Tiểu Phó ngồi xổm bên mép giường, vô cùng lo lắng muốn rút tay ra nhưng bởi vì xương cốt của hắn cử động chậm chạp, động tác cũng "rắc, rắc, rắc" chậm rì rì. Mà Minh Khinh Khinh trong lúc ngủ mơ lại dùng sức nắm lấy hắn vì thế trong quá trình này, bàn tay cứng ngắc của hắn lần lượt cảm nhận được ngón tay mềm mại, nóng rực của Minh Khinh Khinh. Ngón tay của con người giống cái sao có thể mềm mại như vậy?
Thật là mềm mại!
Nhiệt độ cơ thể của Tiểu Phó thay đổi, trái tim cũng như sắp nhảy ra ngoài.
Hắn hoảng sợ nhìn Minh Khinh Khinh đang hôn mê giống như vũ khí có sát thương cực lớn.
Sau khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên cơ thể có phản ứng mạnh như vậy. Toàn bộ sự khéo léo của Tiểu Phó đều không đủ dùng.
Mặc dù đã buông lỏng tay của Minh Khinh Khinh, nhưng đôi tay vẫn vô thưc chạm vào gò má mềm mại của cô. Mặc dù hắn đã lui về bức tường phía sau cách giường Minh Khinh Khinh hai mét, tại sao tim của hắn vẫn đập nhanh như vậy?
"Thình thịch", "Thình thịch", "Thình thịch"
"Vèo" một cái, Tiểu Phó biến mất khỏi phòng.
Một cái bóng đen cứng ngắc rơi xuống đỉnh núi Everest, lộn ngược đem đầu cắm vào đống tuyết, cố gắng giảm nhiệt độ cơ thể xuống.
*
Rạng sáng.
Lúc Minh Khinh Khinh tỉnh lại cả người toàn mồ hôi giống như ngâm trong nước thủy triều nhưng cảm giác mê man đã biến mất hơn phân nửa.
Cô yếu ớt nhấc tay lên, dùng mu bàn tay sờ trán của chính mình, nhận ra mình đã hạ sốt.
Tốc độ hạ sốt lần này nhanh thật.
Minh Khinh Khinh là dạng không dễ bị bệnh nhưng một khi đã bị bệnh thì ít nhất cũng mười ngày, nửa tháng. Trước đây mỗi lần cảm cúm đều phải mời bác sĩ tư nhân đến nhà truyền nước. Lần này sau một đêm đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Minh Khinh Khinh thẫn thờ nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng, cô định nằm một lát sau đó dậy nấu cháo cho mình, tiện thể nấu đồ ăn cho con chó. Hôm nay là ngày Tiểu Chu sắp xếp trung tâm cứu trợ đến mang Đản Đản đi. Cũng không biết tại sao trong đầu cô bỗng lóe lên vài mảnh kí ức.
Nó giống như tấm hình bị cắt rời, chỉ là một vài hình ảnh vụn vặt nhưng lại đặc biệt rõ ràng.
Đôi mắt màu xám xanh.
Làn da tái nhợt.
Mái tóc đen nhánh đẫm nước.
Minh Khinh Khinh sợ hãi, lập tức chống cơ thể ngồi dậy.
Cô nhìn xung quanh.
Song, căn phòng yên tĩnh, rèm được kéo ra, chỉ có một tia nắng lọt vào. Tủ đầu giường bên cạnh cũng không có gì, không có ly thủy tinh, không có khăn chườm lạnh, càng không có hộp thuốc cảm nào còn sót lại.
Dưới chân giường, Phì Phì đang vươn vai, tiếng chim hót líu lo vang lên ngoài cửa sổ, một khung cảnh yên bình.
Những kí ức lóe lên trong đầu cô giống như một giấc mộng chân thực.
Minh Khinh Khinh nín thở trong ba giây.
Ba, hai, một.
Xung quanh không có gì thay đổi.
Cô vẫn đang ở trong thế giới hiện thực.
Cuối cùng cô thở hắt ra một hơi.
Minh Khinh Khinh dùng ngón tay xoa lông mày của mình, vén mái tóc dài ướt đẫm ra sau tai rồi nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt trống rỗng.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kì quái, ngay cả người có trái tim bình thường cũng không chịu được.
Minh Khinh Khinh tự xưng là một người gan dạ nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Tuy rằng chung quy vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp nhưng nó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Minh Khinh Khinh xuống giường, đi vào phòng tắm tắm nước nóng, hơi nóng rửa sạch từng lỗ chân lông và giúp bình phục sau khi cảm cúm. Sau khi cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cô lau khô người, mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Phì Phì cũng đã tỉnh, từ trên giường nhảy xuống.
Thân hình mập mạp của nó khiến cho đôi dép bông của Minh Khinh Khinh chui vào gầm giường.
Minh Khinh Khinh nhìn thấy Phì Phì giống như trút được gánh nặng. Dù thế nào thì vẫn còn có con mèo bên cạnh cô.
Cô ngồi xổm xuống, ôm nó vào lòng, âu yếm nó một cách đầy yêu thương.
Rồi cô với tay lấy đôi dép bông của mình.
Ngay sau đó, Minh Khinh Khinh nhìn thấy một viên thuốc cảm bị rơi đang lẳng lặng nằm trên sàn nhà.
"....."
Đồng tử của cô bỗng co rút mãnh liệt.
*
Vài giờ sau, một chiếc xe màu đen phổ thông phóng nhanh vào biệt thự, dừng lại trên bãi cỏ cạnh chỗ đậu xe.
Tiểu Chu vội vã nhảy ra khỏi ghế lái, kéo cửa ghế sau ra, hai người mặc áo lông bước từ trên xe xuống.
Người thanh niên xuống xe trước, một tay xách va li da bò, một tay cầm thứ giống như la bàn hình xoắn ốc, vừa bước xuống xe liền lải nhải tiến hành thăm dò căn biệt thự. Theo sau xuống xe là một người đàn ông lớn tuổi chắp tay sau lưng, lập tức đi tới cửa biệt thự của Minh Khinh Khinh.
Mấy người họ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Tiểu Chu vội vàng đi pha trà.
Ông lão nói với Minh Khinh Khinh: "Minh tiểu thư, mời cô hãy nói cụ thể tình huống mà cô đã nói trong điện thoại."
Minh Khinh Khinh là người không tin quỷ thần nhưng xuất hiện tình huống thế này làm cô nghĩ thế nào đi nữa cũng cảm thấy căn biệt thự này có điều dị thường.
Giới giải trí vốn là nơi thâm cung/vực thẳm, có một số nghệ sĩ mấy năm không nổi bỗng chốc lại nổi đình nổi đám. Kim tỷ thỉnh thoảng sẽ bái quái với Minh Khinh Khinh rằng nghe đồn ai đó đang "nuôi tiểu quỷ". Bởi vì Minh Khinh Khinh không tin mấy thứ này nên cô chưa từng để trong lòng.
Nhưng bây giờ cô lại phát hiện một viên thuốc màu trắng dưới gầm giường--
Bởi vì cô rất ít khi ốm đau, lại không có thói quen chuẩn bị thuốc trong nhà nên không có khả năng Phì Phì tha từ nơi nào đó đến. Hơn nữa mấy ngày trước Tiểu Chu còn cho người tới quét dọn từ trong ra ngoài, những nhân viên đó được trả lương mấy ngàn tệ, năng lực rất xuất sắc, không thể bỏ sót rác dưới sàn nhà như vậy được.
Nói cách khác, thuốc đã rơi ở đó từ đêm qua.
Có cái gì đó đã từng xuất hiện bên cạnh cô.
Rõ ràng không tổn thương cô mà là chăm sóc cô.
Nhưng dù vậy, con người vẫn có cảm giác sợ hãi đối với những thứ mình không biết.
Trên sống lưng Minh Khinh Khinh nổi lên một lớp da gà theo bản năng.
Bởi vậy cô đã gọi điện thoại cho Tiểu Chu để anh liên hệ với người chuyên về lĩnh vực này.
Minh Khinh Khinh cầm tách trà nóng, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra thêm một lần nữa. Từ việc thức ăn trong tủ tự dưng biến mất đến việc bỗng nhiên xuất hiện một con chó trên mái nhà, hộp quả kim quất sau đó mình được cứu lên sau khi rơi xuống hồ, được chăm sóc khi phát sốt, từng chuyện từng chuyện một.
Đản Đản đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ Minh Khinh Khinh cũng không nghi ngờ gì nhưng con chó này thỉnh thoảng xé sách, thỉnh thoảng lại không xé sách còn thường xuyên biến mất không thấy bóng dáng thực sự khiến cô cảm thấy có chút kì lạ. Vì thế cô đem những chỗ mình cảm thấy kì lạ nói ra hết.
"Đúng rồi, trong phòng trên tầng bốn còn xuất hiện một cái ổ, cũng là đột nhiên xuất hiện, một cái thùng to như vậy không giống cho chó chui vào ngủ."
Ông lão và học trò của ông nghe xong đưa mắt nhìn nhau.
Đồ đệ giải thích: "Những thứ đó đi theo con người thường là đã có kế hoạch, một số sẽ khiến con người hao tổn sinh lực và thay đổi vận khí, một số thậm chí gây tổn thương và trả thù. Nhưng nghe những gì tiểu thư kể thì tất cả đều bình thường, giống như mèo của cô gần đây đã học được cách mở tủ lạnh rồi tha một chút đồ ăn giấu đi thôi..."
Phì Phì đang nằm sấp trên chân Minh Khinh Khinh???
Đối mặt với nữ minh tinh xinh đẹp, anh ta gãi gãi đầu khó nói ra.
Ông lão ngắt lời, hỏi thẳng Minh Khinh Khinh: "Có phải gần đây cô chịu áp lực quá lớn không? Việc rơi xuống hồ nước đột nhiên thời gian ngưng đọng lại là việc..."
Ông lão không tìm được từ nào chính xác để diễn tả.
Cuối cùng dùng cách nói uyển chuyển hơn: "Giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng. Vừa khéo bộ phim điện ảnh của Minh tiểu thư chúng tôi đã xem The Wanderer cũng là một bộ phim khoa học viễn tưởng."
"Thực ra diễn viên là một ngành rất đặc biệt. Có lẽ cô cần được tư vấn tâm lý thường xuyên."
Điều này ám chỉ rằng có thể Minh Khinh Khinh đã nhập vai quá sâu nên xuất hiện ảo giác.
Minh Khinh Khinh biết, nói cho người khác nghe những chuyện kì quái xảy ra gần đây căn bản sẽ không có ai tin tưởng. Nếu không phải viên thuốc sáng nay còn nằm trên bàn trà, ngay cả cô cũng sẽ cảm thấy thần kinh của mình có vấn đề.
Minh Khinh Khinh khẽ cau mày.
Tiểu Chu vội vàng nói với ông lão và học trò của ông: "Như vậy đi, vẫn là phiền hai vị kiểm tra toàn bộ căn biệt thự. Vậy thì chúng tôi cũng có thể yên tâm hơn một chút."
Cuộc làm ăn đưa đến tận cửa không có lí do gì để không làm. Hai người liền đứng dậy, thu dọn một ít đạo cụ đã mang đến.
Minh Khinh Khinh đột nhiên ngẩng đầu, nhịn không được mà hỏi: "Nếu bắt được cái gì đó, hai người thông thường sẽ làm thế nào?"
Ông lão nói: "Bắt được thì tất nhiên là phải thiêu hủy rồi. Minh tiểu thư đừng nghĩ mấy thứ này không làm hại đến con người thì là vô tội. Những thứ khác hình dạng con người đều gọi chung là 'đồ bẩn', sẽ đe dọa con người. Hiện tại không hại người, nhưng sớm muộn cũng sẽ khiến con người bị thương.
Minh Khinh Khinh nhìn theo ông lão và học trò của ông đi ra ngoài biệt thự, bắt đầu thăm dò.
Trong lòng cô có một chút lo lắng.
Cô nghĩ tới quả kim quất kia, nếu nói là không phải Đản Đản tặng, như vậy chẳng lẽ là "cái gì đó đang tồn tại" tặng? Cô còn nghĩ tới sự tiếp xúc ngắn ngủi dưới đáy hồ băng cùng cảm giác cái chạm lạnh lẽo trên trán tối hôm qua, viên thuốc cảm cúm đưa vào trong miệng - đối phương thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc làm cô bị thương. Thực sự giống như một con chó nhỏ không có ý xấu, một lòng một dạ đối xử tốt với cô.
Nếu thật sự bị ông lão tìm được rồi xử lý giống ông ấy đã nói...
Ngón tay đang cầm chén trà của Minh Khinh Khinh run rẩy.
Tiểu Chu ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Em cảm thấy thế nào rồi?"
Ý chỉ việc cô bị cảm và phát sốt đêm qua.
Minh Khinh Khinh sờ trán, nhiệt độ trên trán đã trở lại bình thường, cô nói: "Không có gì nghiêm trọng, em đã uống thuốc cảm cúm rồi, cũng đã hạ sốt, bây giờ chỉ còn hơi mệt một chút mà thôi."
Tiểu Chu do dự nói: "Bộ phim này dù sao cũng đã kí hợp đồng, nếu không anh để Kim tỷ thương lượng với bên đoàn làm phim quay trước cảnh nam chính cùng với vai phụ. Em cứ nghỉ ngơi mấy ngày, chờ phục hồi tinh thần lại đi. Công ty chúng ta trước đây có một nghệ sĩ đóng phim hài cũng thường xuyên mất ngủ, ù tai, xuất hiện ảo giác, công ty đã sắp xếp cho anh ta một bác sĩ tâm lý, rất hữu dụng... "
Còn chưa nói xong Minh Khinh Khinh đã tức giận ngắt lời:" Em không bị mất ngủ, trạng thái tinh thần tất cả đều bình thường. "
Tiểu Chu đành phải im lặng.
Một lúc sau Tiểu Chu an ủi nói:" Nhưng mà dù thế nào đi nữa, ông lão kia rất nổi tiếng, nếu thật sự có cái gì đó bọn họ cũng sẽ giải quyết. "
Minh Khinh Khinh lơ đễnh" Ừ"một tiếng.
Ngay cả Tiểu Chu - người có quan hệ tương đối tốt với mình cũng không tin chuyện này, xem ra những người khác sẽ càng không tin.
Minh Khinh Khinh cảm thấy rất bất lực.
Trên thực tế, Minh Khinh Khinh cũng cảm thấy những chuyện cô nói đều là tưởng tượng.
Thế nhưng khi cô vừa nhắm mắt lại, đáy hồ lạnh lẽo, đôi mắt màu xám xanh lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Cô không biết nên tin tưởng vào trực giác của mình hay tin rằng tất cả chỉ là ảo giác khi quay phim.