Cuối cùng Tiểu Phó đã xuất sắc không làm vỡ cái chén đĩa nào, thành công hoàn thành tốt thử thách đầu tiên mà chính hắn tự đặt ra cho bản thân mình.
Sau khi làm xong, hắn trở lại phòng, đặt tấm lót cách âm trên cơ thể xuống.
Bận việc cả đêm, hai mắt của Tiểu Phó thâm quầng như trang điểm mắt đen.
Bất quá những điều này cũng không sao cả.
Tinh thần của hắn vẫn còn rất dư thừa.
Trong lòng Tiểu Phó có điểm tự hào nho nhỏ, vừa có điểm mong chờ, hy vọng Minh Khinh Khinh khi thấy bữa sáng này thì sẽ có một sự vui sướng.
........Nếu thuận tiện thì có thể khen hắn một câu, giống như lần trước xoa đầu hắn một cái, như vậy thì thật tốt.
Càng nghĩ Tiểu Phó càng đắm chìm trong hạnh phúc.
Bất quá có chút ngoại lệ không yên. Hắn lo lắng khẩu vị của người trái đất không giống hắn, làm ra có thể rất khó ăn thậm chí cô sẽ nhổ ra.
Ôm tâm tư chín khúc ruột rối rắm, Tiểu Phó chờ ở trên hành lang đợi Minh Khinh Khinh đi ra, giống như đang đợi đứa trẻ mới sinh, vô cùng lo lắng.
Hắn theo bản năng muốn đi qua đi lại.
Nhưng mới đi được nửa bước chân, đã nhớ ra chính mình phát ra âm thanh ồn ào, đành phải lùi chân lại.
.........
Minh Khinh Khinh không hề biết trong khi mình rửa mặt trong phòng tắm thì tiểu "zombie" ở ngoài đã muốn nghĩ ngợi bay đến tận đâu.
Cô vừa trang điểm xong, mặc quần áo mở cửa ra, Tiểu Phó còn đứng cách mười mét ở ngoài, từ xa nhìn về phía này đợi cô. Hắn hầu như không thay đổi vị trí, hơn hai mươi phút qua đi hắn lúc đầu đứng ở nơi nào hiện tại vẫn đứng như thế.
Ánh mắt hắn nóng lòng mang theo chút chờ mong.
Như là đang chờ đợi một đóa hoa hồng nở ra.
Cô vừa bước chân ra, chỉ chớp mắt hắn lập tức mắt sáng lên như là hoa bung cánh.
Minh Khinnh Khinh: ".............."
Trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ.
Thật giống như trước kia cô đều làm lẻ loi một mình, không có ai. Mọi nỗ lực đều dựa vào chính bản thân mình, càng không bao giờ ỷ lại vào người khác, cha mẹ cô chỉ xuất hiện một chút trong kí ức của cô rồi không do dự liền vứt cô đi.
Mà Phì Phì tuy rằng cần cô, nhưng tính cách tương đối tự lập, thường xuyên ở ngoài bãi cỏ chơi cả ngày cũng chẳng có mấy cơ hội ở bên cô.
Nhưng hiện tại lại có một chàng thiếu niên dùng ánh mắt đó luôn đi theo cô. Loại ánh mắt luôn sách sẽ làm cho cô vừa nhìn cũng đã cảm nhận được, ánh mắt nhìn cô như cô là người quan trọng nhất, chỉ chú ý tới mỗi cô.
Biệt thự to như vậy cũng chưa từng có khoảng không trống rỗng như thế.
Minh Khinh Khinh đè lại cảm giác kì quái lóe lên trong lòng, nhìn hắn nói: "Đi thôi, đi ăn điểm tâm, ăn xong tôi dặn dò cậu một số chuyện."
Nói xong cô đi xuống cầu thang đến nhà ăn.
Tiểu Phó không ngừng gật đầu đi theo sau cô.
Nhưng mà cô vừa cửa nhà bếp ra thì ánh mắt liền hoảng sợ, hắn rất ngoan ngoãn không đi quá gần cô, cách cô tầm năm bước chân đi sau cô.
Khoảng cách này làm cô không quá gần, làm cô không quá sợ hãi.
Minh Khinh Khinh đi ở phía trước, cảm thấy mình giống như đang đóng một bộ phim << thuần hóa zombie>>, phía sau chính là nam chính bộ phim - một thiếu niên vừa cao vừa gầy, còn hơi ngốc.
Thật sự giống như phim khoa học viễn tưởng.
Hơn nữa tiểu "zombie" không nói chuyện trên đường đi chỉ vang lên tiếng rắc rắc cực kì kì dị.
Minh Khinh Khinh quay đầu lại nhìn hắn một cái, phá vỡ trầm mặc: "Anh về sau không cần đứng ở ngoài cửa phòng đợi tôi đâu."
Loại chuyện này giống như cún nhỏ chờ chủ nhân vậy.
Huống chi mới sáng sớm mở cửa ra, chưa kịp tỉnh ngủ thấy bên ngoài là một thứ không thuộc nhân loại, thật sự rất kinh khủng.
Tiểu Phó nhìn cô sau đó nhẹ gật đầu.
Sau đó như ý thức được điều gì đó đầu cúi gằm xuống.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không nhưng Minh Khinh Khinh thấy đôi mắt màu xanh xám của hắn có vài điểm bi thương.
Cô bỗng cảm thấy: "......."
Như có ai đó cầm cung tên bắn vào sau gáy cô, nhìn cô lên án khiển trách.
Sao lại như vậy? Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số lần cô mềm lòng còn nhiều hơn so với hai mươi lăm năm qua gộp lại.
"Thôi bỏ đi, anh thật sự muốn chờ thì cứ chờ đi."
Chưa kịp ý thức được những gì cô đã thốt ra những lời này.
Tiểu Phó nghe cô nói, nháy mắt "loảng xoảng" ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt cực kì vui vẻ, thiếu mỗi cái đuôi ngoe nguẩy ở phía sau.
Hắn thật nhanh dùng hết sức gật đầu.
Minh Khinh Khinh nhịn không được đưa tay lên đỡ trán, nghi ngờ chính mình có bị chạm vào dây thần kinh nào không, không giống cô của thường ngày.
"Nhưng mà cũng không được đợi quá sớm." Minh Khinh Khinh nói về vấn đề nghỉ ngơi của hắn và cô: " Hai tháng này tôi phải đi công tác, có đôi đi quay vào ban đêm, thức đêm cũng không có quy tắc gì, anh thấy tôi không trở về cũng đừng đợi, chờ cũng có có ý nghĩa gì."
"Nếu không có cảnh quay đêm, bình thường tôi sẽ về nhà, ngày hôm sau sáu giờ rời giường. Nếu anh muốn chờ thì năm giờ năm mươi có thể gọi. Nếu sớm quá thì... anh cũng buồn ngủ đúng không?"
Tiểu Phó vội vàng lắc đầu, không buồn ngủ không buồn ngủ, sau khi lắc đầu liền điên cuồng gật đầu, biểu thị đã biết, trong không khí có tiếng cọt kẹt một hồi, Minh Khinh khinh thật sự sợ hắn bị gãy cổ.
"Như vậy, anh có thể nói 'ưm' không?" Minh Khinh Khinh nhìn hắn suy tư một lát, nhìn hắn nói; "Thử phát âm một tiếng thử xem."
Hắn mờ mịt nhìn cô. Nghĩa là có ý gì?
Minh Khinh Khinh cổ vũ nhìn hắn: "Anh phát âm một chút thử xem, bắt đầu từ môi, theo mũi phát ra tiếng."
Tiểu Phó học Minh Khinh Khinh mở môi mỏng ra, sau đó dùng hết khí lực của mình cố gắng nghĩ ra cách phát âm này.
Mặt hắn nhíu lại.
Nghẹn hơn nửa ngày cuối cũng cũng phát ra được một âm tiết.
"e--"
Ngay sau đó là âm thứ hai.
"n--"
Cuối cùng khó khăn xâu chuỗi lại.
"en--"
Trên hành lang quanh co, một âm thanh kỳ quái được phát ra làm hoảng sợ mấy con chim đang ở trên nóc biệt thự , thật ra cũng không phải quá khó nghe, thiếu niên có giọng nói sạch sẽ nhưng nghe như đang cố gắng giãy dụa khi bị táo bón.
Minh Khinh Khinh muốn cười nhưng nghĩ đến hắn có lòng tự trọng rất lớn nên cố gắng nhịn.
"Phát âm không giống tiếu chuẩn, bất quá tôi có thể hiểu ý của anh là được." Minh Khinh Khinh nói: "Vậy thì về sau anh muốn biểu đạt sự đồng ý thì có thể phát ra âm thanh này."
"Về phần lắc đầu thì....." Minh Khinh Khinh nghĩ một lát cũng chưa nghĩ ra không đồng ý thì dùng từ gì.
"Lắc đầu vẫn là lắc đầu. Nhưng cổ nên hạn chế lắc đi một chút, bảo vệ xương cốt và các đốt ngón tay."
Tiểu Phó nhanh chóng hiểu liền gật đầu.
Sau khi gật đầu xong lại lộ ra vẻ mặt gian nan từ trong cổ họng phát ra âm thanh dài "e,e,en~~~"
Giống như thú dữ rít gào.
Minh Khinh Khinh nhịn không được liền cười ra tiếng.
Tiểu Phó mặt đỏ bừng "hừ" lên một cái, cúi đầu xuống như con đà điểu.
Minh Khinh Khinh nhận ra nuôi dưỡng một "zombie" như vậy cũng rất tốt, buổi sáng có thể trò chuyện một lát, trêu chọc vui đùa một chút.