Hắn vừa mở cửa đã thấy Lucky chạy ra hớn hở, hắn ôm lấy Lucky như cả
năm không gặp, không để kéo dài thêm thời gian, hắn mở ngay gói xúc xích ra cho Lucky, nhìn con chó ăn ngon lành hắn thấy thật có lỗi, có lẽ nó
đói lắm rồi. Đúng thật, không có nó ở đây, không làm gì ra hồn cả. Nó…
hắn lại nghĩ đến nó nữa rồi, làm sao để quên được cái con người đó đây.
Nó xuất hiện mọi lúc xung quanh hắn, đến cả ngủ hắn cũng thấy nó trong
giấc mơ, phải chăng hắn đã thật sự vượt qua cái ranh giới giữa thích và
yêu??? Chính hắn cũng không thể giải đáp.
Hắn bế thốc Lucky ra ngoài cửa thì gặp Sunny đang đi tới, cô ta tỏ ra vẻ mặt đưa đám, rất buồn rầu và đáng thương, nhưng điều đó chỉ làm hắn cảm thấy ghét cô hơn. Đến Lucky còn gầm gừ thì huống gì một con người như hắn chứ. Hắn đi lướt
qua cô và mở cửa xe rồi để Lucky lại ở ghế sau. Hắn định đi vòng lại thì bị Sunny chặn lại, hắn hít hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh:
– Cô còn muốn gì nữa???
– Mình xin lỗi. – Mắt của Sunny rưng rưng.
– Chỉ thế thôi chứ gì? Đáp lại, lời xin lỗi không được chấp nhận. –
hắn nhìn Sunny lạnh nhạt rồi nói. Hắn đẩy Sunny tránh đường, còn mình
thì tiếng đến tay nắm cửa, hắn đang định mở cửa thì nghe Sunny nói phía
sau lưng mình:
– Mình không cố ý, mình không hề biết rằng Hisun đang ở trong nhà của cậu.
Hắn không thể kìm chế được nữa, hắn tức giận quay lại và thét lên với Sunny:
– Cậu nói thế mà nghe được à?! Không biết cô ấy ở nhà tôi ư? Lý do
thích hợp quá nhỉ? Nhưng dù sao thì cô cũng không có quyền xâm phạm đời
tư của tôi.
Sunny như hồn bay phách lạc trước cái quát tháo của hắn, cô chỉ biết
im lặng nhìn vào mắt hắn. Trong đôi mắt đó là sự đau đớn, sự cô đơn và
hận thù, mà cô chắc chắn nó được dành cho cô. Đó là bên trong, còn bên
ngoài thì đôi mắt hắn đã long lanh bởi nước mắt. Nó còn đỏ hoe, chứng tỏ hắn đã khóc rất nhiều. Sunny lần này thấy mình thật sự mang một lỗi
lớn. Hắn không nói thêm gì, chỉ thở hắt ra để lấy lại bình tĩnh, hắn
quay người lại, mở cửa xe và không quên nói một câu:
– Cậu không xứng để được gọi tên của cô ấy.
Rồi hắn vào xe và rồ ga lái xe đi. Sunny vẫn chạy theo phía sau mà gào lên trong vô vọng:
– Tôi sẽ giúp cậu tìm cô ấy.
Hắn không những không dừng xe mà còn phóng thật nhanh đi. Sunny bất
lực thở hồng hộc. Nước mắt cô trào ra không ngừng, cô ngồi thụp xuống mà khóc. Nếu cô nghe theo Zin từ lần đầu thì điều này đã không xảy ra. Cô
lẩm bẩm:
– Ngọc ơi, chị xin lỗi khi không nghe lời em.
Hôm sau….Ở Việt Nam, trong phòng giám hiệu…
Thầy hiệu phó nhìn hồ sơ rồi nói:
– Ngọc, chỉ mình em thôi sao? Chị gái song sinh Ngân của em đâu rồi??
– Chị ấy bận rồi. Còn đây là bạn học cùng em, Thầy xem hồ sơ của bạn ấy đi ạ. – Ngọc ( Zin) đáp lại.
– Vũ Phong Hồng? Học sinh du học từ Trung Quốc sao?
– Dạ vâng ạ. – Nó kính cẩn chào lại thầy. Thầy ấy ngạc nhiên:
– Ơ, người trung mà nói tiếng Việt giỏi thế?
– Em có mẹ là người Việt ạ. – Nó cười lại đáp.
– À, vậy mai hai em hãy bắt đầu đi học, thầy sẽ sắp xếp lớp cho hai em.
Hai cô bé nghe thấy thế thì liền vui vẻ nắm lấy tay nhau mà đi ra
khỏi phòng hội đồng. Nhưng mới vừa đi ra được một chốc thì nó gặp một
anh chàng có mái tóc nâu đang cầm trên tay một tập hồ sơ, họ đi lướt qua nhau nhưng vẫn đưa mắt nhìn nhau. Nó liền ngẫm nghĩ:
” Khuôn mặt đó, đẹp trai quá hà….” ( Kiểu này… chết rồi)
Còn anh chàng kia thì cũng có một suy nghĩ về nó và Zin:
” Mái tóc gì mà màu sáng quá vậy?? Học sinh mới đây sao?”
Ra đến cổng nó mới khẽ hỏi Zin:
– Cậu nè, cái cậu mới vừa đi qua tụi mình lúc nãy là ai vậy???
– À, đó là Huy, hotboy của trường hẳn hoi nhé, chính chị mình còn chết mê chết mệt cậu ấy.
Nó không nói gì, chỉ liền lặng im. Cái cậu đó thật sự đã để lại ấn
tượng mạnh đối với nó. Không hiểu sao, nhưng nó cứ muốn được một lần nữa gặp lại khuôn mặt đó.
Hôm sau…
Hai người đi đến trường, Zin cầm điện thoại lên nói vào câu với người nào đó rồi cô mới quay lại nói với nó:
– Thầy ấy bảo mình vào học lớp 12A, Tầng hai ý. Mình đi thôi.
Nó đồng ý và cùng Zin đi vào trường, vì cô bé nắm rõ ngôi trường nên
họ chỉ đi một chút là tới nơi. Ngay khi hai người bước vào. Lớp đang ồn
ào náo nhiệt như cái chợ liền im phăng phắc, mọi ánh nhìn đều dồn cả vào họ. Đúng như những gì mà cả hai mong đợi. Mọi người đang hoa mắt vì màu tóc của hai cô. Zin không nói gì nhiều liền ung dung đi đến chiếc bàn
cuối cùng, nó cũng không vừa, dựa hơi Zin mà ta đây đi tới. Nó liếc nhìn cả lớp, đúng thật là trường của bọn nhà giàu có khác. Đi học mà họ
giống như đi diễn thời trang, mặt mày cả kí phấn, tóc tai thì hết kiểu
này đến kiểu khác. Lòe loẹt. Một cô gái có mái tóc dài ngang lưng uốn
gợi sóng là có mái tóc đa màu sắc nhất. Nhìn vẻ bề ngoài của cô ấy thì cũng không khó nhận ra cô ấy cũng là chủ của một ”băng đảng bánh bèo” nào đó.
Lát sau tiếng trống vào lớp. Nó thấy Huy tiến đến ngồi ở chiếc bàn
bên cạnh. Đúng là cậu ấy rồi, ngắm mãi vẫn không thấy chán. Cậu ấy cứ
như là thiên sứ vậy.
Mãi mê trên thiên đàng, nó không nghe tiếng cô giáo gọi, phải đến khi Zin vỗ nhẹ vào vai nó mới sự tỉnh giấc nồng. Zin khẽ nhắc:
– Cô bảo giới thiệu kìa.
Nó ngay lập tức bật dậy như lò so, tay phẩy phẩy áo váy rồi mới nói:
– Em là Kim… à không Vũ Phong Hồng, đến từ Trung Quốc, rất vui được gặp mọi người.
Rồi nó ngồi thụp xuống. Zin cười khi thấy nó lần đầu tiên như thế.
Huy nhìn nó, thì ra cô bé này đến từ Trung Quốc, nghe nói bên đấy là nơi bắt nguồn của những trào lưu kì lạ, nên anh cũng không còn ngạc nhiên
khi thấy nó có quả đầu kì lạ.
Tại Cantin….
Hai người đang ngồi ăn vui vẻ mà không hay biết là bao nhiêu người mê mẩn cái quả đầu của hai cô. Một số người còn quyết tâm ngày mai đi học
mà không có mái đầu đó thì… nghĩ lun. (hahaha).
Và việc có quả đầu đó cũng không tránh khỏi rắc rối cho hai cô khi ”
biệt đội bánh bèo” đã xuất hiện và đi tới bàn ăn của cả hai. Cô gái có
mái tóc con vẹt đứng kiểu trước bàn ăn, một tay chống nạnh, một tay cầm
bình xịt khoáng. theo sau cô ta là năm sáu người gì đó. Cô cất giọng
oang oang chói cả tai:
– Hai người là học sinh mới hả? Haizz… rất hân hạnh. Mà nè, cái cô
này nè – Cô ta chỉ tay về phía nó – Hùi nãy tui thấy cô nhìn anh Huy
bằng ánh mắt sảo trá, gian ác, tính làm chuyện gì u tối đúng không hả???
Zin im lặng nhìn nó, nhìn tay nó siết lấy đôi đũa, cô chắc rằng nó
đang kìm nén cơn giận. Đúng thật vậy, nó đang cố nuốt giận. Nhưng cái cô gái kia cứ mãi lải nhải bên tai làm nó thấy khó chịu. Cục tức vì thế
cũng nghẹn ở cổ, không nuốn xuống được nữa… Cô ta thấy nó không phản
kháng gì thì lấn tới, cô ta đưa cái ngón tay của mình, chỉ chỉ vào đầu
nó:
– Con ranh này, mày có nghe tao nói không hả? Tao cấm mày đụng đến
Huy, mày hiểu chưa. Nhìn cái quả dầu mà đã thấy mắc ói rồi. Haizzz,
người đâu mà tụt hậu.
Huy nhìn nó bị bắt nạt mà vẫn không lên tiếng, anh cảm thấy mình ấm ức thay. Anh đang định đứng dậy thì…. ” RẦM”
Nó đập mạnh tay xuống bàn làm cho cả cantin đang nhìn nó lại càng
thêm tò mò về trận chiến sắp sửa xảy ra. Zin cũng bất ngờ đứng dậy cùng
bạn mình. Nó liếc sang cô ta rồi nói:
– Này cô, cô bị bệnh thần kinh hay sao vậy hả? Đến cả cái tên Huy cô
nói nãy giờ tôi còn không biết nữa là. Đừng có tự suy diễn từ bụng họ ra bụng mình. Tôi không thèm cái anh Huy gì đó của cô. Hiểu chưa?
Cô gái đó ấm ức chỉ biết cắn môi chịu đựng, từ trước tới giờ chưa có
ai nặng lời với cô cả. Nó còn không tha, biết ngay bọn bánh bèo cay cú
nhất là khi bị chê xấu nên nó tung thêm chưởng cuối cùng:
– Còn cái đầu đó. Cũ rồi. Sehun cũng đã thay đầu mới rồi đấy chị ạ.
Cái kiểu đầu nhiều màu lòe loẹt như con vẹt đó, lỗi thời rồi. Người đâu
mà tụt hậu.
Nó phán ra một câu rồi bỏ đi, cô gái kia không còn cách nào khác là ngồi rụp xuống bàn ăn mà ôm mặt khóc.
(Còn tiếp)