Chương 127: Người đầu tư thần bí
Nghĩ rằng tuy Trình Hào kiếm được nhiều tiền, nhưng có lẽ đều bị gia đình anh tiêu hết, Bart đột nhiên cảm thấy có chút ưu việt.
Tuy rằng kiếm được ít hơn Trình Hào, nhưng ít nhất thì anh ấykhông tiêu hết số tiền mình kiếm được và tiết kiệm được rất nhiều!
Bart cảm thấy khá hơn nhiều khi nghĩ về điều đó, đúng lúc đó, điện thoại di động của Trình Hào reo lên.
Người gọi điện là Lâm Vũ Tầm.
Trình Hào nghe điện thoại, nghe thấy Lâm Vũ Tầm nói: "Trình Hào, em đã đến phòng tập rồi, em đang ở cổng phía bắc."
"Anh sẽ nhờ người tới đón em nhé." Trình Hào nói rồi lập tức bảo trợ lý tới cổng phía bắc đón Lâm Vũ Tầm.
Lúc này, Bart mới chú ý tới đội vệ sĩ và trợ lý đông đảo bên cạnh Trình Hào: "Đúng rồi, bình thường anh không tiêu tiền, nhưng lại thuê rất nhiều vệ sĩ... Là vì Claude sao?"
Mỗi lần Trình Hào và Claude ra ngoài đều có ít nhất mười vệ sĩ đi theo, đây luôn là một chuyện rất kỳ lạ.
Bây giờ chúng ta đã có Internet, một số người vẫn chế giễu Trình Hào trên mạng, nói rằng có lẽ anh không hề lợi hại tới mức đó, và anh thuê nhiều vệ sĩ vây quanh mình như vậy là vì sợ bị đánh.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người không tin vào lời chế giễu đó. Họ thường nghĩ rằng việc thuê nhiều vệ sĩ như vậy thực chất là để bảo vệ Claude.
Những vấn đề về trí tuệ của Claude đã được công chúng biết đến trong thập kỷ qua và mọi người đều chấp nhận điều đó.
Họ xem quyền anh là để xem sự va chạm của cơ bắp hơn là trình độ học vấn của các tay đấm. Các vấn đề về trí tuệ của Claude hoàn toàn không liên quan đến họ.
Thậm chí một số người còn nghĩ rằng Claude như thế này rất ngầu.
"Những vệ sĩ đó không phải thuê cho Claude, mà là do gia đình tôi thuê cho tôi." Trình Hào nói. Lâm Vũ Tầm có lẽ là lo sợ anh sẽ bị bắn, nên cậu rất muốn thuê vệ sĩ cho anh. Nếu anh không từ chối thuê thêm, Lâm Vũ Tầm có thể thuê hàng chục vệ sĩ cho anh rồi.
Bart: "..." Những vệ sĩ này thật sự là do gia đình Trình Hào thuê để bảo vệ anh đó hả? Họ đến đây để giám sát Trình Hào đúng không? Gia đình Trình Hào muốn khống chế Trình Hào, bắt anh kiếm tiền cho họ sao?
Nghĩ đến đây, Bart cảm thấy ghê tởm.
Trình Hào không biết Bart đã nghĩ chệch hướng xa vạn dặm, anh đang nóng lòng chờ Lâm Vũ Tầm đến.
Anh không phải đợi lâu, Lâm Vũ Tầm đã vội vã đi vào.
Mười năm qua, Lâm Vũ Tầm vẫn luôn ở bên cạnh Trình Hào, đến mức người bên ngoài đều coi Lâm Vũ Tầm là nhân viên của Trình Hào, lúc Lâm Vũ Tầm tiến vào, Bart thậm chí còn chào hỏi Lâm Vũ Tầm.
"Xin chào." Lâm Vũ Tầm cũng chào Bart, sau đó nhìn về phía Trình Hào: "Trình Hào, gần đây em không có việc gì làm, nên ở lại với anh."
"Được thôi." Trình Hào nói, "Mấy ngày nữa anh không có trận đấu nào, vậy anh đi mua sắm với em nhé."
Khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói vang lên từ bên ngoài, bảo Claude và Bart chuẩn bị - trận đấu sắp bắt đầu.
Trình Hào lập tức cùng Claude đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Claude: "Claude, cậu nhất định phải thi đấu thật tốt, đợi đến khi cậu thắng, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn lẩu!"
Trong nhiều năm qua, Trình Hào và George đã động viên Claude giành chiến thắng bằng cách nói rằng họ sẽ đưa cậu ta đi ăn nếu Claude thắng, và... điều đó luôn hiệu quả.
Đây là chuyện tốt đối với Trình Hào, nhưng Bart đang lắng nghe lại có chút im lặng.
Thắng anh ấy chỉ được ăn lẩu thôi à. Như vậy chẳng phải là quá thiệt thòi cho Claude sao?
Tuy nhiên, Claude lại khá vui vẻ.
Bart đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: "À, nhân tiện, thu nhập của Claude trong những năm qua..."
"Lão George và tôi giữ lại cho cậu ta." Trình Hào nói.
Trình Hào giao toàn bộ tiền của mình cho Lâm Vũ Tầm, hết lòng ủng hộ Lâm Vũ Tầm đầu tư vào công ty.
Nhưng anh và lão George đã giúp Claude quản lý tiền của Claude.
Họ không có kinh nghiệm quản lý tài chính, và ngoài việc mua nhà cho Claude, họ đã gửi toàn bộ số tiền còn lại vào ngân hàng.
Claude kiếm được rất nhiều tiền mỗi năm, và tiền tiết kiệm của cậu ta đang tăng lên. Bây giờ lãi suất do ngân hàng đưa ra rất cao. Ngay cả khi Claude không làm việc trong tương lai, cậu ta vẫn có thể sống tốt chỉ bằng tiền lãi.
Hiện tại, Trình Hào đã gửi tiền vào một số ngân hàng, dự định sau này cho Claude sống bằng tiền lãi, nếu gặp chuyện không may thì có thể dùng tiền gốc.
Cuộc sống của Claude chắc chắn sẽ không tệ đến thế.
Nghe Trình Hào nói như vậy, Bart cảm thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ tiền của Claude đang ở chỗ Trình Hào và Lão George, nếu sau này có bị người thân lừa gạt thì chắc anh cũng không đến nỗi xuống dốc.
Bart tuổi không nhỏ, vẫn biết cách quản lý vẻ mặt của chính mình, cho nên Trình Hào cũng không biết anh ấy đang suy nghĩ nhiều như vậy.
Lâm Vũ Tầm thì càng không biết điều này.
Lâm Vũ Tầm nói với Trình Hào rằng mấy ngày tới cậu sẽ rảnh, nhưng thực ra đó là lời nói dối.
Hiện tại cậu cực kỳ bận rộn và chỉ ước một ngày có bốn mươi tám giờ.
Tuy nhiên, để ở bên Trình Hào, cậu đã nghĩ ra nhiều cách để bản thân thoải mái hơn, cũng tìm người cùng chia sẻ công việc, để cậu luôn có thể dành thời gian ở bên Trình Hào.
Qua ít ngày nữa, hẳn là cậu có thể thư giãn hơn một chút... Nghĩ như vậy, Lâm Vũ Tầm lôi máy tính xách tay mang theo ra và bắt đầu làm việc trong phòng chờ.
Trong nhiều năm qua, cậu vẫn luôn đầu tư và thực hiện rất nhiều khoản đầu tư, giúp cậu trở nên rất giàu có.
Cậu không phải là người duy nhất có giá trị tài sản cao. Trình Hào cũng rất giàu có. Cậu đã dùng toàn bộ số tiền Trình Hào đưa cho mình để giúp Trình Hào đầu tư.
Nhìn thấy lợi nhuận đầu tư hiện tại, Lâm Vũ Tầm đặc biệt hài lòng.
Trước kia cậu lo lắng rằng nhà họ Trình giàu có, cướp mất Trình Hào từ tay cậu, cuối cùng thì cậu cũng giàu hơn cả nhà họ Trình!
Từ giờ trở đi, Trình Hào có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn!
Trình Hào luôn tiêu rất ít tiền, ngay cả khi đưa tiền cho Trình Hào, Trình Hào cũng không nhận.
Lâm Vũ Tầm có chút lo lắng.
Khi cậu đang nghĩ như vậy, điện thoại di động của cậu reo lên. Galton gọi: "Tony! Anh có đang ở trận đấu không?!"
"Có." Lâm Vũ Tầm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi đang xem trận đấu, cậu có muốn ngồi chung không?" Galton hỏi.
"Tôi đang ở phòng chờ, không qua đó đâu." Lâm Vũ Tầm nói.
"Anh thực sự không muốn qua đây sao? Có người ở đây muốn gặp anh... Tony, làm ơn cho tôi chút thể diện đi, làm ơn!" Galton nói.
"Được rồi... nói cho tôi biết cậu đang ở đâu." Lâm Vũ Tầm nói.
Galton nhanh chóng nói cho cậu biết y đang ngồi khu nào.
Lâm Vũ Tầm cất máy tính đi rồi đi ra ngoài, hai vệ sĩ lập tức đi theo.
Trong một khu phòng riêng không xa, Galton được mọi người vây quanh: "Galton, anh thực sự có thể gọi nhà đầu tư bí ẩn đó tới sao?"
"Galton, anh có quen biết với Tony thần kỳ đó à?"
"Anh không nói dối chứ?"
"Một nhà đầu tư quyền lực như vậy, tại sao lại đến xem một trận đấu quyền anh?"
...
Nhóm người đi cùng Galton có vẻ nghi ngờ.
Mặc dù Galton đã ba mươi tuổi, y vẫn trông giống như một tay chơi: "Tôi quen biết Tony lâu rồi. Anh ấy là bạn cùng lớp của tôi, và tôi sở hữu cổ phần trong công ty Treasure Hunt. Anh không biết điều đó sao? Treasure Hunt được thành lập bởi tôi, người đã đầu tư vào anh ấy."
"Galton, anh thật tuyệt vời!"
"Anh có mắt nhìn tốt đấy!"
"Tôi luôn nghĩ Tony là người khó tiếp cận, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại đến xem trận đấu quyền anh... Thế thì chúng ta lại có chuyện để nói rồi!"
...
Những người bạn của Galton vẫn tiếp tục nói chuyện, một số người đứng dậy một cách lo lắng và bắt đầu chỉnh sửa lại quần áo.
Galton nhìn họ với vẻ khinh thường.
Không phải chỉ vì muốn gặp Lâm Vũ Tầm thôi sao? Có cần phải nghiêm túc như vậy không?
Nhưng y đúng là quá đỉnh, y đã biết Lâm Vũ Tầm từ rất sớm và đã đầu tư vào Lâm Vũ Tầm! Galton có chút tự hào.
Tiền lãi từ Treasure Hunt mấy năm nay thực sự rất lớn, y không bao giờ có thể tiêu hết được. Và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiền chỉ tăng chứ không giảm.
Lâm Vũ Tầm là người có tầm nhìn xa trông rộng, luôn tìm được cơ hội kinh doanh khi người khác không biết.
Hiện nay, tất cả các trò chơi trên máy tính đều đến từ công ty của cậu, phần mềm nhắn tin tức thời được cậu và nhóm của cậu phát triển, và trang web được truy cập nhiều nhất cũng do cậu tạo ra!
Điều đáng ghen tị nhất là ngoài việc làm những việc này, cậu còn có thể đầu tư!
Lúc đầu, y không hiểu Lâm Vũ Tầm cho lắm, rõ ràng là trong tay không có nhiều tiền, nhưng cậu lại bắt đầu đầu tư vào các công ty khác.
Sau này, Trình Hào trở thành nhà vô địch,, thu nhập ngày càng cao, nhưng Lâm Vũ Tầm vẫn không muốn tiêu tiền, chỉ mặc vài bộ quần áo cũ, ăn những bữa cơm đơn giản nhất... Cậu chỉ tiêu tiền khi muốn đầu tư.
Lúc đó, y vẫn luôn nghĩ rằng Lâm Vũ Tầm có chút ngốc nghếch khi không biết tận hưởng cuộc sống, nhưng bây giờ nhìn lại... Mặc dù Lâm Vũ Tầm không biết tận hưởng cuộc sống, nhưng cậu biết cách kiếm tiền!
Các công ty mà Lâm Vũ Tầm đầu tư hồi đó hiện đang kiếm được rất nhiều tiền!
Y cho rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Vũ Tầm sẽ giàu hơn cha y. Không, Lâm Vũ Tầm có lẽ đã giàu hơn cha y rồi!