Tội Nhân (Dật Danh) - Bạch Vân

Chương 11

Luôn luôn sẽ phát sinh chuyện gì đó trong mưa.

Nỗi nhớ luôn khắc cốt minh tâm.

Sẽ ở trong trời mưa.

Dần dần...... thay đổi...... rồi hiện ra

Như tảng đá bị khắc lên

Một vết rồi một vết

Trong lòng để lại từng miệng vết thương

Có đôi khi

Trí nhớ sẽ giống như một bức tranh thủy mặc đơn sơ

Có vài chỗ như được tô đậm, tầng tầng lớp lớp, từng vết quệt đi

Tận tâm hết sức

Chỉ muốn để lại những gì tốt đẹp, đem những gì đau đớn, tự động loại bỏ

Ta đã từng thử, thật sự thật sự là cố gắng thử qua...... Muốn quên đi hết thảy......

Cũng đã từng hạ quyết tâm...... Phải đoạn tuyệt với quá khứ......

Nhưng mà trí nhớ cứ một chút lại một chút tái hiện

Giống như mưa bụi, không ngừng không ngừng rơi xuống nơi tối mềm mại trong lòng.

Có khi chậm, có khi nhanh......

Có khi là mưa phùn như tơ, có khi lại như một cơn mưa đá......

Có khi mưa thật dày thật mạnh, làm ta muốn chật vật tránh né

Nhưng vẫn luôn ướt đẫm cả người

Nguyên lai trí nhớ và mưa cũng giống nhau

Cùng trốn không thoát, cùng không thể quên......

=====================

Đêm nay lại có mưa.

Không hề báo trước, Diệp Sâm đột nhiên bừng tỉnh, mới vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng mưa rơi rì rào ngoài cửa sổ.

Chân trời một mảnh tối đen, ngay cả hương vị của mưa đều ngửi được đến nhất thanh nhị sở.

Còn có âm thanh của mưa.

Tích tích tích tích...... Ôn nhu nhỏ vụn......

Ngoài cửa sổ biệt thự, mặt cỏ được chiếu sáng bởi những ngọn đèn cổ xưa

Ánh đèn thản nhiên xuyên qua từng tầng mưa bụi

Hình thành vô số vầng sáng mông lung...... Giống như những đợt sóng tản ra...... Một vòng lại một vòng......

Bản thân giống như một con thuyền nhỏ trên biển

Bấp bênh lo lắng, không biết cuối cùng sẽ đi về nơi nào

Cả người đều dinh dính ẩm thấp, là dấu vết sau khi kích tình để lại.

Thật không thoải mái..... Nhưng lại không có cách nào

Chỉ vì hắn nói một giây cũng không muốn không nhìn thấy mình

Cứ thế bị bá đạo tước đoạt đi quyền lợi tắm rửa

Sau đó, lại trở thành chiếc gối ôm của hắn, bị ôm chặt bên người

Thật nặng quá đi!

Diệp Sâm hơi cúi xuống, bất đắc dĩ nhìn cái tên đang dùng trán dính sát hõm vai mình, tay phải không chút khách khí đặt lên ngực mình, còn có, đùi trái vòng qua quắp lấy hai chân cậu, cơ hồ cả người đều đè nặng lên mình...... Mười phần tư thế bạch tuộc.

Hô hấp của hắn vừa sâu lại đều đều, ngủ thật trầm.

Người có thể muốn ngủ liền ngủ quả thật hạnh phúc.

Nếm qua tư vị mất ngủ đến mấy năm, Diệp Sâm mấy tuần này mới dần dần có chút chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng tật cũ không phải một sớm một chiều sẽ mất đi, cho nên một tuần luôn luôn có vài ngày, cậu sẽ trong đêm khuya khoắt đột nhiên bừng tỉnh.

Nhưng thế này so với ba, bốn ngày đều ngủ không yên đã tốt hơn nhiều lắm.

“Ân......”

Nam nhân đang ngủ say đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, đùi càng xuống thấp hơn, tay phải ôm cậu cũng càng chặt hơn, rất có ý tứ dù thế nào cũng không buông ra.

Cái tên mãnh liệt ác nghiệt này, ngay cả ngủ đều có thể thấy được cá tính của hắn.

Diệp Sâm đem bàn tay đang ôm nhẹ trên lưng hắn nhấc lên, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mái tóc đen của hắn.

Rất nhẹ rất nhẹ...... không muốn đánh thức hắn.

Tóc trên đầu hắn thật dày, cũng thực cứng, vuốt xuống rồi lại chổng lên.

Hắn dường như thật sự mệt mỏi rồi!

Này cũng khó trách, đầu tiên là cãi nhau to một trận, sau đó lại vận động lớn một hồi, từ phòng khách cho đến tận phòng ngủ......

Cũng không nhỡ rõ đã làm bao nhiều lần......

Kỳ thật nói cãi nhau cũng không đúng lắm, đại bộ phận mình vẫn trầm mặc.

Chỉ nghe thấy một mình hắn rít gào......

Sau khi trở về từ Hà Lan, Diệp Sâm vẫn còn chưa thể tin được thay đổi hiện nay.

Phong thủy dường như cứ thay phiên nhau quay vòng vòng......

Trước kia hắn giống như tên ngốc, suốt ngày bám chặt bên người cậu.

Bây giờ lại giống như máy rada thu phát tín hiệu dò mục tiêu, bất cứ lúc nào, chỉ cần vừa quay đầu lại, là có thể thấy hắn sống chết đang chằm chằm nhìn mình.

Giống như một người vợ đầy lòng nghi ngờ, đối với trượng phu của mình hoàn toàn không yên tâm.

Cứ coi như......”vợ chồng”  đi, khi còn ở Hà Lan đã bị hắn nửa ép buộc mà kết hôn, cho đến tận giờ vẫn chưa thể tin tưởng được.

Diệp Sâm vươn tay trái đặt trước mặt, ngọn đèn thản nhiên bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mặt kim cương trên chiếc nhẫn ở ngón áp út phát ra ánh sáng lam nhạt

Cứ như vậy bị tóm lấy.

Quả nhiên là nam nhân nào cũng có thói hư tật xấu.

Giống như một người mắc bệnh sợ sệt, hắn bắt đầu bắt cậu kiêng tới kiêng lui, lại càng không nói đến chuyện đi tới mấy nơi đèn mờ.

Thiếu chút nữa ngay cả “100ºC” cũng  bị hắn cấm không cho đi, nguyên nhân là lo lắng, sợ cậu bị người khác bắt mất.

Kỳ thật hắn là sợ mình đi gặp Ngô Vũ Phi đi!

Nghĩ đến người kia, ngực cậu vẫn cảm thấy ân ẩn đau.

Cả đời bình thản bằng phẳng, ai ngờ lại có thể nợ một người nhiều đến thế mà không trả nổi.

Vẫn áy náy nan an.

Hắn chắc cũng nhận thấy, cho nên mới khẩn trương như vậy.

Nam nhân cứ bốc đồng, bá đạo khiến cậu tức giận đến dạ dày phát đau...... Đau  gần như suốt một ngày......

Vì thế hắn bắt đắc dĩ nhượng bộ.

Bất quá vẫn đặt ra rất nhiều quy củ, không thể nói chuyện phiếm với khách, không thể bồi uống rượu, không thể hút thuốc, không thể nhìn mấy tên dễ nhìn...... Đều là mấy thứ quy củ thật trẻ con...... Còn chẳng quản hắn là một trong những giám đốc công ty phát triển khoa học kĩ thuật lớn nhất đâu......

Cho nên, khi hắn đêm nay đến”100ºC” đón mình, vừa nhìn thấy mình cùng một khách nhân nói chuyện hơi vui vẻ một cái, lại đánh nghiêng cả một vại dấm chua......

Càng không ổn chính là, bị hắn phát hiện nhẫn trên tay không thấy đâu.

Tuy rằng ngay trước khi hắn kịp phát điên đã vội vàng lấy ra chiếc nhẫn treo trên dây chuyền ở cổ ra, chỉ vì sợ lúc làm việc hay vô ý có thể rơi mất mà cố ý cất đi cẩn thận thôi.

Ai ngờ lại bị hắn hiểu lầm...... Nghĩ đến mình cố tình giấu diếm.

Không phân trần mà bị lôi trở về nhà, kế tiếp lại thêm một hồi rít gào.

Oan uổng người khác, hiểu lầm người khác, thấy gió lại nghĩ là mưa, từ trước đến nay chính là cá tính của hắn.

Sống mãi không sửa!

Ủy khuất tới cực điểm, thiếu chút đã đạp cửa mà đi, lại bị hắn ôm về, bắt đầu làm......

Đến khi trời đen kịt...... đến khi sắp mệt chết...... hắn làm sao lại dư thừa tinh lực như vậy? Theo lý mà nói, làm việc cả ngày như vậy, cũng phải mệt đi chứ......

Thật sự là quá mức!

Thế nhưng...... Một buổi tối chỉ không ngừng nghe hắn ở bên tai thủ thỉ ‘anh yêu em, không muốn lại mất em…’ mấy câu nói linh tinh, trong lòng lại nhuyễn xuống.

Nếu bị đệ đệ Diệp Tuyền biết, khẳng định lại muốn bị đạp một cái, nói bản thân đi tìm quả đắng mà ăn.

Nhưng mà...... Không có biện pháp a......

Diệp Sâm nghiêng người nhìn vào khuôn mặt Tần Phi Dương......

Đó là khuôn mặt trăm người không lẫn, anh tuấn, đẹp trai khi tức giận vẫn thật mê người, cũng thật trẻ con.....

Cũng từng là khuôn mặt khiến cậu đau khổ: lãnh khốc, vô tình, tàn nhẫn, không thể nói lý......

Nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, lại giống như bóng đen khắp nơi hội tụ, trong mắt rốt cuộc nhìn không thấy bất kì ai khác nữa......

Hạnh phúc a...... Rốt cuộc cái gì là hạnh phúc......

Có lẽ chính là cảm giác trong mưa đêm này, có thể lẳng lặng ôm nhau đi......

Có thể vuốt mái tóc đen của hắn, nghe tiếng tim hắn đập, nhìn thấy hắn ngủ say......

Diệp Sâm lẳng lặng nhắm mắt lại.

Cho dù thường xuyên sẽ có ngày mưa, nhưng dù mưa có lớn thế nào, cũng đã là quá khứ, mà sau cơn mưa, trời sẽ sáng.

Trời, nhất định sẽ sáng.

Toàn bộ biệt thự, mặc kệ trời mưa, từng tiếng mưa rơi lộp độp, lắc lắc qua qua, mặc cho từng giọt mưa rơi bên ngoài, lặng yên thẳng đến bình minh.
Bình Luận (0)
Comment