Edit: Luna Tan
“Bộ ông muốn đánh chết anh ấy luôn sao?!”. Hoàng San lạnh lùng nói.
Tên kia thở phì phó ném cây gậy dính máu sang một bên, tức giận đẩy đám tay chân xung quanh bước ra ngoài.
Cơ thể Mạnh Vãn Đình ngã chìm trong vũng máu, chất lỏng đỏ thẫm thấm qua lớp âu phục đen tuyền nhuộm đỏ cả ghế sô pha, máu từ vết thương sâu nhất vẫn còn đang ồ ồ chảy xuống.
Cô đi đến cúi đầu dùng hai tay nâng mặt anh lên, thích thú ngắm nhìn ánh mắt anh đang dần dần tan rã, giả bộ ân cần hỏi: “Cảm giác thế nào?”.
Mạnh Vãn Đình mỉa mai nhếch môi cười, lại bởi vì động đến miệng vết thương mà nhăn chặt mày lại: “Một mình tôi đủ rồi…”.
“Sao cơ?”. Hoàng San như chưa hiểu rõ ý anh, nghi hoặc hỏi.
Anh hít sâu một hơi, nghiêng người ghé sát vào tai Hoàng San nói: “Đừng động đến… Mộ Tịch và Tiểu Tĩnh…”. Ánh mắt anh không hề có một tia giống như cầu xin, chỉ là đơn giản dùng ngữ khí trần thuật lại.
“… Anh thật sự rất thương hắn?!”
Mạnh Vãn Đình nhẹ nhàng ôn nhu cười, không trả lời.
…
Bị ẩn xuống dưới tầng hầm lạnh lẽo, y nhìn mấy tên đàn em của Hoàng San quẳng Mạnh Vãn Đình vào góc phòng mà trong lòng một hồi đau nhức. Khóe miệng chảy ra bọt máu chứng tỏ nội tạng bị tổn thương không hề nhẹ…
Anh chăm chú nhắm mắt lại, cơ thể trong lúc hôn mê từng đợt từng đợt run rẩy, vệt máu đỏ đã khô từ vết thương trên trán lăn qua gò má rồi chìm dần sau cổ áo.
Một người đã từng kiêu ngạo như vậy, không sợ trời, không sợ đất, nay lại nằm suy yếu trước mặt y, yên ổn nhắm mắt như chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi bị Lý Tấn đánh, anh rõ ràng có thể phản kháng nhưng lại không chịu nhúc nhích, chỉ cuộn tròn thân thể mặc cho người kia liên tiếp đánh xuống.
Có lẽ… Mạnh Vãn Đình cố tình làm vậy vì muốn hắn đem hết mọi phẫn nộ trút xuống mình mình để y không bị…
Lâm Mộ Tịch thở dài một tiếng, đi qua ôm lấy anh. Động tác tuy vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Mạnh Vãn Đình đột nhiên tỉnh giấc.
Y cúi đầu nhìn người trong ngực, có chút xấu hổ quay mặt đi: “Rất đau sao…”. Giọng nói cực kỳ nhỏ không rõ đang nói với anh hay đang tự lẩm bẩm với chính mình.
Người kia thật lâu không trả lời, Lâm Mộ Tịch nhịn không được quay đầu lại liền trông thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh.
“… Anh đang trách tôi phải không?”
“Tiểu Tĩnh và anh, tôi chỉ có thể chọn một… cho dù là con bé không thật sự gặp phải nguy hiểm gì…”
Mạnh Vãn Đình nhất định sẽ có rất nhiều biện pháp tốt, có thể tự cứu mình. Người như anh… sẽ luôn luôn có cách…
Cho dù biết rõ như vậy anh sẽ chết vô cùng thảm, cho dù anh thật sự không muốn Tiểu Tĩnh gặp phải bất cứ uy hiếp nào… Nhưng nếu phải lựa chọn, tôi vẫn sẽ chọn Tiểu Tĩnh… Xin lỗi đã khiến anh phải liên lụy.
Y nhìn thẳng vào đôi mắt Mạnh Vãn Đình, đôi mắt nhu hòa nhìn y không dứt… Anh khẽ nở nụ cười, khàn giọng nói: “Tôi yêu em”.
Lâm Mộ Tịch nhất thời có chút ngây ngốc.
“Tôi nói ‘Tôi yêu em’!”. Anh lớn tiếng lặp lại một lần nữa. Vết thương trên trán đã đông lại lại bởi vì dùng sức mà bắt đầu rướm máu.
“Anh…”
“Tôi yêu em!”. Mạnh Vãn Đình vẫn tiếp tục kiên cường nói.
Đôi mắt trướng đầy chua xót, y cắn răng quay đầu đi, không muốn để người kia trông thấy nét mặt mình lúc này.
Anh giữ chặt lấy tay y, thân nhiệt lạnh như băng dịu dàng lên tiếng: “Ngày đó lúc em ra đi, cả ba lần tôi đều muốn nói những lời này… Nhưng là không sao mở miệng được…”.
Mạnh Vãn Đình nói đến đây liền hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu lúc đó mà khóc toáng lên trước mặt em thì thật sự sẽ rất dọa người, tôi không làm được… nên chỉ có thể trơ mắt nhìn em ra đi…”.
Trong một lúc nói nhiều như vậy khiến Mạnh Vãn Đình quả thực mệt muốn chết, thân thể mềm nhũn rủ xuống tựa vào lòng y. Cả người lạnh như băng nhưng trên trán lại rịn ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh. Y giơ tay lên lau đi lại vô tình làm dính máu từ quần áo lên mặt người kia.
“Thật xin lỗi…”. Y bối rối nâng đầu anh dậy.
Mạnh Vãn Đình mỉm cười, đưa tay nhẹ vuốt khuôn mặt y: “Mộ Tịch, em nhớ nhất định phải chăm sóc bản thân và Tiểu Tĩnh cho thật tốt!”.
Anh vừa dứt lời, cửa hầm liền mở ra.
Hoàng San dẫn theo bốn tên vệ sỹ toàn thân y phục màu đen đi xuống, hai tên trong số đó đem y kéo sang một bên, Mạnh Vãn Đình bởi vì mất đi chỗ dựa mà ngã sấp xuống mặt đất.
“Mạnh Vãn Đình, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Hai tên còn lại tiếp tục đi tới bẻ ngoặt hai tay Mạnh Vãn Đình ra sau rồi lôi đến trước mặt cô. Động tác thô bạo khiến anh nhíu chặt lông mày lại, mồ hôi vừa mới lau đi thoáng cái rịn ra như tắm, hai chân giống như cũng bị thương, mềm rũ rủ xuống mặt đất.
Hoàng San đi đến phía trước buộc anh phải ngẩng mặt lên. Mạnh Vãn Đình tuy suy yếu nhưng trước sau khí thế vẫn không suy giảm: “Tôi muốn cô thả Mộ Tịch cùng con gái cậu ấy ra”.
“… Như vậy, tôi phải dùng cái gì để bức anh khổ sở được đây?”
Ngón tay cô vuốt nhẹ lên môi anh, sau đó giật mạnh tóc phía sau gáy, liếc y một cái rồi thật sâu hôn xuống.
Thoáng chốc tiếng nước bọt *** mỹ triền miên vang vọng khắp căn phòng…
Hoàng San buông mạnh anh ra, trên môi hai người vẫn còn dính những tia nước bọt lấp lánh.
Không hiểu tại sao y chợt nhớ đến lúc mình bị Mạnh Vãn Đình giam giữ, nhớ tới mùi hương trên cơ thể anh, khí tức đàn hương trong khoang miệng…
“Cô sẽ không thực sự yêu tôi đấy chứ?”. Ngữ khí mỉa mai trêu tức nhưng thanh âm lại như cũ suy yếu, xen lẫn tiếng tiếng thở dốc mệt mỏi.
Hoàng San yên lặng nhìn người trước mặt, sau đó khẽ nở nụ cười: “Đương nhiên sẽ không!”.