Sau khi Tiểu Phó biến thành quả trứng, Phì Phì cố gắng tìm mọi cách để lôi quả trứng ra nhưng dù có ấn thế nào thì thân hình đầy đặn của hắn vẫn không lọt ra khỏi gầm sofa mà chỉ để lộ ra ngoài một cặp mông to tròn.
Minh Khinh Khinh hôm nay gặp phải họa lớn, trở về nhà trong tình trạng đã quá mệt mỏi, cô chỉ muốn đi tắm rửa sạch sẽ, vén chăn nằm xuống giường ngủ một giấc. Tuy nhiên cô chợt nhớ ra mình đã đi cả ngày, chưa kịp cho chó ăn. Với tư cách là một chủ nhân tốt, cô vẫn cố gắng nâng cơ thể mình lên, đến phòng chuồng chó ở tầng một--
Cô không còn một chút năng lượng nào để đi nấu ăn nữa vì vậy cô mang thêm một túi thức ăn cho chó xuống, , định đổ một ít thức ăn cho chó vào bát.
Nhưng khi vào thì không thấy con chó đâu, chỉ thấy Phì Phì đang cố chui vào gầm ghế sofa.
Có nước trên sàn.
Tất nhiên, trong tiềm thức, Minh Khinh Khinh chỉ nghĩ con mèo đã lật đổ bát nước và làm nó rơi rớt trên sàn.
"Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Nghe thấy tiếng Minh Khinh Khinh, Phì Phì vội vàng chạy tới, kéo dép lê của Minh Khinh Khinh tới chỗ ghế sofa.
"Tao mệt lắm rồi...Phì Phì, mày đừng quậy nữa." Minh Khinh Khinh nhẹ nhàng xoa đầu nó một cách mệt mỏi.
"Meo meo--!"Phì Phì kêu to.
Minh Khinh Khinh đành nhìn xuống xem dưới sofa có gì, có lẽ đồ chơi của nó đã lăn vào trong đó.
Minh Khinh Khinh và Phì Phì đã sống với nhau từ rất lâu, có thể nói Phì Phì là người thân duy nhất của cô nên cô luôn yêu chiều nó hết mực. Vì vậy, sau khi đổ thức ăn cho chó xong, Minh Khinh Khinh đành miễn cưỡng bước đến, dịch chiếc ghế sofa sang một bên.
Sau khi dịch xong, cô nhìn thấy một quả trứng ở trong góc.
Ướt át, to bằng lòng bàn tay, cô đơn trong góc, dễ thương một cách kỳ lạ.
Quả trứng này từ đâu ra chứ?
Bề ngoài trông không giống một quả trứng cho lắm, nó to hơn quả trứng một chút.. nhưng ngoài trứng ra thì nó còn có thể là gì chứ? Có thể là trứng ngỗng?
Minh Khinh Khinh không có con mắt thường thức nghệ thuật, lại rất lười phân biệt, buồn ngủ đến mức mí mắt díu vào nhau, trán có hơi nóng, đầu có chút không tỉnh táo. Cô nhặt quả trứng từ dưới đất lên, thản nhiên cầm nó rồi bế Phì Phì lên lầu ba.
Đặt Phì Phì xuống đất rồi đi vào gian bếp mở, Minh Khinh Khinh nhẹ nhàng lấy một túi đá lạnh trong tủ lạnh chườm lên vầng trán hơi nóng.
Cô đưa quả trứng trên tay xuống dưới vòi nước rồi đặt lên khay hấp của nồi cơm điện.
Sau đó vào phòng tắm để tắm.