Người chủ trì tiến lên sân khấu thông báo hôn lễ sắp bắt đầu. Chúng
tôi chào thầy, đi về hướng bác sĩ Phương. Tâm trạng Lâm Tự Sâm hình như
hơi trầm xuống.
Bỗng nhiên bị người ta nói “đang theo đuổi”, tuy là biết chỉ dùng để
đối phó với thầy, tôi ít nhiều cũng thấy không tự nhiên. Nhìn thấy Lâm
Tự Sâm như thế, tôi hỏi anh ta.
“Anh sao vậy?” .
“Tôi đã hơn một năm chưa gặp lại thầy.”, Lâm Tự Sâm nói, “Thầy rất có vai vế trong ngành giải phẫu thần kinh, học trò khắp nơi, thế như thật
sự dốc lòng bồi dưỡng chỉ có mấy người. Tôi là một trong số đó, là học
trò thân thuộc nhất. Tôi nợ thầy ấy rất nhiều tâm huyết.”
“Chuyện đó cũng không trách anh được. Thầy ấy cũng đâu có trách.”,
tôi không thích bộ dáng sa sút tinh thần của anh ta như thế, vội vã chặn lời, “Hơn nữa bây giờ anh cũng rất giỏi mà. . . ít nhất thì bà chủ
tương lai cảm thấy anh rất được.”
“Bà chủ tương lai?”, Lâm Tự Sâm đột nhiên bật cười, “Em à?”
“Là tôi đó!”, tôi gật đầu rất mạnh.
“Vậy là một lời định trước?”, mắt anh ta thật sâu, “Sau này sẽ không đá tôi ra khỏi cửa chứ?”
“Một lời đã định! Là đám cưới của người ta đó, anh phải vui vẻ có
biết không? Lời tỏ tình đầu tiên của tôi bị lãng phí là vì lợi ích của
anh mà, anh phải phấn chấn lên chứ.”
“Vậy sao? Thì ra em có giá thấp như vậy?”, ánh mắt anh ta tỏ vẻ đồng tình.
Tôi: “…” .
Anh khôi phục tâm trạng cũng nhanh quá nhỉ? .
Một nam một nữ cùng nhau dự hôn lễ người khác quả nhiên quá xấu hổ
với người khác. Chúng tôi vừa ngồi xuống bàn của bác sĩ Phương đã bị
trêu. Bạn học anh ta mở miệng ngay: “Ôi ôi anh Sâm, cuối cùng đã mang
được bạn gái đi gặp người rồi sao?”
Lâm Tự Sâm lần này trả lời đàng hoàng nghiêm chỉnh.
“Đây là Tiểu Nhiếp, đồng nghiệp ở công tôi. Lúc trước Lục Sa hét một
tiếng làm cô ấy ngã từ trên lầu xuống, trong lòng thấy ngại, cố ý bảo
tôi đưa cô ấy đến đây.”
Đơn giản làm sáng tỏ, tôi rất thoả mãn.
Bác sĩ Phương “phụt”, phun trà. Mọi người ánh mắt kinh ngạc nhìn, anh ta xoa xoa miệng, ồn ào nói: “Quy định cũ nha. Sư đệ, hôm nay phạt ba
ly rượu.”
“Xin kiếu. Tối nay còn phải lái xe về Tô Châu.” .
“Quy định cũ không thay đổi được. Chúng ta ai lại không phải lái xe
chứ, cùng lắm thì bắt xe về. Nào, đến đây, đầy ly nào.”, mọi người khác
cùng phản ứng, tay chân mau lẹ rót cho anh ta đầy một ly.
Lâm Tự Sâm nghiêm túc tự vấn một lúc, nói: “Tôi tìm người uống thay vậy.”
Sau đó anh ta đưa ly rượu cho tôi. . . .
Mọi người ở bàn bị chấn động.
Đương nhiên gồm có cả tôi… .
Bác sĩ Phương mắt trừng to ngây ngốc một lúc mới lên tiếng: “Sư đệ,
nói đến không biết xấu hổ, sư huynh quả nhiên không bằng cậu!” .
Tôi nhanh chóng đẩy lại cho anh ta.
Nhưng mà, thấy anh ta mạnh mẽ nhét lại ly rượu vào tay tôi, mấy tia
ngờ vực trong lòng đều mất sạch, tâm trạng hoàn toàn được thả lỏng. . .
Vô sỉ thế này không có khả năng là đang theo đuổi người ta!
Toàn bộ tiệc cưới tôi đều thấy rất hài lòng.
Không biết là nồi nào vung nấy hay sao đó, bạn học anh ta đều rất hài hước. Ban đầu tôi còn hơi nhút nhát, nhưng bên trái bác sĩ Lâm, bên
phải bác sĩ Phương, muốn tiếp tục nhút nhát gò bó cũng không thể mà. . .
Chỉ có lúc mời rượu cặp tân hôn thì hơi xấu hổ.
Ở nhà, theo phong tục, lúc mời rượu cặp vợ chồng mới cưới thì sẽ đưa
tiền mừng. Cuối cùng ở Thượng Hải, thói quen là lúc đến nơi phải đưa
tiền luôn. Cho nên lúc cô dâu chú rể đến, cả bàn chỉ có mỗi tôi đưa tiền mừng = =.
Cô dâu kiên trì không nhận, “Cô cùng Lâm Tự Sâm đến, sao tôi lại nhận tiền mừng được. Quà mừng của Tự Sâm đã sớm đưa đến nhà tôi rồi.”
Mọi người ở bàn cười cười nhìn tôi, tôi cực xấu hổ, “Anh ta là anh ta, tôi. . .”
“Nhận đi.”, Lâm Tự Sâm nói.
Cô dâu chần chờ: “Vậy không phải nhận hai phần sao. . .”
Lâm Tự Sâm nhàn nhạt nói: “Đến lúc đó thì cậu trả lại cô ấy hai phần là được.”
“A, không cần…” .
“Thế cũng được.”, cô dâu lập tức cười, lấy tiền mừng từ tay tôi. Chờ
cô ấy đi rồi, tôi ngồi xuống quay sang hỏi Lâm Tự Sâm: “Sao anh lại bảo
người ta đưa hai phần. Nói giỡn cũng kỳ nữa.”
“Tôi lo lắng mà. . . lạm phát cao, nghĩ đến bà chủ tương lại bị lỗ thôi.”
Tôi: “… Cám ơn nha!” .
Đôi tân hôn kính rượu rồi, tiệc tùng cũng vừa kết thúc. Bạn học anh
ta bắt đầu bàn xem tiếp teo đi đâu chơi. Bác sĩ Phương vô cùng nhiệt
tình. Họ thảo luận nửa ngày, cuối cùng ồn ào quyết định đi K hát hò. [1]
[1] Là hát Karaoke ạ
Tôi len lén hỏi Lâm Tự Sâm: “Chúng ta không đi được không?” .
“Không thích?” .
Tôi thở dài nói: “Anh thấy tên tôi cũng đã biết thái độ của tôi với việc đi K hát rồi.”
Anh ta nghe thế thì vô cùng chăm chú nhìn tôi.
Tôi rơi hắc tuyến: “Anh nhìn mặt tôi làm gì chứ. Tên của tôi cũng có viết trên mặt đâu.”
Anh ta cười: “Ừm, tôi nghĩ, Nhiếp sao? Ba lỗ tai, thính giác rõ ràng, còn có một chữ “nhĩ”, rõ ràng nói em rất am hiểu âm nhạc?” [2]
[2] Chỗ này nói đến cách viết chữ “Nhiếp” -聂, ở dưới là 2 chữ đơn, ghép thành chữ “song”, phía trên là một chữ Nhĩ 耳 (tai), trên 1 tai dưới 2 tai, tổng cộng là 3 tai :))
“… Cho thấy là tài năng thiên bẩm của tôi đều chỉ nằm ở lỗ tai, chỉ có thể nghe thôi đó.”
“Vậy sao?”, Lâm Tự Sâm vẻ mặt rõ ràng không chân thật – thể hiện sự tiếc nuối, “Vậy đi phá động phòng nhé? Có đi không?”
Vì sao vừa rồi mọi người thảo luận thì anh ta chẳng có chút hứng thú nào, giờ lại tích cực hơn so với mọi người?
“Đương nhiên không đi rồi. Tích đức đi, không phải sau này bản thân cũng phải kết hôn sao. . .”.
“Có lý.” Lâm Tự Sâm nhìn tôi, tỏ vẻ thấu đáo gật đầu.
Bác sĩ Phương đến chỗ Lâm Tự Sâm hỏi: “Thế nào, cậu đi không? Cậu
không phải muốn kết hôn à, tốt nhất chuẩn bị một chút kinh nghiệm phá
động phòng đi.”.
Lâm Tự Sâm phi thường thành thật trả lời: “Cô ấy nói muốn tích đức, không thì đến hôn lễ của mình . . .”
Bác sĩ Lâm anh đúng là đồ bán bạn bè có thâm niên mà!
Bác sĩ Phương hoảng hốt nhìn tôi: “Tiểu Nhiếp à em muốn lập gia đình sớm thế sao? Chưa gì đã lo mình bị phá động phòng?”
“… Đâu có? !” .
“Không vội đúng không? Vậy cùng đi phá động phòng đi!”, bác sĩ Phương cười xấu xa.
Tôi cứ như vậy bị lôi đi phá động phòng.
Tôi vốn định là xem một lúc rồi đi, cuối cùng. . . tôi lại không muốn đi.
Tôi là lần đầu tiên đi xem phá động phòng, không nghĩ là sẽ vui như
vậy. Tuy là tôi sẽ không đi trêu đôi tân hôn, nhưng tuyệt đối không thể
không xem người ta đi trêu họ, thuận tiện còn vỗ tay trợ lực nữa.
Cuối cùng là Lâm Tự Sâm kéo tôi ra khỏi phòng tân hôn.
Đứng trong thang máy, Lâm Tự Sâm đầu hàng nói: “Sau này không để em
và sư huynh đi cùng nhau nữa, em học cái xấu quá nhanh. Lúc đầu không
phải nói muốn tích đức à?”
“À, tôi nghĩ rồi. Đến khi tôi kết hôn cũng còn lâu mà, không cần phải tích đức sớm như vậy.”
“Ồ, cũng không hẳn. Còn phải xem đối phương thế nào đã. . .”
Tôi nhìn nhìn anh ta, đột nhiên nhớ đến bác sĩ Phương nói anh ta muốn kết hôn, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng mấy cách đó
phá hôn lễ của anh đâu.”
Anh ta nhìn tôi, “Tôi rất vui vẻ nếu em có thể dự hôn lễ của mình,
nhưng tôi nghĩ đến lúc đó em cũng chẳng rảnh để đi phá động phòng đâu.”
Đến dự thôi mà, sao lại không rảnh mà đi phá động phòng?
Trong đầu tôi tưởng tượng cảnh anh ta đang làm chú rể thì bị bắt cóc
khiến việc không thành, cảm thấy vô cùng sung sướng, lập tức ném lời hứa vừa nãy sang một bên.
“Cứ chờ đến lúc anh kết hôn đi!” .
“Nhất định chờ.” .
Anh ta nói, ý cười tràn đầy.
Chúng tôi rời khỏi nhà hàng mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi đầy. Lâm Tự Sâm đỗ xe ở bãi đối diện. Anh ta khoác thêm áo, “Em chờ tôi ở
đây, tôi đi mở máy xe.”
Tôi đứng một mình ở bậc thang, chờ anh ta lái xe đến. Bên ngoài có
chút lạnh, tôi ôm cánh tay, nhìn bông tuyết nhỏ chầm chậm rơi, tâm tư
dần dần trôi vào không trung.
Đang mơ màng thì hình như nghe có người gọi tôi.
“Dưa hấu?” .
Là ảo giác sao? Sao tôi lại nghe thấy giọng nói của Lão đại.
Tôi xoay người, thấy được dáng người cao gầy đã lâu không gặp ấy.