Minh Khinh Khinh bị cảm, vì muốn bắt "nó" nên mấy ngày nay đều ngủ không được ngon, lỡ trượt phải cầu thang ở tầng 3, làm giày cao gót bị gãy.
Toàn thân cô lập tức chống đối kịch liệt, chớp mắt đã ngưng hoạt động. Cô khẽ kêu một tiếng, dùng tay cố niu bức tường kế bên nhưng những bức tường này quá trơn nên không nắm được.
Nhìn thấy khuôn mặt mình cách mặt thềm ngày càng gần, cô nhắm mắt lại. Nhưng, sự đau đớn trong tưởng tượng lại không xảy ra.
Thời gian ngưng lại trong một giây.
Một giây tiếp theo, khi Minh Khinh Khinh mở mắt, thấy mình đang ngồi trên sofa.
"..."
Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.
Minh Khinh Khinh cơ hồ lập tức đã biết chuyện gì xảy ra, cô thậm chí còn không cần suy nghĩ, giơ tay nhanh chóng muốn nắm lấy bóng xanh sắp biến mất kế bên.
Nhưng cô cũng không bắt được thứ gì, "nó" có vẻ cứng đờ hơn cả cô, giống như một con robot nhỏ, "rắc rắc" hai tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.
"Tê kéo" - đó là âm thanh của đế giày khi nó bong ra khỏi lớp keo dính.
"Nó" trùng hợp dẫm lên mấy miếng keo xé không sạch ở trước sofa.
Chiếc giày không tháo ra được, hắn cũng không ngờ mình sẽ tạo ra âm thanh lớn như vậy, ngay lập tức quăng giày bỏ chạy.
Minh Khinh Khinh nhìn đôi giày trên mặt đất, lúc này cảm giác khá khó tả, da gà sau lưng nổi lên đồng thời máu trong cơ thể như đổ lên đầu cô.
Trong chỗ lát, trong đầu cô có tiếng ong ong, thậm chí nhẹ nhàng run rẩy, vừa rồi cô ở rất gần "nó"!
"Lạch cạch" hình như thanh âm phát ra ở ngăn tủ.
Minh Khinh Khinh lập tức đứng lên. Cô đoán rằng "nó" sau khi sử dụng sức mạnh xong thì sau thời gian ngắn sẽ không thể sử dụng tiếp. Nói cách khác, giờ đây "nó" vẫn còn đang trong biệt thự.
Cô chỉ cần nắm bắt thời gian thì có thể có cơ hội bắt được "nó". Minh Khinh Khinh dựa vào trực giác chạy đến một cái tủ ở phòng bên cạnh. Cô cảm thấy vài giây này dài đến lạ thường làm adrenaline của cô tăng mạnh. Nhưng trên thực tế là chỉ trong giây lát. Thực tế là trong nháy mắt.
"Bang", cánh cửa quần áo đội nhiên bị mở ra.
Một quyển sách từ trên cao rơi xuống, đó là phần thứ ba của 《 bá đạo "zombie" tiểu kiều thê 》mà hôm qua Minh Khinh Khinh đã tùy tiện để lên.
Cuốn sách không trực tiếp rơi xuống đất mà rơi trúng đầu một thiếu niên xinh đẹp có làn da trắng trẻo, sau đó lại "bộp" rơi xuống mặt đất.
Thiếu niên ngồi xổm ở đó, chân trần với làn da trắng nõn, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào quyển sách. Hắn có đôi lông mày rậm và hốc mắt sâu, đôi mắt màu xanh xám, khi hoảng sợ biến thành màu xanh lam, phải nói hắn đẹp đến mức không giống người, như là hóa trang vậy.
Mấy ngày nay Minh Khinh Khinh đều nghĩ tới việc bắt hắn nhưng lại không nghĩ là trong trường hợp như vậy.
Đầu óc cô trống rỗng, đồng dạng kinh hãi nhìn hắn.
"..."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, sự hoảng sợ tăng lên gấp đôi.
Trước khi Minh Khinh Khinh kịp hét lên, thiếu niên đã phục hồi lại và ngay lập tức nghĩ cách chạy trốn.
Nhưng hắn đã bất cẩn, trong tủ quần áo cũng dán vài miếng keo, nếu muốn chạy thì trừ khi hắn cởi áo trước mặt cô.
Hắn nỗ lực kéo ra nhưng lập tức lại bị keo dính lại.
Cuối cùng, đầu của Tiểu Phó bị cuốn sách đập trúng làm cho vài sợi tóc dựng lên nhìn rất ngốc, rối tung cả lên. Toàn bộ giống như một con robot nhỏ bị mắc kẹt trong tủ quần áo, không thể thoát ra, ngay cả nhúc nhích cũng không được.
"..."
(*) Adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.
(*) fomalin là chất khử mạnh dùng làm chất tẩy trùng và khử mùi hôi thối, để bảo quản tiêu bản giải phẫu, thuộc da, ướp xác.