Edit: Luna Tan
Xe lửa bắt đầu chuyển động, Lâm Mộ Tịch nhìn bóng dáng Mạnh Vãn Đình bên ngoài cửa sổ, do dự một chút rồi vẫy tay chào.
Gặp lại sau, Mạnh Vãn Đình.
Có lẽ vì tôi đã hại chết em gái anh nên ông trời mới đem Tiểu Tĩnh của tôi đi mất.
Bắt đầu từ đây, chúng ta sẽ không còn bất cứ liên quan gì nữa…
Trong đầu chợt nhớ tới chiếc giường lớn hoa lệ mềm mại từng vương máu trong căn phòng kia… Nhớ tiếng va chạm sắc lạnh của khóa sắt trên cổ tay, bàn tay trái bị xuyên thủng… còn có thân hình vững chãi màu đồng hằng đêm đè nặng…
Cuối cùng, cơn ác mộng đã chấm dứt!
Y nguyện ý chấp nhận sự thật, sẽ một lần nữa bắt đầu tìm lại hạnh phúc trở về. Y nhất định sẽ tìm được Tiểu Tĩnh. Trên mặt vì thế mà vô thức nở một nụ cười sáng lạn…
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt kia, Mạnh Vãn Đình đột nhiên sững sờ, ánh mắt lấp lánh phát ra quang mang khác thường, đột nhiên vô cùng hưng phấn mà hướng cửa xe chạy tới.
Lúc này xe lửa đã bắt đầu chạy, y có thể cảm nhận rõ rung động truyền đến từ lòng bàn chân. Người kia rất nhanh đã đuổi tới, bám lấy lan can bật mạnh nhảy lên đoàn tàu, ba lô sau lưng nặng trĩu rơi xuống đập vào cơ thể. Mọi người trên tàu lập tức hoảng hốt ngoái đầu nhìn lại, xôn xao bàn tán về kẻ đang từ hướng cửa ra vào chạy tới như điên.
Hình dáng đó càng lúc càng tới gần rồi vô tình biến khỏi tầm mắt, sau đó rất nhanh liền nghe thấy tiếng kinh hô của nhân viên soát vé: “Anh đang làm cái quái gì thế hả?!!”
Có người tiến đến thoáng vỗ nhẹ lên bờ vai y…
“Mộ Tịch… chúng ta lại… gặp nhau a!” Cmn, thiệt sự là mặt anh quá dày mà!!!
Mạnh Vãn Đình đứng sát bên cạnh thở hổn hển không ra hơi, y cảm giác như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình.
“Bộ cậu không muốn sống nữa hả?!! Có biết hành động vừa rồi là rất nguy hiểm hay không?!!”. Nhân viên nhà ga hồng hộc chạy tới, chỉ thẳng vào người mới đến chửi ầm lên…
Anh thản nhiên giơ hai tay đầu hàng nói: “Tôi là bất đắc dĩ mới phải làm vậy a, vốn đã bàn bạc sẽ cùng cậu ấy đi du lịch từ trước rồi, vậy mà lúc đến đây lại không mua được vé nên…”.
“Cậu đúng là đồ không biết sống chết!”. Người kia mặt đỏ hừng hực rống giận: “Lát nữa lập tức mua vé bổ sung!!”.
Mạnh Vãn Đình vui vẻ chớp chớp hàng mi.
Trong lòng Lâm Mộ Tịch chứa đầy một bụng tức nhưng lại không hiểu sao không muốn phát tiết với người này, cho nên chỉ có thể thật yên lặng nói: “Anh là có ý gì?”.
“Em xem lưng đeo ba lô đều mệt mỏi như vậy rồi… Thật sự là sức khỏe quá kém mà”. Mạnh Vãn Đình một bên tiếc hận lắc đầu một bên vươn tới đoạt lấy chiếc ba lô của y rồi chen chúc qua đoàn người tiến đến, còn không quên quay đầu hét lớn: “Mau tìm chỗ ngồi a!!!”.
Y nhìn người kia trên người đeo một lúc hai chiếc ba lô to lớn cố sức luồn lách về phía trước, trong phút chốc lại thật sự có hy vọng hai người có thể cùng nhau đi qua hết quãng đường này.
“Mộ Tịch, mau đến đây! Tôi tìm được chỗ ngồi rồi!!”. Thanh âm sảng khoái như gió mát thổi tới bên tai liền lập tức bị tiếng ồn ào xung quanh che lấp.
Sao mình có thể… Lâm Mộ Tịch khôi phục lại tỉnh táo, trấn tĩnh tinh thần đôi chút rồi theo tiếng nói của anh đi đến.
Chỗ ngồi của y là ghế bên ngoài, chung quanh bàn nhỏ đã có ba người ngồi sẵn từ trước đang tò mò nhìn Mạnh Vãn Đình. Thế nhưng, người kia lại hoàn toàn không hề để ý những ánh mắt đó.
“Mộ Tịch, mau tới ngồi a!”
Y xấu hổ bước qua, ấp úng nói: “Anh ngồi trước đi…”. Rồi em ngồi dzào lòng anh cũng được~ >w<
“Em cứ ngồi xuống đi, tôi cất hành lý trước đã”. Dứt lời liền mang ba lô của y nhét lên giá, sau đó mới tháo xuống túi xách trên lưng mình. Ba lô to lớn nặng trĩu đè chặt lên người, phía sau đã một mảnh ướt đẫm dán sát lại.
Trải qua một màn hành động kịch liệt đuổi theo xe lửa, trên trán Mạnh Vãn Đình đã sớm lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt tụ lại chảy xuống theo gương mặt. Lâm Mộ Tịch rút ra một chiếc khăn tay đưa đến, lúng túng quay đầu sang hướng khác: “Lau mồ hôi đi đã”.
Cảm giác chiếc khăn nhẹ nhàng trượt khỏi tay mình, y mới quay đầu lại, vô tình đụng trúng ánh mặt kia…
“Cảm ơn em!”
Sau một hồi chiến đấu nội tâm, cuối cùng y cũng nhượng bộ ngồi xuống ghế, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt hạnh phúc của người kia đang tươi cười.
“Chúng ta nói chuyện rõ ràng luôn đi, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Người kia nhún nhún vai: “Tôi muốn giúp em đi tìm Tiểu Tĩnh để bù lại những lỗi lầm trước kia”.
“Anh không cần phải làm như vậy, tôi muốn tự mình đi tìm con bé”.
Mạnh Vãn Đình lại vui vẻ nở cụ cười: “Em là hy vọng thể hiện mặt mũi đàn ông hay là hy vọng sớm tìm được Tiểu Tĩnh?”
“Anh là có ý gì?”
“Em thử nghĩ xem, mới chỉ đeo một chiếc ba lô mà đã mệt mỏi thành ra như vậy, trèo đèo lội suối em có thể làm được sao? Tôi đi theo em vừa có thể giúp đỡ còn có người của tôi chia nhau tìm kiếm… Hơn nữa, không chỉ có người của tôi mà còn có cả mọi người trong cả nước!”
“Em có thể rất có nghĩa khí tự mình đi tìm, có lẽ may mắn lắm thì khoảng mười, hai mươi năm sau sẽ tìm được. Khi đó không biết Tiểu Tĩnh đã biến thành bộ dạng thế nào rồi. Hoặc em có thể cùng tôi đi tìm, tôi sẽ phái người đi khắp cả nước dán thông cáo, hơn nữa sử dụng mọi thủ đoạn dùng truyền thông rải rác tin tức… Hẳn là so với em một mình hành động sẽ nhanh hơn rất nhiều a?”
Y ngước mặt lên nhìn…
Thật là, đối với người đàn ông này quả thật không có biện pháp!
Trầm ngâm một hồi, Lâm Mộ Tịch cũng quyết định: “Được!”.