Tiểu Phó ngơ ngác ngồi xổm trên mái nhà, hứng chịu cơn mưa tầm tã suốt ba tiếng đồng hồ, như mắc cửi.
Không biết đã như vậy bao lâu, cuối cùng, hầu hết đèn trong căn biệt thự đã tắt hẳn.
Minh Khinh Khinh đọc sách xong liền ôm con mèo đi ngủ.
Thính giác và thị lực của Tiểu Phó rất đáng kinh ngạc, ít nhất phải gấp vài lần đại bàng.
Hắn thở phài nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng Minh Khinh Khinh đóng cửa phòng ngủ.
Hắn buồn bã liếc nhìn mái tóc đen, áo khoác và quần tây của mình vẫn còn nhỏ giọt, lúng túng vén chiếc quần tây lên và vắt khô chúng nhưng tất cả đều bị ướt đẫm nước mưa, không thể khô ngay được.
Do dự một lát, Tiểu Phó quyết định dịch chuyển lại về hang động của mình - mỗi khi hắn ra ngoài kiếm thức ăn, hắn sẽ mang một cái gì đó về đây.
Trong núi sâu rừng già có rất nhiều thứ mà hắn chưa từng thấy, chẳng hạn như chiếc đài cũ kỹ phát ra được tiếng nhạc, hiển nhiên là còn dùng được, nhưng con người luôn có mới nới cũ nên vứt chúng đi. Ngoài ra còn có một khối Rubik có thể tạo ra nhiều màu sắc khác nhau và một chiếc thìa bạc có hình vòng cung cong cong mà hắn chưa từng thấy trước đây.
Hắn rất hiếu kì về những thứ này.
Một số thứ như xích đu sẽ được âm thầm sửa chữa vào đêm muộn và chuyển đến sân của cô nhi viện để cất giữ, cũng có một số thứ nhỏ mà hắn không thể không mang về "nhà", đó là những thứ anh làm ở nhà của Minh Khinh Khinh.
Ngoài ra hắn còn nhặt thêm vài bộ phận cũ, rửa sạch rồi bỏ vào các hộp các-tông lớn, lau sạch. Như vậy nó sẽ không nhỏ nước xuống sàn gỗ sáng màu của Minh Khinh Khinh.
Tiếp xúc với con người một thời gian, Tiểu Phó cũng biết rằng con người sẽ rất phiền phức khi sàn gỗ bị ngấm nước.
Bất luận có chuyện gì xảy ra cũng phải vượt qua được đêm nay đã.
Nếu ngày mai trời nắng đẹp, hắn có thể dời hang đi tắm nắng trên đỉnh núi, nơi vắng bóng người.
Thần kinh căng thẳng của Tiểu Phó thả lỏng, hắn thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ nhõm nữa.
Nghĩ vậy, Tiểu Phó liền đi xác nhận xung quanh "căn phòng" mình đặt những hộp các-tông lớn không có động tĩnh gì.
Một giây sau, hắn dịch chuyển trở lại.
Tuy nhiên--
"Mẹ."
Hắn cúi đầu xuống, những hạt mưa rơi từ ngọn tóc xuống sàn gỗ.
Tiểu Phó kinh hoàng phát hiện ra rằng nơi hắn đặt hộp các tông lúc này trống rỗng.
Ai đã lấy hết bộ phận của hắn đi vậy?
Cùng lúc đó, Minh Khinh Khinh đang nhẹ nhàng mặc đồ ngủ và đi dép lê, mái tóc xoăn dài được cuốn gọn gàng, ngồi xổm trước đầu giường trong phòng ngủ, nghi ngờ nhìn vào bên trong hộp các tông. Những thứ này đã được cô phát hiện ra khi cô đang tìm đường.
Minh Khinh Khinh, một nữ nghệ sĩ trẻ, có thể để quần áo và túi xách ở vài căn phòng. Sau khi chuyển nhà, có rất nhiều thùng các tông rỗng, tất cả chất đống trong căn phòng trống, không có gì đáng để ngạc nhiên cả.
Nhưng cái giẻ lau trong thùng này dùng để làm gì?
Cái đài hỏng, cái thìa bị bẻ cong và khối Rubik đã hỏng này dùng để làm gì chứ?
Thậm chí còn có một cuốn "Bách khoa toàn thư về văn học" nhàu nát.
Tất cả đều được bọc gói rất cẩn thận.
Minh Khinh Khinh nhấc con mèo ra khỏi giường ngủ, cho nó ngửi, "Là mi làm hả?"
Con mèo của cô hoàn toàn không có hứng thú gì với những món đồ này, vùng vẫy chạy ra khỏi phòng.
Minh Khinh Khinh khẽ cau mày.
Nhìn vào kích thước của chiếc thùng các-tông này, nó không phải là kích thước một con mèo có thể thích nó.
Có lẽ nào một con chó hoang đã làm tổ trong chính ngôi nhà của cô?