không tranh đời như y mới là thứ đáng sợ.

Ví dụ như thần khí Khai Minh, mỗi lần nó nhận ra ai có ý xấu với Vương Tiểu Mị sẽ nóng lên nhắc nhở, tuy nhiên hắn đứng gần Nhất Ngôn như vậy, Khai Minh hoàn toàn không nói không rằng!

Chứng minh cái gì? Chứng minh Nhất Ngôn muốn biến Vương Tiểu Mị thành con rối là vì muốn tốt cho hắn, là thiện chứ không phải ác!

Chẳng sợ hai tay dính máu dị tộc, đó cũng là bảo vệ nhân loại, là hành động tốt đẹp!

Loại người này… đáng sợ quá.

Vương Tiểu Mị sợ són ra quần bị y lôi lên tầng, Nhất Ngôn tỉ mỉ trải tấm thảm nhung sau đó đặt hắn ngồi xuống.

Hắn như món quà đắt giá nhất, ngồi ở vị trí xinh đẹp nhất cho chủ nhân ngắm.

Đương nhiên đây là ý của Nhất Ngôn.

Y thực sự rất có cảm tình với Vương Tiểu Mị.

Nhất Ngôn quỳ một gối xuống trước mặt Vương Tiểu Mị, đôi mắt thon dài lấp lánh, vươn đôi tay thử thăm dò.

Vương Tiểu Mị cố gắng không để mình chớp mắt, đôi tay kia không hề động chạm lên ngũ quan mà vòng ra sau đầu khẽ kéo dây buộc tóc của hắn, mái tóc dài như suối chảy xuống vai.

Khóe môi Nhất Ngôn khẽ nhếch, nắm lấy một lọn tóc mân mê trong lòng bàn tay.

Y nói: “Chờ tao hoàn toàn luyện hóa chỉ rối trong người mày, mày sẽ hoàn toàn thuộc về ta, trở thành kiệt tác tao theo đuổi cả đời. Ha, nói đi nói lại cũng phải cảm ơn Nghiêm Thuần, tao kể rồi đúng không nhỉ, hai mươi năm trước tao gặp được hắn ta…”

“Hai mươi năm trước…tao là Tượng Nhân giỏi nhất, tinh thông chế tạo con rối gỗ, kể cả đối mặt với con Hạn Bạt kia, không cần Tiểu An tao cũng có thể đánh ngang tầm!”

Mặt Vương Tiểu Mị cứng đờ, âm thầm hoảng sợ trong lòng. Mẹ kiếp, Hạn Bạt An Giai mạnh khủng khiếp mà cái tên thần kinh này có thể sánh bằng? Y còn là con người sao?

Nhất Ngôn nói tiếp: “Năm ấy tao gặp Nghiêm Thuần, hắn ta nhìn rõ rao có năng lực giết hắn, cũng có năng lực cứu hắn cho nên muốn làm giao dịch với tao..”

“Mẹ kiếp, một tên đến sức mạnh ẩn trong máu mình cũng không chế được mà dám nói chuyện cùng tao?”

“Ôi ~ mặt ngoài tao đáp ứng hắn, rút máu hắn làm nghiên cứu trường kỳ, Vũ Văn… thực ra chỉ là phiên bản lỗi của chỉ rối, hắn ta bị tao nắm thóp nhưng không biết, đồ ngu xuẩn!”

“…”

“Lúc sau hắn tìm tao nhờ giúp đỡ, đồng thời kể cho tao nghe chuyện một nghìn năm trước…”

Mặt Nhất Ngôn dán lên, hô hấp đan xen với Vương Tiểu Mị. Y dùng chất giọng trong trẻo, buồn cười bảo: “Văn Phong Tẫn, Miên Đăng, tao đã biết chúng mày từ rất lâu rồi… Chúng mày nghĩ năm đó chỗ hạ táng bí mật lắm sao? Đúng, rất bí mật, thằng ngu Nghiêm Thuần tìm nhiều năm như vậy vẫn không tìm được, biết tại sao hắn ta mò tới nơi không?”

“Bởi vì tao nói cho hắn biết ~”

Nhất Ngôn cười, khuôn mặt thân thiện đột nhiên khiến người ta không rét mà run.

Mẹ kiếp thằng biến thái!

Vương Tiểu Mị sợ hãi muốn hò Văn Phong Tẫn tới cứu, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ có thể giống con rối ngồi im trên ghế.

“…Sau khi tao nhận được máu của Nghiêm Thuần, lập tức tới Tề Sơn rửa sạch máu những tên dị tộc dơ bẩn, nhưng tao gặp Hạn Bạt.” Nói tới đây nụ cười trên mặt Nhất Ngôn biến mất, y như nghĩ điều gì đó, vô thức nỉ non: “Tao quyết định tử chiến với nó, tao bị thương, nó cũng bị thương…Dưới tình thế cấp bách, tao uống máu Nghiêm Thuần.”

“Tao biết dùng máu Nghiêm Thuần có hiệu quả hồi sinh, nhưng tao không ngờ… mình sẽ biến thành như vậy.”

Y buông Vương Tiểu Mị ra, tự sờ lên mặt mình: “Ai có thể tin, thân thể của ta quay ngược về thời trẻ?”

“Chứng minh nhân dân mất tác dụng, chẳng ai tin một ông lão trung niên bốn mươi tuổi biến thành thằng nhóc choai choai hơn hai mươi. Nhà có nhưng không thể về, con trai cháu trai có nhưng không thể nhận!”

“Mày hiểu không? Mày hiểu nỗi khổ của tao không?”

Biểu cảm trên mặt Nhất Ngôn dần trở nên dữ tợn, y gào vào mặt Vương Tiểu Mị: “Tao chính là Bạch Thành! Tao, chính, là, Bạch Thành!”

“Tao nhìn con trai chết trong tay dị tộc, nhìn con dâu chết bệnh, nhìn cháu trai bơ vơ không nơi nương tựa!”

“Tao thậm chí còn không thể đứng trước mặt bọn họ, chỉ có thể yên lặng gửi tiền tới chăm sóc.”

“Vợ tao, em ấy cũng chết trong tay lũ dị tộc đó… Em ấy là cô gái tốt, tao thực sự rất muốn rất muốn bỏ công việc này, cùng em ấy sống cuộc đời hạnh phúc. Nhưng ngày đó tao mang về một thi thể trẻ con, tính toán siêu độ nó…Nhưng nó, nó dám giết chết vợ tao, nó giết chết em ấy ngay trước mặt tao!”

“Đáng chết, đều đáng chết! Lũ dị tộc dơ bẩn, chết hết đi!”

Nhất Ngôn hoặc có thể nói là Bạch Thành thở hồng hộc, đồng tử đỏ lòm tràn ngập hận thù, ngũ quan dịu dàng nháy mắt vặn vẹo khủng bố!

Vương Tiểu Mị tè ra quần!

Tổ sư cha muốn khoe chất giọng nội lực thì đừng gào tôi, ông đi mà gào vào mặt Tiểu Văn Tử nhà tôi ấy!

Quả thực Nhất Ngôn coi Vương Tiểu Mị thành nơi trút giận, một phút sau y bình tĩnh trở lại, thả lỏng về bộ dáng thường ngày.

“Dọa mày à, tao xin lỗi.” Y lộ ra nụ cười dịu dàng, Vương Tiểu Mị cảm giác ác quỷ cười cũng chả đáng sợ đến thế.

“Yên tâm, về sau tao không nổi giận với mày.” Nhất Ngôn nhẹ nhàng sờ mặt Vương Tiểu Mị: “Sau khi tao và nó đánh nhau, tao mất tin tức Hạn Bạt, nó thay đổi chỗ ở khắp nơi, nhưng tao không bao giờ quên nó hại ta thảm, tao thề phải giết chết nó!”

“Tao bắt đầu tốn thời gian chế tạo vũ khí phân phát cho mấy tay trộm mộ, cùng bọn chúng tới thám thính tình hình. Bọn chúng tham tiền, chết cũng được, còn tao chỉ muốn tìm con Hạn Bạt đó, nhân tiện giết sạch hết đám cương thi!”

“Tao tìm rất lâu, đi cả qua mộ cung của chúng mày. Lúc đó tao đọc được chữ trên bia đá mới phát hiện ra câu chuyện Nghiêm Thuần kể. Do không rõ năng lực chúng mày thế nào nên tao đã nói cho hắn ta biết, để tên ngu đó thay tao dò đường!”

Nội tâm Vương Tiểu Mị: “Con cu!”

Hắn đang thắc mắc sao thằng cha Nghiêm Thuần có bản đồ, thì ra là do con chó chết này!

Hết chương 75 
Bình Luận (0)
Comment