Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo

Chương 31 -

"Đến khách sạn Hilton trên đường Triệu Phong."

Sự thật chứng minh, hôm nay Minh Khinh Khinh căn bản không nên đến đây.

Cô và Minh Chinh Trình đã rất nhiều năm không gặp nhau. Người cha trong kí ức vẫn còn một chút ấm áp nhưng người đàn ông trung niên trước mắt này lại trực tiếp đánh nát chút ấm áp duy nhất còn sót lại trong lòng cô bằng cách xấu xa nhất.

Từ sau khi Minh Chinh Trình ra nước ngoài, việc làm ăn vẫn luôn thất bại, thậm chí còn tệ hơn mười năm trước. Vì vậy lần đầu tiên tìm đến Minh Khinh Khinh năm ngoái là vì biết đứa con gái mình từng bỏ rơi đã tạo được chỗ đứng ở giới giải trí trong nước cho nên ông ta mới khéo léo đòi về mấy trăm triệu và mấy căn nhà đã đầu tư vào cô trước kia.

Minh Khinh Khinh chuyển vào tài khoản cho ông ta gấp ba lần quá khứ.

Nhưng sau đó sự nghiệp của ông ta vẫn không suôn sẻ, chứng khoán Mỹ bị đứt, toàn bộ thua lỗ, vì vậy cuối năm ngoái phải đưa theo gia đình về nước.

Bây giờ sự nghiệp đã cùng đường, ông ta lại chú ý tới Minh Khinh Khinh.

Thậm chí còn muốn đưa Minh Nhạc Chi vào công ty của Minh Khinh Khinh.

Sau khi bị Kim tỷ cùng giám đốc cao cấp của công ty trực tiếp từ chối, chứng tỏ Minh Nhạc Chi không đủ tư chất, ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục liên lạc với Minh Khinh Khinh.

.....

Minh Khinh Khinh vốn tưởng rằng ít nhất cũng có thể ăn xong bữa cơm tất niên muộn này.

Không nghĩ rằng ngay từ đầu mẹ kế và đứa em cùng cha khác mẹ lại tìm mọi cách nịnh nọt mình, Minh Chinh Trình cũng không ngừng biểu đạt tình phụ tử gắp đồ ăn cho cô nhưng sau nhiều lần cô từ chối ông ta, giả vờ nghe không hiểu yêu cầu đưa Minh Nhạc Chi đến bên cạnh cô. Sau đó trực tiếp tranh cãi trên bàn cơm.

Minh Chinh Trình động tay động chân.

Minh Khinh Khinh bị tát một cái.

Thời điểm cô ngã ra phía sau, sau lưng được đỡ.

Trong lòng Minh Khinh Khinh hồi hộp, phản ứng đầu tiên còn tưởng rằng tiểu zombie bỗng nhiên xuất hiện. Vội vàng quay đầu lại, là nhân viên phục vụ vừa mang đồ ăn vào, vẻ mặt ngượng ngùng.

Nhân viên phục vụ đặt đồ ăn xuống rồi vội vàng đi ra ngoài.

Trong nháy mặt trong phòng ngoại trừ một nhà ba người ngồi đối diện chỉ còn lại một mình Minh Khinh Khinh.

Cô một thân một mình, ánh sáng chói lọi còn ngọn đèn trên đầu khiến cô trông có chút thê lương, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, sưng tấy.

Trong chớp mắt, Minh Khinh Khinh nhìn đống thức ăn lộn xộn trên bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ. Cô đột nhiên hi vọng có tiểu zombie đã bị mình đuổi đi bên cạnh--

Ngay cả khi hắn ta đáng sợ.

Nhưng ít nhất có thể khiến ba người đối diện sợ hãi.

Nói đến cũng thật buồn cười, cảm giác được bảo vệ là như thế nào, nữ diễn viên chính Minh Khinh Khinh chưa được trải nghiệm qua trên người người đã sinh mình ra thế nhưng lại được trải nghiệm ở trên người một con quái vật nhỏ.

"Để mày giúp một chút có gì khó như vậy, đúng thật là một con sói mắt trắng, để mày mang theo em gái bên mày cũng đâu phải việc gì khó, chỉ cần đưa nó đi tham gia chương trình sau đó cùng nó tương tác trên Weibo, giới thiệu với người hâm mộ rằng đây là em gái ruột của mày, có khó không?"

Mẹ kế ở bên cạnh châm dầu vào lửa: "Khinh Khinh là sợ bị em gái đoạt mất danh tiếng sao? Không, không, Nhạc Chi rất ngoan, con bảo cái gì nó sẽ làm cái đó..."

"Các người có tư cách gì yêu cầu tôi?" Minh Khinh Khinh che mặt ngẩng đầu. Nếu không phải cha cô tát cái tát này, hiện tại cô đã đánh trả rồi.

Giọng cô vô cùng lạnh lùng: "Nhà hàng có camera giám sát, tôi sẽ để trợ lý thu thập bằng chứng, phiền lòng ba ngày sau đến xin lỗi. Nếu không xin lỗi, công ty tôi sẽ khởi tố với tội bạo hành.

Minh Chinh Trình tức giận đến nỗi lên cơn đau tim.

Minh Khinh Khinh cầm túi lên, xoay người đi ra ngoài cửa.

Cửa đóng "Ầm" một tiếng, vẻ mặt một nhà ba người chấn động trong đêm đông giá rét.

Cô nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe, Tiểu Chu vội vàng xuống xe nghênh đón: "Sao rồi? Giải hòa hay vẫn là cả đời không qua lại với nhau?"

Ánh đèn của bãi đỗ xe lờ, chỉ có đèn chiếu xa, Minh Khinh Khinh mặc áo khoác gió dài, đeo khăn quàng cổ bước nhanh xuống. Tiểu Chu không nhìn thấy vết sưng trên mặt cô, cũng không biết trên đó đã xảy ra chuyện gì.

Minh Khinh Khinh cũng không muốn để anh ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, đầu cúi thấp, mái tóc xoăn dài xõa xuống.

Cô nhận lấy chìa khóa từ tay Tiểu Chu: "Em miễn lập di chúc, miễn cho sau khi chết... "

Nói được một nửa, Minh Khinh Khinh phát hiện ra mình không có người để lập. Vậy có thể để lại cho Tiểu Chu hoặc Kim tỷ không?

Minh Khinh Khinh hít sâu một hơi, nhất thời không biết nên nói gì, miễn cưỡng cong môi:" Nói chung trước tiên cứ tìm luật sư đã."

Bình Luận (0)
Comment